Bãi Diêm Thủy vàng thau lẫn lộn, hỗn loạn vô cùng, Chu Hợi không phải không biết. Thế nhưng, lúc phó thác cho Lưu Sấm đi giao đồ, ông cũng không dặn dò nhiều, chỉ nói Lưu Sấm sau khi đến bãi Diêm Thủy tìm một người tên là Bùi Thiệu. Điều này đã nói lên, Bùi Thiệu ở bãi Diêm Thủy cũng không phải hạng người vô danh.
Gây ra động tĩnh lớn như vậy, không xử lý tốt sẽ hỗn chiến. Lưu Sấm tất nhiên không sợ, nhưng hắn không thể không quan tâm đến an toàn của Mi Hoán. Cảnh tượng trước mắt, hắn cũng không xa lạ gì. Không phải hậu thế thường nói “Đụng bình sứ” sao… Kể ra cũng thú vị, kiếp trước hắn chưa từng gặp qua “Đụng bình sứ”, không ngờ tái sinh hơn một ngàn tám trăm năm sau lại gặp chuyện này. Hắn ở một bên quan sát, phát hiện mặc dù người vây xem không ít, nhưng thực sự hò hét thì chỉ có bốn năm người. Đừng nói là bốn năm người, nếu đánh nhau, Lưu Sấm cũng không để tâm, nhưng sẽ tạo nên phiền toái.
Mấy người này vừa nhìn cũng biết là lưu manh lăn lộn ở bãi Diêm Thủy. Có lẽ bọn hắn lăn lộn cũng không lâu, danh tiếng cũng không lớn. Nhưng nếu như thật sự đả thương bọn chúng, chỉ e người của bãi Diêm Thủy cũng sẽ không bỏ qua.
- Bùi Thiệu, nếu như không ra, không chỉ đổ máu mà còn tổn thương hòa khí.
Lưu Sấm trầm giọng quát một tiếng, nổ vang như sấm, âm thanh tạp loạn xung quanh lập tức biến mất. Cũng không thấy hắn có động tác gì, chỉ lắc mình một cái đã đến bên cạnh Mi Thiệp, nắm lấy thanh đao trong tay Mi Thiệp, lật ngược một cái thì đao đã nằm trong tay.
Trên chợ, lập tức trở nên yên tĩnh.
Trái tim Mi Hoán đập thình thịch, cánh tay nhỏ bé nắm chặt ống tay áo Lưu Sấm, tuy nhiên sắc mặt vẫn bình thản. Một lát sau, chợt nghe có người ở bên ngoài quát: - Tên khốn nào gọi lão tử, khẩu khí không nhỏ, ta cũng muốn lãnh giáo một phen.
Đám người tách ra hai bên, một đại hán khôi ngô, mang theo hai hán tử áo vải đi đến. Đại hán này thân cao hơn tám thước, không kém gì Lưu Sấm. Thế nhưng hình thể so với Lưu Sấm thì gầy hơn rất nhiều, tuy nhiên cũng có thể coi là lưng hùm vai gấu. Y mặc một bộ áo xanh nhạt, tay áo hẹp, hạ thân khố den, đi đôi giày vải trắng đế đen. Eo dắt đao, trên cổ còn buộc một chiếc khăn vàng.
- Để ta xem xem, là ai lớn gan như vậy.
Đại hán vừa xuất hiện lập tức lộ ra một cỗ sát khí nồng đậm.
Lưu Sấm mí mắt khẽ giật, từ trên người đại hán này, hắn cảm nhận được một loại khí chất tương tự như Chu Hợi, tuy nhiên so với Chu Hợi thì sát khí này rõ ràng yếu hơn vài phần.
- Đại Hùng…
Mi Hoán ở một bên khẽ gọi Lưu Sấm.
Mi gia ở huyện Cù địa vị rất cao, nhưng sức ảnh hưởng đối với bãi Diêm Thủy lại tương đối nhỏ. Nếu đổi lại là nơi khác, không chừng Mi Hoán sẽ bộc lộ thân phận. Nhưng ở bãi Diêm Thủy này, danh tiếng của Mi gia đôi khi lại biến thành gánh nặng. Mi Hoán là một nữ tử rất thông minh, tất nhiên biết lúc nào nên nói, lúc nào nên im lặng.
- Tiểu tử, ngươi là ai? Gọi lão tử làm gì?
Đại hán khăn vàng khẩu âm đậm chất Thanh Châu, hiển nhiên là người ngoài đến đây. Tuy nhiên nhìn thái độ của người xung quanh, Lưu Sấm biết, người này nhất định là bá chủ một phương ở bãi Diêm Thủy. Bằng không, sẽ không có chuyện hắn vừa xuất hiện, người khác liền ngậm miệng. Hơn nữa, trong lời nói của y, Lưu Sấm càng có thể cảm nhận được đây không phải là sát ý thực sự.
- Ngươi là Bùi Thiệu?
- Đúng vậy, chính là Bùi lão tử đây.
Lưu Sấm nói: - Hợi thúc bảo ta đến giao đồ cho ngươi, thứ đó ở trong xe, gọi người đến lấy đi.
- Ngươi… chính là Lưu Sấm?
- Ngươi biết ta sao?
Bùi Thiệu đột nhiên mỉm cười, gật đầu đáp: - Tất nhiên biết, chỉ có điều nghe danh không bằng gặp mặt, ngươi thoạt nhìn không giống như lời đồn.
- Ồ?
Nụ cười trên mặt Bùi Thiệu đột nhiên biến mất.
Y khoát tay một cái, hai đại hán phía sau liền bước lên trước, mở dây thừng trên xe, một ngươi một đầu rương, vác lên vai.
- Tiểu tử, thứ này ta nhận… Chẳng qua, bãi Diêm Thủy này có quy củ của bãi Diêm Thủy.
Ngươi đụng người bị thương sẽ phải bồi thường. Mặc dù ta và đại huynh có quen biết, nhưng dù sao ở đây cũng là kiếm ăn, cho nên không giúp ngươi được rồi.
Khóe mắt Lưu Sấm khẽ giật, cũng bật cười.
- Bùi Thiệu, ta gọi ngươi đến đây không phải để ngươi giúp ta, chỉ là muốn ngươi làm chứng cho ta mà thôi.
Bùi Thiệu ngẩn người: - Làm chứng cái gì?
- Theo cách nói của ngươi, đụng người bị thương sẽ phải bồi thường. Chỉ cần ta đền tiền, xem như cũng đủ đạo lý… Được, ta có thể bồi thường, nhưng ngươi nhất định phải làm chứng cho ta, được chứ? Miễn là cuối cùng ta đền tiền, các ngươi không thể không bỏ qua. Sẽ không phá hỏng quy củ của bãi Diêm Thủy các ngươi, đụng thương người khác quả là có chút không ổn.
Đôi mày rậm của Bùi Thiệu nhíu lại thành chữ “Xuyên” (川), chăm chú nhìn Lưu Sấm một lúc lâu, liền gật đầu nói: - Được, ta làm chứng cho ngươi.
- Đại Hùng…
- Tam nương tử đừng sợ, không có gì đáng ngại.
Lưu Sấm vỗ nhẹ cánh tay non mềm của Mi Hoán, liền đi tới bên cạnh nam tử bị “đụng” thương.
- Ngươi muốn làm gì?
Nam tử bên cạnh người bị thương bước ra chặn đường Lưu Sấm.
Lưu Sấm cười nói: - Ngươi đừng lo lắng, ta không hề có ác ý, chỉ là muốn xem thương thế của hắn.
- Nhìn cái gì nữa, chân hắn gãy rồi.
Nam tử hung ác nói: - Huynh đệ của ta ngày thường chính là dựa vào đôi chân này mà sống, ngươi làm gãy chân hắn, sau này hắn kiếm ăn thế nào?
- Theo như ngươi nói, phải bồi thường thế nào đây?
- Chuyện này… Nam tử hung ác trong mắt thoáng hiện vẻ tham lam, nhìn thoáng qua chiếc xe ngựa, lại nhìn bạch mã Trân Châu bên cạnh Mi Hoán. Mặc dù gã biết có thể dắt loại ngựa đó thì người đến bãi Diêm Thủy này thân phận cũng không tệ. Chỉ nên kiếm chút tiền mà thôi, nếu thật sự chọc giận đối phương, cho dù có bãi Diêm Thủy này chống lưng, ngày sau cũng đừng nghĩ đến chuyện kiếm ăn ở đây nữa.
Lại nói, tên trước mắt dường như có quen biết với Bùi Thiệu.
Bùi Thiệu này đến bãi Diêm Thủy không lâu, nhưng quyền cước đủ cứng, còn có một đám huynh đệ thuộc hạ, hiển nhiên là một đám liều mạng. Bọn họ ở bãi Diêm Thủy buôn một ít hàng hóa, nói toạc ra là bán một vài hàng cấm. Ngày thường người không phạm ta, ta không phạm người, nhưng nếu thực sự chọc giận những kẻ giết người không chớp mắt này thì sẽ gặp rắc rối to. Lúc trước từng có một đại ca ở bãi Diêm Thủy muốn tìm đám người Bùi Thiệu gây phiền toái. Kết quả lúc đêm, Bùi Thiệu mang theo một đám người tìm đến cửa, giết sạch cả nhà tên đại ca kia. Thi thể bị ném vào nước sông, biến thành thức ăn cho tôm cá. Sau đó, toàn bộ bãi Diêm Thủy này đều biết, đám người Bùi Thiệu này không dễ chọc.
Bỏ đi, tốt nhất là thu ít cũng được…
Nghĩ đến đây, hán tử vẻ mặt hung ác thả lỏng, nói: - Huynh đệ của ta bị gãy chân, chỉ e về sau khó có thể làm việc nữa. Một nhà già trẻ đều dựa vào hắn nuôi cơm… Như vậy đi, ngươi lấy ra một ngàn tiền, xem như bồi thường, về sau không truy cứu nữa.
- Một ngàn tiền?
- Nếu không thì tám trăm cũng được.
- Tám trăm tiền, dường như tốt hơn một chút, nhưng ta tối đa chỉ có thể đưa ngươi năm trăm tiền.
Người đàn ông do dự một chút, cắn răng nói: - Vậy thì năm trăm tiền.
- Mọi người đều nghe rõ rồi chứ, hắn vừa nói, huynh đệ hắn về sau khó có thể làm việc nữa, ta bồi thường cho hắn năm trăm tiền, việc này coi như xong.
Mọi người vây xem đều kinh ngạc khó hiểu.
Lưu Sấm đi đến bên cạnh Mi Hoán, thấp giọng nói: - Tam nương tử, đưa ta năm trăm tiền.
Hắn nói rất trực tiếp, trắng trợn “mượn” tiền Mi Hoán. Nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng Mi Hoán lại cảm thấy ngọt ngào, lấy túi tiền từ bên hông đưa cho Lưu Sấm, hạ giọng nói:
- Lúc đi không nghĩ đến chuyện này cho nên chỉ đem theo một ngàn tiền. Hùng ngốc, ngươi thật sự phải bồi thường cho hắn sao? Tên kia rất có thể là lừa bịp tống tiền.
- Yên tâm đi, hắn không chiếm được tiện nghi đâu.
Lưu Sấm cười với Mi Hoán, sau đó mở túi tiền, đếm năm trăm tiền, sau đó đi đến trước người tên đàn ông.
- Đếm đi.
- Đây…
- Bảo ngươi đếm thì đếm đi, đủ tiền Ngũ Thù, không thiếu đâu.
Trong lòng tên hán tử kia dự cảm có điềm xấu, nhưng nhìn Tiền Ngũ Thù trước mắt, lại không thể từ chối.
Sau khi đếm kỹ, gã nói với Lưu Sấm: - Năm trăm tiền, không thừa không thiếu… Hôm nay nể mặt Bùi đại huynh, việc này cho qua vậy.
Trên mặt Bùi Thiệu lộ ra chút thất vọng. Y đang muốn mở miệng thì đã thấy Lưu Sấm kéo tên hán tử kia lại, nói: