- Dương Phụng, Hàn Xiêm mặc dù nương tựa dưới trướng Viên Thuật nhưng một nửa phần lương thực, quân nhu cũng không được nhận, cho nên trong lòng sinh ra oán niệm. Dưới trướng y còn có gần vạn binh mã, vì thể sinh ra mưu đồ làm phản. Hắn liên lạc với ta, cố ý quy hàng Lã Bố lại bị ta ngăn lại. Hai kẻ này đều là loạn thần tặc tử, Trấn động tướng quân Tào Tháo đối với chúng lại càng có phần kiêng dè. Sứ quân chi bằng nhân cơ hội này đem hai kẻ này tiêu diệt rồi đoạt lấy binh quyền trong tay chúng, sau đó báo tin thắng trận cho Tào Tháo. Như vậy, Tào Trấn Đông sẽ cực kì vui mừng, chắc chắn cũng không keo kiệt khoản phong thưởng. Lưu Bị người quang chợt lóe: - Ý của Nguyên Long là - Lã Bố binh hùng tướng mạnh, nhưng ở Từ Châu lại làm mất lòng dân. Sứ quân nếu muốn phục đoạt Hạ Bì, chỉ dựa vào binh mã trong tay thì không đủ, phải có một danh phận, danh phận triều đình phong cho Sứ quân. Như vậy, Sứ quân mới có thể danh chính ngôn thuận đuỗi Lã Bố đi, đến lúc đó muốn có được Từ Châu, cũng không phải chuyện quá khó khăn. Chuyện này Lưu Bị động lòng rồi! Y đối với Từ Châu, chính là tuyệt đối không thể buông tay. Tuy rằng Lã Bố đề nghị nghị hòa, nhưng với Lưu Bị mà nói, đây là một chuyện không thể chấp nhận được. Lão tử đây vốn là chủ nhân nơi này, Lã Bố người chẳng qua là kẻ ăn nhờ ở đậu. Bây giờ đúng là đáng mia mai, ngươi dám chiếm địa bàn của lão tử, lão tử lại phải sống nhờ trên chính mảnh đất của mình, lại còn trông chờ người trông coi cửa nhà chuyện này xảy ra nghĩ đến đều thấy phẫn uất mà. Còn may Lưu Bị là kẻ vô cùng giỏi ẩn nhẫn, nếu không lúc Lã Bố đưa ra yêu cầu này, đổi lại là kẻ khác đã xắn tay áo liều mạng với Lã Bố rồi. Đây chính là cái gọi là người đứng dưới mái hiên, sao có thể không cúi đầu? Nếu không phải Dực Đức mê rượu hỏng việc, nếu không phải ta nghe Tào Tháo dụ dỗ xuất binh chinh phạt Viên Thuật, khiến cho binh lực ở Từ Châu suy yếu, Lã Bố sao có thể dễ dàng mà chiếm lấy? ? Nhưng hiện tại, Lã Bố đã chiếm được rồi! sự thật rõ ràng trước mắt, Lưu Bị không muốn cũng chỉ còn nước cắn răng nhẫn nhịn. Chẳng còn cách nào khác, ai bảo Lã Bố binh hùng tướng mạnh, nhân tài dưới trướng lại tầng tầng lớp lớp cơ chứ? Một mình Lã Bố đã khó mà đối phó, chứ đừng nói chi là còn có một Trương Liêu. Đặc biệt là Trương Liêu, văn võ song toàn, tài cán trác tuyệt. Lại thêm một Trần Cung túc tri đa mưu, đúng là nhân tài hội tụ. Lưu Bị nghĩ đến thế lực của Lã Bố như vậy, ánh mắt ngầu đỏ. Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, họ đâu phải thủ hạ dưới trướng của y Bây giờ Trần Đăng vì y mà đưa ra đổi sách, thật khiến Lưu Bị có chút động tâm, tâm tư vẫn luôn nén xuống của y, không khỏi trỗi dậy. - Không biết, Nguyên Long có diệu kế gì có thể giúp ta tru sát Dương -Hàn? Chuyện của Cam phu nhân, vấn đề của Lưu Sấm, vào lúc này đều được gạt sang một bên. Lưu Bị và Trần Đăng trong phòng bàn tán sôi nổi, một lúc lâu sau, y cao hứng tiễn Trần Đăng đi ra, trên mặt hào quang sáng rõ. "Lã Bố, xem ngươi còn có thể đắc ý bao lâu!" - Ta không lên thuyền, ta không lên thuyền! Lã Đại lớn tiếng quát to, đột nhiên mở to mắt, xoay người ngồi dậy. Y phát hiện, bản thân lại nằm ở trong một cái lều vải. - Phu quân, phu quân, ông làm sao vậy? Vợ con của Lã Đại đang ở trước mặt y, vẻ mặt sầu lo. Hóa ra chỉ là một giấc mộng! Y mơ thấy mình mang theo Lưu Dũng và Quản Hợi trà trộn vào bên thuyền Đông Lăng Đình, kết quả lại bị hai người cưỡng ép mang lên thuyền. Nếu là lên thuyền thật, quả khó có thể rửa sạch tội danh! Nghĩ tới việc y đường đường là một người đọc sách, lại có giao lưu với một bang giặc cỏ, việc này mà truyền ra ngoài, nhất định sẽ bị người đời nhạo bang Không đúng, nếu như là nằm mơ, y phải ở nhà mới đúng, sao có thể ở trong chiếc lều này? Nhưng nếu không phải nằm mơ thì thê tử sao có thể ở chỗ này được? Lã Đại cực lực lắc đầu, lại dụi dụi mắt. - Phu nhân, sao bà lại ở đây? - Không phải ông bảo tôi mang theo hai con cùng đi sao? Sao lại hỏi tôi như vậy? - Ta bảo bà mang theo hai con cùng đi? Từ từ đã, đây là nơi nào? Ta sao lại ở đây? Mà bây giờ chúng ta đang đi đâu đây? Vợ của Lã Đại không nhịn được cười: - Phu quân, ông hồ đồ rồi phải không? Không phải ông báo Văn Hướng đưa mẹ con tôi ra khỏi thành, cùng Lưu công tử đến Dĩnh Xuyên Dĩnh Xuyên sao? Còn nói sau khi đến Dĩnh Xuyên, Lưu công tử sẽ an bài cho con chúng ta học ở trường Dĩnh Xuyên. Tôi cảm thấy, ở Hải Lăng thật sự chẳng có ngày nổi danh, chi bằng đi theo Lưu công tử còn tốt hơn. - Văn Hướng? Lã Đại lập tức hiểu ra, vỗ đùi: - Phu nhân, bà bị lừa rồi! - Mắc lừa? Vợ Là Đại vẻ mặt ngạc nhiên, nghi hoặc hỏi: - Mắc lừa gì? - Từ Văn Hướng.. Đúng lúc này, chợt nghe bên ngoài quân trường có người nói: - Tầu tầu, Định Công đã tỉnh rồi phải không? Theo đó có tiếng nói chuyện, màn trường được vén lên, từ bên ngoài có ba người đi vào. Đi đầu là Lưu Sấm, đích thị là Lưu Sấm, mà theo sau là Từ Thịnh và một người quấn giáo đang bưng đồ ăn. Nhìn thấy Lã Đại đã ngồi dậy, trên mặt Lưu Sấm lập tức nở một nụ cười hiền lành chất phác. - Định Công cuối cùng cũng tỉnh lại, ta cũng đoán chừng Định Công bây giờ mới tinh nên đến thăm. Tẩu tẩu, hai chất nhì chắc cũng mệt rồi, hay là dẫn chúng đi nghỉ trước. Ta có chuyện muốn nói với Định Công, phiền tẩu một chút. Vợ con của Lã Đại lại không phải kẻ ngốc, lời nói vừa rồi của Lã Đại, bà tuy không kịp phản ứng nhưng cũng ít nhiều hiệu ra vấn đề. Bà theo bản năng nuốt nước bọt một cái, trên mặt cũng lộ ra chút sợ hãi. Tuy vậy bà không hề rời đi mà còn đi đến chắn trước người La Đại. - Phu nhân, bà đi ra ngoài trước đi. - Nhưng - Yên tâm đi, nếu Lưu công tử thực sự có ác ý, bà cũng không ngăn nỗi đầu. Nói xong, y thở dài, tay chỉ vào chiếc giường cỏ bên cạnh: - Lưu công tử, mời ngồi ... - Điều kiện chỗ này thật quá tệ, đành chịu ủy khuất ngươi một chút. Lã Đại không hổ là danh thần Đông Ngô trong lịch sử, sau một khắc thất thần liền rất nhanh khôi phục lại. Vợ của Lã Đại có chút không yên tâm, nhưng nhìn Lã Đại mỉm cười gật đầu với thị, tuy rằng ngàn lần không cam tâm nhưng cũng chỉ bất đắc dĩ dời khỏi quân trường. - Văn Hưởng, ngươi hai ta quả này thật quá đau. Vợ Lã Đại mới vừa ra ngoài, Lã Đại liền mắng thẳng vào mặt Từ Thịnh. Từ Thịnh xấu hỗ, cúi đầu không dám đối diện với Lã Đại. Lưu Sấm trái lại lại cười cười: - Định Công, đừng vội măng Văn Hưởng, chuyện này là ta bắt y làm, y cũng chỉ là phụng mệnh mà thôi. Trước khi ngươi măng ta, ta muốn cho người xem hai thứ. Sau khi xem xong, nếu người vẫn còn muốn mắng ta, Sâm nguyện rửa tai lắng nghe, tuyệt không trái lại một lời. Vừa nói hắn vừa đẩy đẩy Từ Thịnh. Trong tay Từ Thinh mang theo một cái bao, đưa ra trước mặt Lã Đại, rồi sau đó chậm rãi mở ra. Trong bao, là một chiếc hộp bằng gỗ, và một phong thư ... Từ Thịnh nhìn thoáng qua Lưu Sấm, thấy Lưu Sấm gật đầu, mới mở hộp ra. - A! Lã Đại thấy rõ ràng thứ trong hộp, không khỏi thở nhẹ một tiếng. Dưới ánh lửa chiếu rọi, trong hộp là một cái đầu người đầm đìa đìa máu chảy, chính là thứ cấp của Huyện lệnh Hải Lăng. - Văn Hưởng, sao ngươi dám - Định Công trước xin xem hết phong thư này rồi hãy đưa ra quyết định. Lưu Sấm cắt ngang lời nói của Lã Đại, đem phong thư kia đưa cho Lã Đại. Lã Đại mở ra, dưới ánh lửa đọc nhanh như gió, sắc mặt lập tức cực kì khó coi. Thư này chính là từ tay Huyện lệnh Hải Lăng, người nhận thư là một tên chức sắc rất có máu mặt ở quận Quảng Lăng. Trong thư nói rõ, Lã Đại là kẻ thông thái rởm, cố chấp không đổi, gây hại đến lợi ích của chúng. Cho nên Huyện lệnh Hải Lăng sai tên chức sắc kia trước mặt Trần Khuê buông lời gièm pha, nhằm giết chết Lã Đại. Huyện lệnh Hải Lăng nói là Lã Đại kẻ này rập khuôn máy móc không biết thay đổi. Nhưng do y và con trưởng của Trần Khuê có quan hệ khá tốt, nên Huyện lệnh Hải Lăng cũng chỉ dám làm khó y chứ không thể tùy tiện lấy mạng y được. Nếu muốn diệt trừ Lã Đại thì buộc phải để Trần Khuê ra mặt. Chỉ cần Trần Khuê mở miệng, y là có thể dễ dàng diệt trừ Lã Đại ... Nét bút đích thị là của Huyện lệnh Hải Lăng. Lã Đại làm tá đại nhiều năm như vậy, sao có thể không nhận ra? Nét mặt y mấy lần hiện ra nét buồn bã. Đây là nỗi bi ai của hàn môn sĩ tử, nếu không có cường hào làm chỗ dựa vững chắc, trong mắt đám thế gia cường hào, y dù khả năng đến đâu cũng vô dụng. - Không dám lừa dối Định Công, ta đúng là muốn mời Định Công cùng đi. Cho nên ta mật lệnh Văn Hướng dẫn người vào thành, đem tẩu tẩu và hai chất nhi đưa ra trước, định tiền trảm hậu tấu. Đồng thời, ta cũng muốn trút giận cho Định Công, nên mới lệnh cho Văn Hướng lẻn vào nha huyện, chuẩn bị dạy dỗ tên cầu quan kia một trận. Nào ngờ đâu, Văn Hướng lại phát hiện phong thư này, nhất thời giận dữ nào có thể nhịn được xúc động, dùng máu rửa sạch huyện nha Hải Lăng, giết sạch một nhà mười ba mạng của tên cầu quan kia. Việc này ngàn sai vạn sai, đều là lỗi của ta! Định Công đừng trách cứ Văn Hướng, nếu không phải là ta quá ngưỡng mộ tài hoa của Định Công, cũng sẽ không gây nên chuyện này, lại càng không có chuyện Văn Hướng nổi giận mà giết người. - Ngươi Lã Đại chỉ thẳng vào Lưu Sấm, một lúc lâu sau mới vô lực thả tay xuống, hạ giọng nói: - Nếu ta đoán không sai, ở huyện nha chắc chắn còn lưu lại đồ vật gì đó của Lã Đại ta để làm chứng cho việc Lã Đại ta đã giết người. - Việc này Lã Đại nhịn không được nhìn Lưu Sấm cười, hạ giọng nói: - Đại tuy là kẻ bảo thủ những cũng không phải hạng ngu đần. Chắc hẳn đây là do một tay Công tử sắp đặt, kể cả phong thư này, cũng là do trong lúc vô ý bị phát hiện, kỳ thật, mặc kệ Văn Hướng có tìm được phong thư này hay không, cả nhà tên cẩu quan kia cũng khó giữ được mạng sống. Văn Hưởng, người đừng làm bộ xấu hổ nữa, ta lại không biết tỏng ngươi sao? Lưu Sấm và Từ Thịnh đều trợn mắt há hốc mồm. Hai người nhìn Lã Đại, một lúc lâu nói không ra lời ... Lời y nói, nửa điểm cũng không sai. Lã Đại chăm chú nhìn Lưu Sấm, một lúc lâu sau mới thở dài nói: - Ta chỉ có một vấn đề. - Mời Định Công nói. - Lưu công tử, ngươi thật sự là hậu nhân của Trung Lăng Hầu sao? Trung Lăng Hầu là người quang minh lỗi lạc, là bậc đại trượng phu trong nhân gian. Ông ấy một đời kiến định, trung trực, không hề uốn mình mưu mẹo nhưng ta lại không nhìn ra dù chỉ một chút khí chất kiêu hùng của Trung Lăng Hầu trên người ngươi! Nói xong, y đột nhiên chuyển sang chuyện khác: - Ngươi đã hứa đưa con ta đến học ở thư viện Dĩnh Xuyên, chuyện này cũng không thể gạt ta được.