- Đừng giết ta, ta nguyện quy hàng! Lý Mậu sợ tới mức hồn bay phách lạc, lớn tiếng kêu gào. Bộ Chất và Hoàng Thiệu nhìn nhau, phất tay ra hiệu tên đao phủ tiến lên. Nhìn đại đao ở trước mắt lay động sáng loáng, Lý Mậu bị dọa đến đái cả ra quần. Cả người co quắp trên đất, bộ dáng hăm hở lúc trước đi đâu mất rồi? Ánh đao lập lòe, tóc đen rụng xuống. Trên mặt Bộ Chất lộ ra nụ cười thỏa mãn, nhìn tay đao phủ cạo tóc Lý Mậu, sau đó cắt lấy lỗ tai và cái mũi của gã. - Người đâu, đem người này đưa tới trước mặt Trường Nô, nói là công tử tặng lễ vật cho hắn. Tên Lý Mậu kia đau đến ngất đi, bị người bỏ trong bao bố, hướng thẳng đến Thận huyện mà đi. Lúc này, chiến sự đã dừng lại. Lý Mậu mang đến hai ngàn binh mã, có tám trăm người đã trở thành tù binh của Lưu Sâm, bị áp giải đến huyện thành Nhữ Am. Ngoại trừ tám trăm tù binh, trận chiến này Lưu Sấm được gần trăm con chiến mã, quân giới áo giáp vô số. Nhìn chiến lợi phẩm phong phú, Lưu Sấm không khỏi cảm thấy vạn phần khoái ý. Sau khi hắn và Bộ Chất mấy người nhìn nhau, liền hướng Bộ Chất gật gật đầu, - Tử Sơn, bắt đầu bước thứ hai đi. Bộ Chất cười ha hả nói: - Lần này, sợ là Nhữ Âm phải náo nhiệt rồi! Khi trời nhá nhem tối, Trường Nô đang trên đường hành quân, nhận được Lễ vật mà Lưu Sấm đã chuẩn bị tỉ mỉ cho gã. Mắt thấy mặt đầy máu, hôn mê bất tỉnh của Lý Mậu, trong lòng Trường Nô, có thể nghĩ là biết. Lý Mậu tuy không phải thận tín của gã, những kỳ thật là người mà Viên Thuật cực kỳ coi trọng. Sau lưng Lý thị gia tộc kia, ở Hoài Nam trăm năm vọng tộc, sức ảnh hưởng khá lớn. Vốn cho là có thể dựa vào cơ hội này, cùng Lý gia giao hảo, ngày sau cũng có thể đạt được một chút ưu đãi ... Nhưng hiện tại, đừng nói ưu đãi, có thể được Lý gia tha thứ, đó là điều may mắn lắm rồi. Quan trọng hơn là, hành vi này của Lưu Sấm chính là đã làm nhục Trường Nô rồi. Lưu Sấm này khinh người quá đáng! Kỳ thật, Trường Nô và Lý Mậu không khác biệt lắm, ở trong mắt cũng không quá quan tâm đến Lưu Sấm. Dù cho Lưu Sấm đánh bại Lý Mậu, Trường Nô vẫn như cũ không đem Lưu Sấm để ở trong lòng ngược lại, hành động của Lưu Sẩm, hoàn toàn làm chọc giận Trường Nô. - Truyền lệnh của ta, ba quân nhanh chóng hành động, ta muốn ngựa đạp thành Nhữ Âm, lấy đầu chó Lưu Sấm kia! Nương theo lệnh Trường Nô, tốc độ Viên quân hành động chợt nhanh hơn. Sáu ngàn binh mã trùng trùng điệp điệp lao thẳng tới Nhữ Âm, ở trên trời tối, liền thấy đầu thành Nhữ Âm đèn đuốc sáng trưng, cửa thành mở rộng ... Trường Nô không nghi ngờ có mưu kế, hạ lệnh Viện quân lập tức phát động công kích Nhữ Âm. Cùng lúc đó, quân tiên phong Lý Thông đã tới dưới Nhữ Âm thành. Cũng như vậy, Nhữ Âm bắc môn mở rộng, Táo quân tiến quân thần tốc. Mà Viên quân thì từ Nhữ Âm cửa nam tiến vào, sau khi hai bên gặp nhau ở trong thành, đều có chút giật mình. Khi Lưu Sấm ban đêm tập kích Lý Mậu, mặc áo giáp Táo quân. Cho nên khi Viên quân nhìn thấy Tào quần, theo bản năng sẽ nghĩ đối phương là bộ đội của Lưu Sấm. Vì thế, hai bên ở trong thành lập tức triển khai chiến đấu, Tào quân số người tuy rằng không chiếm ưu thế, nhưng Lý Thông có cách trị quân, quận tốt tình nguyện cống hiến, cho nên mặc dù số người không chiếm ưu, nhưng không chút gì rơi vào thế hạ phong. Về phía Viên quân, là chiếm ưu thế về binh lực. Trường Nô nghe nói binh mã ở huyện thành Nhữ Âm cùng sở bộ của Lưu Sấm gặp nhau phát sinh chiến đấu, lập tức hạ lệnh, toàn quân xuất kích, phát động tấn công mạnh mẽ về phía Táo quân. Trận đại chiến này, ước chừng giằng co gần nửa canh giờ. Táo quân tuy rằng dũng mãnh, nhưng làm sao bằng Viên quân chiếm ưu thế số, lại thêm Trường Nô dưới sự chỉ huy thế công hung mãnh, vì thể liên tiếp tháo chạy, chết thê thảm và nghiêm trọng hơn. Lúc Lý Thông suất lĩnh đại quân đến, Tào quân đã bị dồn xuống của thành. Dựa vào khí dũng mãnh, gắt gao khống chế được của thành. - Binh mã của tên Sấm tặc kia là thế nào? Lý Thông sau khi nghe, cũng chấn động, vội vàng hạ lệnh phát động phản kích. Song phương ở huyện thành Nhữ Am người công qua, ta đánh tới, ước chừng lại đánh gần nửa giờ. Cho đến lúc này, Trường Nô và Lý Thông đều cảm thấy được sự tình có chút không thích hợp. Theo tin tức bọn họ có được, dưới tay Lưu Sấm không quá một ngàn người, cho dù sau khi chiếm lĩnh Nhữ Âm lại bổ sung một ít binh mã, cũng không quá hai ngàn ... Nhưng khi nhìn binh lực đối phương, chỉ sợ sớm đã vượt qua số lượng hai ngàn. - Gõ kẻng, gõ kẻng! Trường Nô cuối cùng cũng tỉnh táo, lập tức hạ lệnh gõ kẻng thu binh. Cùng lúc đó, Lý Thông cũng hạ lệnh binh mã ngưng công kích. Y tự mình đi phía sau, tiến vào trong thành, xa xa đã nhìn thấy Viên quần đề phòng nghiêm khắc, một mực chiếm giữ cửa nam thị trấn Nhữ Âm. Nhìn cờ hiệu đối phương , Lý Thông hít sâu một hơi. - Tại sao là người của Viện Thuật? Y trấn thủ Tây Bộ Nhữ Nam, đối với binh mã Viên Thuật cũng không xa lạ gì, cho nên lập tức giục ngựa tiến lên, cao giọng quát hỏi: - Xin hỏi là tướng quân lĩnh quân dưới trướng của Viện Công Lộ là vị nào? Trường Nô cũng dẫn bộ đi vào trong thành, cùng Lý Thông đối mặt. - Ta là Trường Nô, mà đầy binh mã phương nào? Sấm tặc ở chỗ nào? Lý Thông giật mình lạnh toát, lập tức ý thức được, y và Trường Nô sợ là đã trúng gian kế của Lưu Sấm. Vì thế Lý Thông vội vàng nói: - Ta là Lý Thông, là Nhữ Nam trấn uy Trung Lang Tướng, phụng mệnh Tào Công đến tiêu diệt cường đạo, Trường Nô tướng quân sao lại đến đây? - Lý Thông? Trường Nô lộ vẻ ngạc nhiên. Lý Thông nổi tiếng ở khu Giang Nhữ, Trường Nô đương nhiên đã nghe nói qua tên củay. Không chỉ là biết y, ngay cả Viên Thuật cũng đã được nghe, thậm chí còn đã từng phái người đến chiều dụ, chỉ có điều Lý Thông lúc ấyblại uyển chuyển khước từ. Là người của Tào Tháo! Giữa Viện Thuật và Tào Tháo cũng không hòa hợp, đặc biệt là Viện Thuật xuất thân bốn đời làm Tam Công lại là con trai trưởng, cho dù là Viên Thiệu hắn đều không để vào mắt. Tào Tháo mặc dù xuất thân là quan lại, nhưng so với lão Viên gia, chớ luận là nội uẫn hay là thân gia, rõ ràng phải thấy một cái đầu. Cho nên, sau khi Tào Tháo chiếm giữ Dự Châu, Viên Thuật vẫn đối với Nhã Nam như hỗ rình mồi. Tuy rằng song phương cũng không có trực tiếp phát sinh xung đột, nhưng va chạm nhỏ vẫn không ngừng. - Lý Thông, Sấm tặc kia ở chỗ nào? Trường Nô cũng biết bị mắc lừa, nhưng lại không muốn mở miệng thừa nhận, vì thế vội vàng chuyên đề tài tới Lưu Sẩm. Lý Thông nói: - Ta cũng mới đến Nhữ Âm, chưa thấy Sấm tặc thì lại cùng Trường Nô tướng quân phát sinh xung đột ... Muốn biết hướng đi của Sấm tặc, tìm người hỏi liền có thể biết. Người đâu, lập tức tìm kiếm Lý trưởng Tam lão ở trong thành, hỏi thăm hướng đi của Sấm tặc, rồi sau đó tốc tốc báo cho ta biết. Y hạ lệnh tìm kiếm tung tích của Lưu Sấm, Trường Nô cùng hạ lệnh tìm kiếm tung tích của Lưu Sấm. Nhưng vấn đề hiện tại là, thị trấn Nhữ Âm làm sao bây giờ? Song phương ở trong huyện thành Nhữ Âm ác chiến gần một canh giờ, tử thương vô số. Trong huyện thành Nhữ Ấm càng bởi vì ù ù cạc cạc mà chiến đấu, đã bị phá hư khá lớn, rất nhiều nhà dân đã biến thành một đống hoang tàn. Lý Thông nói: - Trường Nô tướng quân, huyện Nhữ Âm vốn là trị hạ của Tào Công, lúc trước bị Sấm Tặc chiếm giữ, hôm nay thu hồi lại, kính xin Trường Nô tướng quân dẫn quân rời khỏi Nhữ Am, tránh xảy ra xung đột. Trường Nô mất mấy trăm người, sao cam tâm nhượng Nhữ Âm? Đang lúc hai người tranh chấp, quân tốt dẫn một ông lão tới trước mặt hai người. - Lão trượng, có biết Sấm tặc kia đi nơi nào? Ông lão là Lý trưởng Nhữ Âm, lập tức nói: - Hồi bấm nhị vị tướng quân, giặc có trước lúc trời tối đa rút lui khỏi Nhữ Âm, đi về hướng đông rồi. - Hả? Lý Thông ngần ra, - Ngươi nói là, Sâm tặc đã đi rồi? - Đúng vậy! Tên lý trưởng khóc ròng nói: - Khi giặc có rút lui khỏi, còn đem toàn bộ lương thực trong thành mang đi, không có để lại một hạt lương thực. Hai vị tướng quân, đám dân chúng cảm thấy lo âu, không biết nên làm thế nào cho phải, kính xin hai vị tướng quân có thể trượng nghĩa tương trợ, trợ dân chúng vượt qua khó khăn này. Nói cách khác, Nhữ Âm bây giờ là một tòa thành trống không? Trường Nô vừa nghe, lập tức nói: - Lý tướng quân, Trường Nô phụng chủ công nhà ta, muốn tóm bắn tên Sấm tặc kia. Nếu Sâm tặc đã rút lui khỏi Nhữ Âm, ta đây sẽ không đánh tiếp. Ta còn muốn tiếp tục truy kích Sâm tặc, thành Nhữ Am giờ giao cho tướng quân giải quyết hậu quả. Nói chuyện đùa, dân chúng một thị trấn, phải bỏ ra bao nhiêu đồ quân nhu lương thảo đây? Cái tốt không thấy, còn phải bỏ ra rất nhiều lương thảo ... Trường Nô đương nhiên không muốn tiếp tục dừng lại ở thị trấn Nhữ Âm. Lý Thông làm sao đoán không ra ý đồ của Trường Nô, trong lòng không khỏi cười nhạt. Tuy nhiên, y vẫn không cự tuyệt, mà là chắp tay nói: - Như vậy, làm phiền Trường Nô tướng quân. - Lập tức phái người tới Bình Dư, xin Mãn Sủng Thái Thú lập tức phân phối lượng thảo. Đem lương thảo trong quân, chia ra một nửa cho dân chúng trong thành, nhiều nhất hai ba ngày, Bá Ninh đưa lương thảo tới, mọi thứ liền có thể khôi phục bình thường. - Tướng quân, làm sao truy kích Sấm tặc? Lý Thông nhìn theo Viên quân nhanh chóng rút lui khỏi thị trấn Nhữ Âm, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, - Ta với Bá Ninh đều khinh thường Lưu khấu này. Lưu Sấm thiết lập một bàn cờ như vậy cho ta chui vào, kẻ đầu đường xó chợ thể nào được? Tào Công mệnh ta đoạt lại Nhữ Âm, hiện giờ Nhữ Âm tới tay, cứ để cho Trường Nô kia đi dò xét một chút thủ đoạn Sấm tặc trước.