Đây chính là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Bối chủ gia nô (gia nô phản chủ), có thể sống chết không hỏi ... Nhưng nếu là con trai của Lưu Tử Kỳ, chẳng phải là biến thành vấn đề nghiêm trọng sao? Chỉ sợ người đầu tiên không đồng ý chính là phụ tá đắc lực của TàoTháo là Tuân Úc và Quách Gia. Hai người này thật ra là người Dĩnh Xuyên. Tào Tháo ý thức được, sự việc không hề đơn giản giống y tưởng tượng như vậy. Chuyện này nếu xử lý không tốt, rất có thể sẽ dẫn phát toàn bộ thế tộc Dĩnh Xuyên bắn ngược, sau đó quả so với lúc trước Tào Tháo ở Duyện Châu giết chết Biên Nhượng còn nghiêm trọng hơn. Dù sao Biển Nhượng và Lưu Đào hoàn toàn là không cùng đẳng cấp danh sĩ. Lưu Đào vì đối kháng Thập Thường Thị mà chết, thiên hạ kính trọng và ngưỡng mộ. Nếu để cho người người biết, huyết mạch duy nhất bị y bức đi, chỉ sợ toàn bộ Dĩnh Xuyên, đều đã phát sinh một trận bạo động ... Thời điểm Biên Nhượng bị chết, có Tuân Úc bày mưu tính kế. Nhưng nếu như ngay cả Tuân gia cũng bạo động theo, ai sẽ lại bày mưu tính kể vì y đây? Tuy nhiên trong nội tâm, Tào Tháo vẫn là tin tưởng Lưu Bị hơn. Mạo danh thế thân ... Tuyệt đối là mạo danh thế thân! Tào Tháo ngẫm nghĩ một chút, lập tức phái người đi tới Nhữ Nam, thống trị Mãn Sủng và Lý Thông tiếp tục truy kích. Nhưng, lệnh này của y phát ra không bao lâu thì ra là ước chừng sáu bảy giờ, từ Nhữ Nam lại truyền tin đến đến: Quân đội thuộc sở bộ của Lưu Sẩm đã vượt sông đường thủy, tiến vào trong cảnh nội Từ Châu rồi. - Phụ thân, vì sao rầu rĩ không vui? Một thanh âm non nớt truyền vào trong tai Tào Tháo, theo sát tiếng ồn ào từ ngoài phòng đi vào một đứa bé anh tuấn. - Nhị Lang, không phải con đi du chùa Bạch Mã hay sao, sao trở về sớm như vậy. - Chùa Bạch Mã rất hoang tàn, không thể đùa giỡn ... Mẫu thân mang theo Tam đệ và Tứ đệ còn chưa trở về, con chịu không nỗi không khí trong chùa miếu, cho nên trở về trước. Phụ thân, con thấy người vừa rồi rầu rĩ không vui, chẳng lẽ có chuyện buồn, có thể nói cùng con không? Đứa bé này chính là con thứ của Tào Tháo, Tào Phi. Đó là một đứa nhỏ cực kỳ thông minh, từ sáu tuổi Tào Tháo đã dạy cậu cưỡi ngựa bắn cung, hiện nay chín tuổi, rất được Tào Tháo yêu thích. Tào Tháo cười cười, giơ tay ôm Tào Phi vào lòng, - Vi phụ còn suy nghĩ, lúc trước có phải làm sai hay không một việc, vẫn đang tự trách mình. - Con biết, phụ thân là tam tỉnh bản thân. - Ha ha, coi như là đúng đi. Lưu Bị! Trong lòng Tào Tháo đột nhiên sinh ra một chút chán ghét đối với cái tên này. Nếu Lưu Sấm kia thật sự là con trai của Lưu Đào, tội danh này cũng chỉ có ngươi, còn có Mi Chúc kia gánh vác. Thật đúng là một nhân vật lợi hại, đã vậy còn nhanh chóng bỏ chạy khỏi Nhữ Nam. Tuy nhiên, người đã rời khỏi, ta đây sẽ không tìm người làm phiền nữa. Hơn nữa, ta còn có chuyện trọng yếu hơn phải làm! Ánh mắt của Tào Tháo rời khỏi lá thư trên bàn, đặt vào tấm bản đồ. Trương Tú Uyễn Thành đã thành cái họa tâm phúc của Tào Tháo. Nếu không diệt trừ, sớm muộn gì cũng thành họa lớn. Lại không biết, khi y suy nghĩ, Tào Phi đưa bàn tay nhỏ bé cầm lá thư trên bàn. Lưu Sấm? Trong mắt Tào Phi toát ra vẻ tò mò rất lớn. Bị lộ thân phận ở Thị trấn Nhữ Âm, đối với Lưu Sấm mà nói cũng không có cái gì đáng tiếc. Hắn bắt đầu vốn cũng không nghĩ tới phải chiếm giữ Nhữ Âm lâu dài, cho nên cùng đám người Bộ Chất thương lượng ổn thỏa, sau khi phục kích Lý Mậu thì liền nhanh chóng rút khỏi. Lưu Sấm tính toán thời gian, nếu Trường Nô tốc độ hành quân nhanh hơn, sẽ đến cùng lúc với binh mã Lý Thông đến Nhữ Âm. Trước làm cho bọn họ chó cắn chó đánh một trận, rồi sau đó hắn mệnh Thái Sử Từ dẫn người mai phục ở phía tây sông Phù Thủy, chờ truy binh đến thì tiến hành phục kích. Hắn không biết Lý Thông, nhưng căn cứ lời truyền miệng, nên đối với người này cũng có chút hiểu rõ. Lúc tuổi còn trẻ, Lý Thông là một người dũng cảm mà thận trọng. Tuy nhiên theo tuổi tăng trưởng, y lá gan tuy rằng vẫn rất lớn như trước nhưng hành động lại từ từ trầm ổn cẩn thận. Đặt vào vị trí của y mà nhìn, y quyết không có thể nào bỏ mặc Nhữ Âm. Về phần Trường Nô? Lưu Sấm một chút ấn tượng cũng không có. Thuộc hạ Viên Thuật có thể làm cho hắn nhắc tới, chỉ sợ cũng chỉ có một Kỷ Linh, hơn nữa còn là bởi vì câu chuyện xưa Lã Bố viên môn xạ kích, mới có thể khắc sâu nhớ lâu. Trường Nô nếu như truy kích, hắn sẽ cho gã chịu thiệt lớn. Nếu Trường Nô không có truy kích, mình có thể an tâm rút lui. Tóm lại, chỉ cần Lý Thông không truy đuổi, Lưu Sấm sẽ không quá lo lắng. Nhưng hắn thật sự không ngờ, trận chiến ở tây Phù Thủy, Thái Sử Từ ở trong loạn quân đã bắn chết Trường Nô, khiến cho năm nghìn binh mã Trường Nô gần như toàn quân bị diệt. Không chỉ như thế, Lưu Sấm thu được hơn ba trăm chiến mã. Tính cả ngựa trong tay hắn lúc trước, số lượng kỵ quân đã tăng vọt tới năm trăm. Kể từ đó, cũng khiến cho tốc độ hành quân của Lưu Sấm nhanh hơn rất nhiều ... Không phải nói, có ngựa còn có kỵ binh sao. Không có yên ngựa bàn đạp, muốn luyện được một kỵ binh cũng không phải việc đơn giản. May mà Đan Dương Bình trong trong tay hắn người nào người nấy đều tráng kiện khỏe mạnh. Trước học ở trên ngựa ngồi vững vàng, cũng không yêu cầu có thể phóng ngựa chạy nhanh, hoặc là lập tức giao chiến, cho nên tương đối dễ dàng một chút. Kỵ quân gia tăng khiến cho lực lượng trong tay Lưu Sấm được tăng cường. Hiện giờ, cộng thêm ở Huyện Nhữ Âm giải cứu hơn ba trăm quân Khăn Vàng, binh lực trong tay Lưu Sấmđã đạt tới một ngàn sáu trăm người. Nhưng binh lực gia tăng, cũng không có nghĩa là sức chiến đấu tăng cường. Lưu Sấm tại Thành Phụ một lần nữa chỉnh đốn binh mã, đem kỵ quân rút ra, toàn bộ giao cho Thái Sử Từ Thống soái, Tiêu Lăng làm phó tướng, hiệp trợ Thái Sử Từ. Tám trăm bộ quân, độc lập làm một doanh, vẫn do Quản Hợi Thống soái, Từ Thịnh làm phó tướng. Kể từ đó, chiến binh đạt hơn một ngàn hai trăm người. Còn có ba trăm truy trong binh, còn có một trăm lẻ tám Phi Hùng Vệ bên người Lưu Sấm, thực lực tăng trưởng không ít. Ngoài ra còn có ba trăm người mà lúc trước Lưu Dũng mang đi cùng ... Lưu Sấm cần thận tính toán một chút, tổng binh lực trong tay hắn đã mở rộng đến hai ngàn. Tuy rằng đã không thể trở về Dĩnh Xuyên, vậy thì dứt khoát mở một đường máu. Thái Tổ đã từng nói: Thương can tử lý xuất chính quyền. (Sức mạnh nằm trong nòng súng: đã được chú giải ở chương trước đó. Trong loạn thế, trong tay ai có binh mã, người đó có thể xưng vương xưng bá ... Chỉ có điều đường này dài mênh mông, muốn đạt mục tiêu, còn cần một lộ trình dài. Từ Từ Châu bỏ chạy đến Giang Đông, từ Giang Đông đi vòng đến Nhữ Nam, kết quả là không ngờ lại muốn trở về Từ Châu. Vận mệnh này thật sự như một đĩa quay lớn, quay tới xoay qua chỗ khác, Lưu Sấm phát hiện, chính mình cuối cùng không ngờ lại trở về điểm ban đầu. - Tử Sơn, chúng ta lần này thật sự có thể thành công sao? Trên đường hành quân, Lưu Sấm thấp giọng hỏi Bộ Chất. Bộ Chất khẽ mỉm cười, hạ giọng nói: - Công tử không phải đã nói, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên sao? Mà nay, Giang Đồng hỗn loạn, cực kỳ rối ren, vả lại cường hào nỗi lên nhiều, không phải người Giang Đông khó có thể chiếm giữ; Kinh Châu Lưu Biểu, bát cố chi nhất, căn cơ đã ổn, khó có thể dao động; Quan Trung sinh linh lầm than, Lý Quách cùng sừng sững, không phải lập tức có thể bình ổn. Mà Dự Châu, Duyện Châu là do Tào Tháo cai trị, công tử đã phản lại Tào Tháo, thằng nhỏ thì có thể, nhưng muốn tìm chỗ cư trú, chỉ sợ vô cùng khó khăn. Ta nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có Thanh Châu. Năm Sơ Bình thứ tư, Viên Thiệu và Điền Giai chiến tranh ở Thanh Châu, sau gặp Ngụy Quận phản loạn, Viên Thiệu phải thu binh. Sau đó Tào Tháo lại tấn công Từ Châu, Điền Giai mạnh mẽ ngẩng đầu, kết quả thực lực tổn thất lớn, thế cho nên tám quận Thanh Châu, Điền Giai hiện nay thực tế khống chế cũng chỉ có bốn quận, tức n, Nhạc An, Nhạc Lăng và Tê Nam ... Thải Thủ Bắc Hải Không Dung mà nay đã quy thuận Tào Tháo, rời khỏi Thanh Châu, nơi nay đang thực sự hỗn loạn. Quận Đông Lai rộng lớn, mà Thái Thú Đông Lai thủ thành càng không phải là người có thể đảm đương, công tử có thể thay vào đó. Chớ quên, chúng ta còn có một chi kì binh ... Chính là Úc Châu Sơn Tiết Châu. Nếu như Tiết Châu suất quân lên bờ, về phía công tử mà nói, hẳn là bổ ích mạnh mẽ. Đến lúc đó, công tử có thể lấy Bắc Hải làm bình phong, ở quận Đông Lai mà thủ, thời cơ mà động, lại tính đường ra khác. Quận Bắc Hải, quận Đông Lai ... Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà Thái Sử Từ không chút do dự ủng hộ. Đó là nơi mà mẹ già, cha gia cùng với vợ con y đều đang trong nhà nghễn cổ chờ đợi. Lưu Sấm cũng hiểu được, đây là một lối thoát. Quan trọng nhất là, vẫn là ba mươi ngàn nhân khẩu ở Úc Châu Sơn có thể cho hắn ủng hộ thật lớn, khiến hắn có thể bớt đi được nhiều lo lắng. Chỉ có điều, từ Nhữ Nam đến Thanh Châu! Lưu Sấm không kìm nỗi nghiến răng ... Chuyến đi này, thật sự gọi là hai vạn năm nghìn dặm trường chinh rồi. Thanh Châu, Bắc Hải? Muốn đến đó an toàn, chỉ sợ cũng không phải là chuyện dễ dàng. Thôi, đã đến được bước này, cứ đi tiếp rồi bàn sau. 1 D SU Hắn và Bộ Chất thảo luận về phát triển của tương lai, vô tình hoàng hôn đã tới. Tà dương, nắng chiều làm nổi bật cả một mảnh lửa đỏ. Đang lúc Lưu Sấm và Bộ Chất thảo luận sự tình, bỗng nhiên có thám mã báo lại: - Công tử, phía trước có một đạo nhân mã ngăn cản đường đi. Lưu Sấm nghe vậy thì ngẩn ra, nhìn Bộ Chất, rồi giục ngựa tiến lên. Ngay phía trước là một tòa mô đất, dưới tòa mô đất là một đạo nhân mã ngăn đường đi của Lưu Sấm. Cầm đầu là một viên Đại tướng, mặc khối giáp màu đen, khoác chiến bào kỳ lân sa tanh màu đen, cưỡi chiến mã cao lớn, tay cầm một đại đao chín thước, hoành đao ngang người, ngăn ở giữa đường. Ở sau y, 800 thanh cường tráng xếp thành một hàng, đằng đằng sát khí. Đại Hán cao lớn cường tráng, vai rộng. Y giục ngựa tiến lên, lớn tiếng quát: - Kẻ tặc kia, gia gia nhà người ở đây đợi đã lâu rồi!