Lưu Sấm ngạc nhiên. Mấy ngày nay hắn quả thật không chú ý đến chuyện của Tuân Đán. Cho nên lúc Trịnh Huyền nói xong hắn không nhịn được nữa:
- Thế phụ, vậy huynh muội kia còn ở nhà người không?
Trịnh Huyền nhăn hàng mi trắng lại, nói với vẻ không vui:
- Không ở nhà ta lẽ nào ở nhà ngươi sao? Ngươi muốn giáo huấn tiểu nhà đầu đó thì ta không có ý kiến gì, nhưng ngươi lại đuổi nó đi … Ngươi có nghĩ tiểu nha đầu đó mang theo nha hoàn, ngàn dặm xa xôi đến tìm ngươi. Hẳn là nó có chỗ không đúng nhưng cũng không nên đuổi nó đi như thế … Nếu cha ngươi biết ngươi làm như vậy, dưới cửu tuyền ông ấy cũng sẽ nhảy lên mà mắng ngươi đấy. Hai nhà Lưu, Tuân không phải có giao tình của hai thời, lẽ nào ngươi muốn phản bội lại Tuân gia?
- Cháu …
- Cái khác thì không nói nhưng đối với ngươi, Hữu Nhược thực sự rất quan tâm ngươi. Nghe thấy Tào Tháo muốn gây bất lợi cho ngươi liền lập tức phái người đến truyền tin. Ông ta biết ngươi không có thủ hạ có thể sử dụng nên phái Nguyên Dận đến cũng là để phụ tá cho ngươi. Ngươi lại la ó đẩy huynh muội người ra sang kia, ba bốn ngày trời chẳng quan tâm đến gì cả. Ngươi có biết mấy ngày nay tiểu nha đầu đó đều lấy nước mắt rửa mặt không hả? Ngươi dọa người ta đến tối ngủ cũng gặp ác mộng …
Lưu Sấm lặng im. Nghĩ kĩ, hôm đó tuy Tuân Đán có nói làm tổn thương người ta, có chỗ không đúng, nhưng Lưu Sấm làm vậy quả thực cũng có hơi quá đáng.
- Vậy …
- Không vậy không kia gì hết, tối ta sẽ bảo Nguyên Dân mang nó đến đây, ngươi phải dỗ dành người ta. Đừng có trên đường không gặp phiền toái gì nhưng đến chỗ của ngươi rồi lại phát bệnh đấy. Sau này lại không thể giải thích tốt với cha vợ ngươi.
Lưu Sấm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Sau khi Trịnh Huyền giáo huấn hắn một phen đột nhiên chuyển đề tài.
- Mạnh Ngạn, ta nghe Tử Ấp nói, ngươi phổ biến giấy, tu soạn điển tịch?
- À … là có chuyện này. Nhưng Tử Ấp chế tạo giấy Tả Bá, giá thành quá đắt. Hơn nữa, cũng tốn nhiều công … Cho nên, cháu bảo y làm giấy khác. Sau khi hoàn thành sẽ bắt đầu làm việc này. Nhưng chuyện này tốn quá nhiều công, một sớm một chiều chưa thể hoàn thành. Hơn nữa, cần phải thu nạp sách cổ ở khắp nơi. Tuy cháu để cho Tử Phương bắt đầu chuẩn bị làm nhưng e rằng cũng phải mất một khoảng thời gian dài.
Vẻ mặt mặt của Trịnh Huyền có vẻ tán thưởng.
- Mạnh Ngạn có tâm này khiến lòng ta được an ủi. Chuyện này chỉ dựa vào một mình ngươi e rằng khó hoàn thành. Ta mang ý tưởng này nói cho Ấu An và Căn Củ, bọn họ đều tỏ vẻ đồng ý dốc lực cùng làm. Bọn họ có thể mang toàn bộ tàng thư giao cho ngươi phụ trách, bao gồm cả tàng thư của ta cũng sẽ cho ngươi mượn. Tuy nhiên ngươi đang ở đồn điền Cao Mật. Tuy là nghĩ vì dân nhưng cuối cùng lại quá phức tạp làm hỏng cả sự yên tĩnh ban đầu. Ta muốn thương lượng với ngươi một chút, có thể cho ta mượn một nơi không?
- Hả?
- Năm đó, ta ở Bất Kỳ Nam Sơn dạy học, cũng là một chuyện khoái hoạt nhất trong cuộc đời của ta. Hiện giờ Cao Mật không còn được bình yên nữa, còn ngươi lại đang đứng vững gót chân ở Bất Kỳ. Cho nên ta nghĩ, tặng Nam Sơn cho ta để soạn điển tịch, ngươi thấy thế nào?
Lưu Sấm nghe thấy liền có phần hổ thẹn. Hắn chỉ muốn phát triển Cao Mật, không ngờ lại quấy rầy đến sự yên bình của Cao Mật.
- Bất Kỳ …
Lưu Sấm không nói nhiều:
- Nếu lão đại nhân đã có chỉ bảo, cháu không dám không tuân theo.
- Vậy là tốt rồi … nhưng ngươi cũng không cần phải vội vàng xử lý việc này. Có lẽ ta xử lý chuyện này còn phải cần một thời gian. Hơn nữa Bất Kỳ bên kia đang di dân, tốt nhất là sau khi ổn định ta sẽ qua. Thế này đi, đầu xuân sang năm ta sẽ đến Nam Sơn Bất Kỳ. Trước đó, ngươi hãy cố gắng giải quyết ổn thỏa mọi chuyện.
- Vâng! Lưu Sấm nghe xong chắp tay tuân lệnh.
Đêm đó, Tuân Khuông mang theo Tuấn Đán quay về biệt viện. Nhìn qua đúng là hai ngày này tiểu nha đầu này có gầy đi không ít, dáng vẻ tiều tụy. Có Tuân Khuông đứng bên cạnh, thậm chí tiểu nha đầu không dám nhìn thẳng vào Lưu Sám, sợ hãi rụt rè cứ trốn sau Tuân Khuông …
- Huynh trưởng, hai hôm nay ta bề bộn công việc, đã không quan tâm đến huynh. Nghe lão đại nhân nói, huynh trưởng có ý giúp ta một tay? Nếu thực sự như thế ta vô cùng cảm kích.
Lúc không nóng giận tên khốn khiếp này nhìn cũng rất thân thiết, nụ cười trên mặt thật thà chất phác. Nhưng cứ nghĩ đến lúc Lưu Sấm chặt đứt cái cây, bộ dạng quắc mắt gườm gườm thì Tuân Đán lại sợ run cả người, nấp mãi phía sau Tuân Khuông.
Tuân Khuông sao không biết phản ứng của Tuân Đán, nhưng cũng không biết phải làm thế nào cho phải. Y cười một tiếng nói:
- Gia phụ đã sai phái, Khuông sẽ tận tâm để làm.
Lưu Sấm nhìn dáng vẻ sợ hãi của Tuân Đán cũng thấy đau cả đầu … Xem ra, khí thế Vương Bá của hôm đó quá mức mạnh mẽ khiến tiểu nha đầu này kinh sợ rồi.
Lưu Sấm gãi đầu đứng lên đi tới bên cạnh Tuân Đán. Lần trước, hắn không cẩn thận nhìn cô bé này, hôm nay nhìn kĩ thấy cô bé này tuy mạnh mẽ nhưng qủa thực cũng rất xinh.
- Tuân nương tử, hôm đó ta nhất thời tức giận, cô đừng trách ta.
Hắn không nói câu gì còn được đằng này vừa mới mở mồn đã khiến Tuân Đán không kìm nổi khóc òa lên.
"Rõ ràng ngươi là kẻ khốn khiếp! Ta thành tâm thành ý nghĩ cho ngươi, ngươi lại chạy tới hung hăng với ta … " Tuân Đán càng nghĩ càng thấy ức, khóc cũng càng lúc càng dữ dội hơn khiến Lưu Sấm luống cuống chân tay thực sự là không biết an ủi thế nào. Hắn nhìn Tuân Khuông, thấy người này hai tay để vào hai ống tay áo, mắt cụp xuống, dường như tâm hồn đang du ngoạn. Người này rõ ràng là muốn ta khó coi đây mà … Nhưng Lưu Sấm lại không thể tức giận được nữa.
- Tuân nương tử đừng khóc, đừng khóc … Từ nay về sau ta không dọa cô nữa được chưa?
Nhưng hắn càng dỗ thì Tuân Đán càng khóc to hơn. Nước mắt như lũ trào ra bên ngoài, khóc đến mức Lưu Sấm cũng thấy khó chịu, mồ hôi lạnh chảy ra đầm đìa.
- Tên mập, ngươi bắt nạt ai chứ?
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng người vọng vào, chỉ thấy Lã Lam hùng hổ đi tới.
Lưu Sấm thầm nghĩ một câu không hay rồi … Hôm đó Tuân Đán mắng Lã Lam như vậy. Bây giờ lại nhìn thấy bộ dạng của Tuân Đán như vậy nhất định sẽ mở miệng châm chọc ngay. Như thế sao hắn có thể dàn hòa với Tuân Đán được đây? Vừa mới dẹp yên được hai tiểu nha đầu này, không lẽ hôm nay lại để họ cãi vã.
Lưu Sấm vội vàng đi lên. Nhưng dù hắn có nhanh thế nào cũng không nhanh bằng tầm mắt của Lã Lam … Lã Lam liếc nhìn là thấy Tuân Đán, sắc mặt biến đổi ngay.
- Đây không phải Tuân Đán cô nương sao?
"Hỏng bét rồi!" Quả tim Lưu Sấm đập mạnh, thầm kêu một tiếng.
Quả nhiên, nghe thấy câu nói kia, Tuân Đán thôi khóc ngay. Cô không muốn lép vế trước mặt Lã Lam vì thế đã ưỡn ngực, cố gắng khống chế cảm xúc. Chỉ có điều vừa rồi khóc ác quá cho nên vẫn không kìm nổi tiếng nấc.
- Tên mập, ngươi lại đang bắt nạt người khác sao?
Không ngờ, sau khi nhìn thấy Tuân Đán, Lã Lam cũng không châm chọc nữa mà vẻ mặt đầy giận giữ nhìn Lưu Sấm.
- Ngươi đường đường là một đại trượng phu sao có thể đi ức hiếp một cô nương được? Tuân cô nương, cô nói xem có phải hắn bắt nạt cô không … Nếu đúng, ta, ta, ta … sẽ đi tìm cha đến đánh hắn.
Lã Lam muốn nói là: Ta "giáo huấn" hắn. Nhưng vừa nói đến bên miệng thì cô lại nghĩ tới mình không thể đánh lại được tên mập này, cho nên, sau khi nói câu này ra thì biến thành đi tìm Lã Bố.
Tuân Đán kinh ngạc, dù sao vẫn không ngăn được tiếng nấc, nhưng trong lòng lại sinh ra lo lắng.
- Ừ!
Nghe cô nhẹ nhàng trả lời một câu, không biết là đồng ý để Lã Bố giáo huấn Lưu Sấm hay là để trả lời đúng là vừa rồi Lưu Sấm đã bắt nạt cô.
Dù sao thì theo Lã Lam thì đó là khả năng thứ hai rồi.
- Lưu mập, sau này ngươi lại bắt nạt người khác, ta sẽ liều mạng với ngươi.
Nói xong, cô kéo tay của Tuân Đán:
- Tuân cô nương, cô đừng lo, nếu hắn lại bắt nạt cô, cứ nói với ta, ta sẽ tìm hắn tính sổ.
Nhìn thấy cảnh đó, Lưu Sấm dở khóc dở cười. Ngược lại Tuân Đán nhìn thấy vẻ khó coi thảm hại kia của Lưu Sấm thì lại không kìm nổi mà bật cười khúc khích. Trên mặt vẫn còn nước mắt, nhưng lại cười tươi như hoa … Lúc cười thực sự là cô bé này rất đẹp.
- Đi, chúng ta đi tìm Tam nương tử. Trước tiên nói cho cô ấy biết chuyện này, để cô ấy dạy bảo tên béo này một trận.
- Ừ ừ …
Tuân Đán như gà con mổ thóc, gật đầu liên tục cứ để Lã Lam lôi đi ra đại sảnh …
Thấy cảnh như vậy Lưu Sấm chỉ biết gãi đầu. Hắn cũng như Tuân Khuông vẻ mặt mờ mịt, sau đó lại than thở ra một cái: