Chương 34: Trương tam tướng quân kẻ cậy hào khí (hạ)
- Tam tướng quân, hiểu lầm, là hiểu lầm! Mi Thiệp làm sao nghĩ đến, diễn biến sự tình lại thành ra cục diện như thế này, vội vàng chạy tới, lớn tiếng nói: - Mạnh Ngạn không phải là đồng khách Mi gia ta, là làm thuê. Con ngựa này là Tam Nương Tử cho Mạnh Ngạn tạm mượn để sử dụng, làm phương tiện cho hắn trên đường bảo hộ thương hội. Lần này Vũ Sơn Tặc đánh lén, nếu không có Mạnh Ngạn, chỉ sợ có cố hết sức hàng hóa cũng không giữ được Tam tướng quân bớt giận, chuyện gì cũng từ từ, chuyện gì cũng từ từ! Lúc này, binh mã từ đằng xa cũng đã tới gần. Cầm đầu là hai nam tử, một đội mũ quán giáp, một đang mặc thanh sam. Hai người thấy tình huống như vậy cũng giật mình kinh hãi, vội vàng xuống ngựa chạy tới. Võ tướng trẻ tuổi ôm lấy Trương Phi, nam tử mặc thanh sam thì ngăn ở giữa Trương Phi và Lưu Sấm. - Tam tướng quân, sao lại tức giận như vậy? Võ tướng vừa ôm Trương Phi, vừa hạ giọng nói: - Dực Đức, trước khi xuất phát chủ công từng có chỉ bảo, dặn ngươi không được gây chuyện. Tử Trọng hao hết tâm tư tới đây tìm quân giới, càng hăng hái chiến đấu càng đẫm máu để bảo vệ nhóm hàng hóa này Ngươi làm việc như vậy, chẳng lẽ không phải là làm Tử Trọng thất vọng sao, muốn làm cho chủ công không vui. Trương Phi càng dùng sức, lại càng bị võ tướng trẻ tuổi kia ôm siết chặt hơn. Một bên Mi Thiệp không ngừng giải thích với nam tử mặc thanh sam, - Hiến Hòa tiên sinh, việc này không thể trách Mạnh Ngạn được. Con Bạch Long Mã này là Tam Nương Tử cho Mạnh Ngạn mượn sử dụng, để cho hắn đi theo bảo hộ thương đội. Tam tướng quân cưỡng ép đòi hỏi, Mạnh Ngạn trở về, thì biết nói như thế nào với Tam Nương Tử? Kính xin Hieu Hòa tiên sinh có thể khuyên giải, lần này nếu không có Mạnh Ngạn, chỗ hàng hóa này khó bảo toàn được toàn bộ. Hiếu Hòa tiên sinh? Lúc Lưu Sấm nghe được cái tên này rất sửng sốt, nhưng rất nhanh nhớ lại thân phận nam tử mặc thanh sam này. Giản Ung, Giản Hiếu Hòa! Đó là thành viên tổ chức quan đầu tiên trọng nhất của Lưu Bị, trước đó cũng là có quen biết với Lưu Bị. Nguyên niên Quang Hòa, Lưu Bị mượn loạn Khăn Vàng xuất thế, Giản Ung liền đi theo Lưu Bị. Đó là một người thích đàm phán hòa bình, tính tình đơn giản thẳng thắn, không câu nệ tiểu tiết, là một người cực kỳ khoáng đạt. Đoạn đầu trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, người này thường xuyên xuất hiện nhất.
Nhưng từ khi Gia Cát Lượng xuất hiện về sau, Giản Ung dần dần bị dạt ra ngoài rìa, phong quan Chiêu Đức tướng quân. Lại nói tới, Lưu Bị dùng người hơi có mới nới cũ. Giống như Giản Ung Tôn Càn này lúc đầu là người đi theo Lưu Bị, sau khi thành lập Thục Hán, địa vị lại không bằng chức mưu thân khi còn ở bên Lưu Bị. Điều này có nhiều nguyên nhân, nhưng nghĩ đến năng lực cũng giữ nhân tố chủ yếu. Tuy nhiên vào lúc này, Giản Ung và Tôn Càn là hai chủ mưu trọng yếu nhất bên người Lưu Bị. Lưu Sấm không nghĩ được, mới vừa cùng Trương Phi phát sinh xung đột xong, lại gặp nhân vật trọng yếu trong tập đoàn của Lưu Bị. Xem ra, số quân giới này rất quan trọng đối với Lưu Bị, nếu không sẽ không phái hai cận thần bên người là Trương Phi và Giản Ung đến đây. Tuy nhiên võ tướng trẻ kia có lại lịch như thế nào? Có thể khuyên bảo được Trương Phi, chắc chắc cũng không phải hạng người tầm thường, địa vị ở bên cạnh Lưu Bị nhất định không thể quá thấp. Nghĩ đến đây, Lưu Sấm không khỏi đánh giá võ tướng trẻ tuổi kia một cách nghiêm túc. Xem tuổi của hắn ta, hẳn không quá lớn, ước chừng bộ dạng hơn hai mươi chưa đến ba mươi tuổi. Răng trắng môi đỏ, mày rậm lãng mắt, có thể coi là một mỹ nam tử. Trên người mặc tố giáp, mặc áo khoác màu trắng làm từ da bò Tây Tạng, càng làm nổi lên tư thế oai hùng. Không biết tại sao, mỹ nam trước mắt có tất cả các đặc điểm trùng hợp với một người mà trong đầu Lưu Sấm vừa nghĩ đến. Nhưng Lưu Sấm biết rằng, người này quyết không phải là người đó! Phải biết rằng, nguyên niên Kiến An, người kia hắn là còn ở dưới trướng của Công Tôn Toản, sao có thể xuất hiện ở Từ Châu? Không phải là người đó, vậy là ai? Giản Ung nghe xong lời Mi Thiệp nói, không khỏi nhíu mày lại. Y trở lại liếc mắt nhìn Lưu Sấm một cái, trong mắt lộ ra vài phần ngạc nhiên. Trầm ngâm một lát, y đột nhiên cười, - Mạnh Ngạn phải không? - Chính là tại hạ. Giản Ung nói: - Tam tướng quân nghe nói có người đánh lén thương đội, cho nên trong lòng rất lo âu. Vừa rồi nếu có chỗ nào đắc tội, xin Mạnh Ngạn đừng để ở trong lòng. Ta thay mặt Tam tướng quân xin lỗi Mạnh Ngạn, hắn ta cũng không có ác ý. Lúc này võ tướng trẻ tuổi đã lôi Trương Phi đi, mà thái độ của Giản Ung cũng rất ổn hòa, làm cho Lưu Sấm mặc dù đầy bụng lửa giận, cũng chỉ có thể dằn xuống đáy long. - Hiền Hòa tiên sinh nghiêm trọng quá rồi! Ta chẳng qua chỉ là một tên hộ vệ, không dám nhận hai chữ xin lỗi. Nếu Trân Châu không phải là Tam Nương Tử cho ta mượn, thì ta tặng cho Tam tướng quân cũng không coi là chuyện gì. - Ha ha ha, Mạnh Ngạn quả nhiên thông tình đạt lý. Nhưng Mạnh Ngạn là một người giỏi võ nghệ, sao không vì quốc gia mà dốc sức? Nếu Mạnh Ngạn đồng ý, đợi khi trở về ta sẽ tiến cử với Lưu Sứ quân, Lưu Sứ quân rất trọng hiền tài, nhất định sẽ không để Mạnh Ngạn phải chịu thiệt thòi. Nếu là ngày trước, Lưu Sấm nghe được câu này, nhất định sẽ vui vẻ đồng ý. Nhưng sau khi trải qua chuyện này, hắn không khỏi có chút do dự. Chọn Lưu Bị làm chỗ dựa, có thật là một lựa chọn tốt không? Tuy rằng Lưu Bị là người nhân hậu, nhưng phải nhìn kỹ người mà định ra. Xem bộ dạng ngang ngược kiêu ngạo của Trương Phi, Lưu Sấm không khỏi có chút hoài nghi. Xem Tam Quốc Diễn Nghĩa, cảm thấy Trương Phi là một nhân vật ngay thẳng đơn thuần; Xem Tam Quốc Chí, cũng cho rằng phẩm chất của Trương Phi như vậy. Chỉ có điều những hành động vừa rồi của Trương Phi, khiến Lưu Sấm có một nhận thức hoàn toàn mới về Trương Phi. Lúc trước gặp được Trần Đăng, sách sử ghi lại, người này là Hồ Hải Chi Sĩ. Trương Phi xem ra dường như so với Trần Đăng kém hơn nhiều Kẻ cậy hào khí cũng như Hồ Hải Chi Sĩ. Sự ngang ngược kiêu ngạo của Trương Phi thậm chí hơn nhiều so với Trần Đăng. Tam Quốc Diễn Nghĩa ghi lại, Trương Phi xuất thân là một đô tế. Nhưng cái gọi xuất thân là đồ tế, không nhất định chỉ Trương Phi chính là một đồ tể. Thời kỳ Hán Linh đế Đại tướng quân Hà Tiên, cũng xuất thân là đồ tể, nhưng trên thực tế, người này là cường hào ở Nhữ Nam. Mà Mi Chúc nói toạc ra thì ra là xuất thân từ dân buôn muôi, nhưng hắn ta ở Từ Châu lại rất có tiếng tăm. Cái gọi là xuất thần đồ tể, hắn là nói tổ tiên Trương Phi đã làm đồ tể, nhưng tới Trương Phi, đã không còn làm đồ tể nữa, hẳn là thuộc giai cấp địa chủ lớn.