Lưu Sấm càng lợi hại thì sát ý trong lòng Trương Phi lại càng nồng đậm. Nếu như để kẻ này sống sót, sớm muộn gì cũng gây ra tai họa... Nghĩ đến đây, trong lòng Trương Phi hạ quyết tâm, đến lúc hai con ngựa áp sát nhau, y sẽ thúc ngựa giết ngược trở lại, xà mâu thương trên không phát ra những tiếng “ông ông”, vẽ ra những vòng tròn liên tiếp, huyền ảo biến hóa ra vạn đạo thương anh. Thật ra Lưu Sấm có thể kiên trì đến bây giờ đã là sức cùng lực kiệt rồi. Mãnh lực của cây xà mẫu trong tay Trương Phi, hắn căn bản không thể chống đỡ. Mắt thấy Trương Phi xông lại, Lưu Sấm biết rằng đã đến lúc phải liều mạng! Lưu Sầm dựa theo sách lược gia truyền liên tục hít thở, buông lỏng dây cương, hai tay nắm chặt búa khai sơn, cắn chặt răng nghênh chiến. Mắt thấy hai con ngựa đã đổi đầu, Lưu Sấm đột nhiên hét rống lên, búa lớn trong tay vẽ ra một đường cong, sức lực toàn thân phút chốc dồn hết vào hai cánh tay: - Trương Phi, đến nạp mạng! Vũ uuu” Búa khai sơn quét ra một luồng gió bổ về phía Trương Phi. Một búa này đánh ra, toàn bộ tinh thần Lưu Sấm cũng đặt trên cây búa. Trong đầu Lưu Sấm một mảnh trồng rỗng, chỉ đột nhiên giật mình, toàn bộ mãnh lực dồn vào hai tay, trong nháy mắt một búa kia đánh ra xuất hiện một gia tốc rất quỷ dị. Chợt nghe thấy một tiếng nổ vang, búa lớn bổ vào Xà Mâu Thương, thân thể Lưu Sấm lập tức bay lên rồi ngã phịch xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi nhuộm đỏ cả vạt áo trước ngực. Tình hình của Trương Phi cũng không tốt chút nào! Trước đó y đã thăm dò ra sức mạnh của Lưu Sấm, một xà mâu này đánh ra cũng chỉ là bắt buộc. Y đâu biết búa lớn của Lưu Sấm đột nhiên lại thay đổi tốc độ một cách kì dị, làm y phải vội vàng vung đao ngăn cản. Mà sức lực từ cây đại búa kia truyền đến quá lớn, làm cánh tay Trương Phi tê dại, hai tai vang lên những tiếng ong ong. Bốn chân ngựa Ô Tuy cũng có chút không thể chống đỡ được cỗ lực mạnh mẽ này, đạp đạp lùi liên mấy bước. Nếu không phải Trương Phi giảm lực đúng lúc thì chỉ sợ xà mâu thương trong tay cũng không cầm chắc được. Cho dù như vậy thì Trương Phi cũng cảm nhận được một nỗi sợ hãi chưa bao giờ có... Người này không ngờ trong thời điểm sinh tử đã lĩnh ngộ được qui tắc dụng lực! Cũng may là Trương Phi, hoặc giả như bản lĩnh của hắn kém một chút thì rất có thể đã bị Lưu Sẩm làm bị thương. Lưu Sấm sau khi ngã văng xuống ngựa vùng vẫy đứng dậy. Trương Phi nhìn thấy Lưu Sấm chậm rãi đứng lên, sát ý trong lòng càng nồng đậm. “Tên tiểu tử này tuyệt đối không thể giữ lại được!” Y vừa mới nghĩ đến đây, đùng một cái thuận tay vung đao lên, phi ngựa xông đến. Lúc này, Lưu Sấm sau khi đỡ một kích kia mồ hôi vã ra như tắm, toàn thân vô lực, đành trơ mắt nhìn Trương Phi đánh tới, trong lòng thầm nghĩ: “Xong rồi!” - Tiểu tặc, nộp mạng! Trương Phi hét lớn một tiếng, thẳng mẫu đầm tới. Nói thì chậm vậy, nhưng xảy ra thì nhanh, chính vào lúc Lưu Sấm chuẩn bị khoanh tay chịu chết, chợt nghe thấy một tiếng cung vang lên, một mũi tên nhọn không biết từ đầu lao vun vút đến, đinh một tiếng đâm vào chính giữa xà mâu thương. Sức mạnh của mũi tên còn đánh văng cả Xà Mâu Thương ra. Trương Phi hoảng sợ, vội ghìm ngựa quay lại nhìn, chỉ thấy xa ngoài trăm bước có một võ tướng trẻ tuổi cầm trong tay Thần Tí Bảo Điều cung, đang chìm chằm chằm vào y. - Tam tướng quân, đủ rồi! Thiếu niên kia sắc mặt âm trầm như màu ngói Thích Thủy. Y thấp giọng nói: - Tam tướng quân định khiến chủ công không thể đứng vững ở Từ Châu sao? - Thúc Chi... Có thể nhìn ra, Trương Phi có chút kiêng dè người thanh niên này. Người võ tướng trẻ tuổi cũng không để ý đến Trương Phi, phi ngựa đến bên Lưu Sẩm, hét lớn: -Thản Chi, còn không quay về! Viên tiểu tượng đang ngăn cản Bùi Thiệu nghe được tiếng hét, vội giả vung một đao, thúc ngựa nhảy ra khỏi vòng chiến, sắc mặt có chút tái nhợt. - Bạch Mạo, thu binh! Kẻ nào còn dám động thủ, xử theo quân pháp! Võ tướng trẻ tuổi dường như có sức uy hiếp rất lớn với những thần binh này. Chỉ một tiếng hét, mười mấy thần binh đều không dám đánh thêm, vội lui sang một bên. - Tam tướng quân, trở về thôi... Võ tướng trẻ tuổi trầm giọng nói: - Chuyện hôm nay ai đúng ai sai, sau khi ta trở về Hạ Bì sẽ tự biết bẩm báo với chúa công, để người định đoạt. Nhưng Trần Đáo cũng đã có lời, nếu tướng quân vẫn khư khư cố chấp thì đừng trách Trần Đảo không nể mặt, đến lúc đó mọi người cùng khó xử! Trương Phi miệng mấp máy dường như muốn nói điều gì. Nhưng khi nhìn đến sắc mặt người thanh niên kia, lời đã ra đến khóe miệng cũng đành nuốt trở vào. - Nếu Thúc Chí đã cầu tình, hôm nay tha cho hắn một mạng! Trương Phi nhìn Lưu Sấm, nghiến răng nghiến lợi nói: - Tiểu tặc, coi như người may mắn, hai lần đều là Thúc Chi thay người cầu tình... Lần sau xem ngươi... còn may mắn như thế nữa không! Nói xong Trương Phi thúc ngựa bỏ đi. Tiểu tượng kia nhìn thoáng bóng lưng Trương Phi, lại nhìn sang Võ tướng trẻ tuổi, dường như đang do dự. - Thản Chi, mang người hộ tống Tam Tướng quân về Khúc Dương nghỉ ngơi. - Tuân lệnh! Viên tiếu tướng không dám chậm trễ, vội lãnh binh rời đi. Sắc mặt của Võ tướng trẻ tuổi lúc này mới khá hơn một chút. Y nhìn thoáng qua Lưu Sấm, trong lòng âm thầm cười khổ một tiếng. “Tam Tướng quân cái gì cũng tốt, chỉ là người này quá mức kiêu ngạo... Nếu không có sứ quân coi trọng ta, chỉ sợ hôm nay ta cũng không ngăn cản được hắn. Tuy rằng giết tên tiểu tử này cũng chẳng đáng gì, Tự Trọng cũng sẽ không vì thế mà trở mặt với chủ công. Nhưng dù nói thế nào đi nữa, tên tiểu tử này cũng là người của Tử Trọng, nếu thật sự giết hắn, hắn là Tử Trọng cũng không vui vẻ gì... Mà chủ công lại càng không thể xử phạt Tam tướng quân lại càng làm cho Tử Trọng trong lòng nảy sinh khúc mắc. Chủ công vừa mới gây dựng cơ nghiệp, tuyệt đối không thể gây ra mâu thuẫn! Tuy nhiên, tên tiểu tử này lại không tệ chút nào, còn có thể cùng Tam tướng quân đánh tới mức này, thực lực của hắn tuyệt đối không thể coi thường được.” Nghĩ đến đây, trong lòng người thanh niên đột nhiên sinh ra thứ cảm giác mến mộ đổi với người tài. Y nhảy xuống ngụa nói: - Vừa rồi Tam Tướng quân đã quá lỗ mãng, nhưng đây chỉ là hiểu lầm, kính mong các vị đừng để bụng. - Hiểu lầm? Trong lòng Bùi Thiệu cực kì giận dữ! Nhưng người ở dưới mái hiên, không thể nào không cúi đầu. Võ tướng trẻ tuổi trước mắt có thể khiến Trương Phi rút đi, tất có chỗ hơn người. Lại nhìn phía sau y có hơn trăm thân vệ, còn nhiều hơn cả số thủ hạ trong tay Trương Phi lúc trước... Nếu thật sự chọc giận hắn, chỉ sợ phiền toái còn lớn hơn nữa. Nghĩ đến đây, Bùi Thiệu chỉ có thể cố nén lửa giận, tiến lên đỡ Lưu Sấm. Lưu Sấm lúc này đã tỉnh táo lại, chỉ là khí huyết trong cơ thể hỗn loạn, khiến hắn cảm thấy vạn phần khó chịu. Miệng hắn mấp máy, lời còn chưa kịp nói đã phun ra một búng máu... Nhưng ngụm máu này phun ra lại khiến hắn dễ chịu hơn rất nhiều. Lưu Sấm hít sâu một hơi, chắp tay hướng về phía Võ tướng trẻ tuổi: - Chuyện hôm nay, Lưu Sấm ghi tạc trong lòng. Ta nếu có cơ hội, nhất định sẽ báo đáp ơn cứu mạng của tướng quân. Chỉ có điều kẻ hèn mọn này không dám nhận sự coi trọng của tướng quân, xin các biệt tại đây, sau này có duyên ắt gặp lại! Dứt lời, hắn đạp mạnh chân nhảy lên ngựa, cùng ba người Bùi Thiệu trao đổi ánh mắt rồi vung roi quật ngựa rời khỏi. Nhìn bóng lưng bốn người Lưu Sấm, sắc mặt của Trần Đáo hơi đổi. Tam Tướng quân đúng là thật biết gây họa! Trước đó đoạt ngựa của Lã Bố, suýt thì khiến Lã Bố và chủ công xung đột. Hôm nay lại gây ra họa lớn như vậy, thật khiến người ta khóc cũng không được mà cười cũng chăng xong. Tuy nhiên, Trần Đáo cũng không để tem lời nói của Lưu Sấm. Y cho rằng Lưu Sấm chẳng qua chỉ là nói cho có, không thể cho là thật... Mi Tam Nương Tử có thể đem ngựa quý như vậy cấp cho Lưu Sấm, đã nói lên quan hệ của Lưu Sấm và Mi gia không hề tầm thường. Quay lại nói vài lời với Mi Chúc, để y nghĩ cách trấn an Lưu Sấm. Chuyện này cũng đã qua rồi, sau này có muốn Lưu Sẩm qui phục chúa công, cũng không phải chuyện quá khó. Việc cấp bách hiện nay là chính là vận chuyển quân nhu về đến Hạ Bì. Nghĩ đến đây, Trấn Đáo lại nhảy lên ngựa, mang theo quân vội vàng chạy tới huyện thành Khúc Dương. Thân là chủ tướng của Bạch Mạo tinh binh dưới tay Lưu Bị, trách nhiệm mà Trần Đáo phải gánh vác thật là quá lớn, so ra thì việc của Lưu Sẩm cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi.
Trần Đáo vốn định sau khi vận chuyển quân giới (vũ khí trong quân đội) về Hạ Bì sẽ tìm Mi Chúc nói chuyện này. Mà y lại không ngờ tới khi đưa quân giới về đến Hạ Bì, lại đột nhiên nghe được một tin tức. “Tào Tháo sẽ động binh với Nhã Nam” Quận Hạ Bì vốn là một nước chư hầu. Năm thứ hai Quang Hòa, do nạn Khăn Vàng, Phiên Vương Hạ Bì Lưuu Nghi sau khi qua đời không có con nối dõi, nên Từ Châu ngày nay trở thành một quận. Từ Châu vốn gốc ở quận Đông Hải, tuy nhiên Đào Khiếm lại cảm thấy quận Đông Hải quá hoang vắng nên mới dời châu trị đến Hạ Bì, chính là quận Hạ Bì ngày nay, Hạ Bì quốc tuy đã mất, nhưng vương thành thì vẫn còn ở đây. Một nam nhân trung niên tuổi tác chưa đến bốn mươi, thân cao bảy thước năm tấc, cũng khoảng 173 cm ngồi ngay ngắn trong vương thành Đại điện. Vóc dáng tuy không cao nhưng phong thái lại rất uy nghi. Thân thể cường tráng, hai tay quá gối, mặt như quan ngọc, môi như bôi mỡ, dưới cằm một đám râu dài, lại thêm vài phần nho nhã ôn hòa khiến người ta không kìm lòng nảy sinh vài phần hảo cảm, muốn trở nên thân thiết... Trên người y mặc áo bào gấm, eo buộc đai ngọc, ngồi ngay ngắn trong vương thành đại điện. Ở này phía sau nam nhân, có một nam tử tráng kiện đứng thẳng tắp, thân cao ước chừng hai mét, vai rộng eo thon, mắt phượng mày ngài, mặt đỏ như gấc. Trên người y mặc chiến bào màu xanh lông chim anh vũ, trước ngực buộc một chòm râu. Chòm râu dài bay phất phơ càng làm tôn lên khí phách oai hùng của y. Trương Phi ở bên ngoài tuy rằng vô cùng ngang ngược, kiêu ngạo nhưng ở trên đại điện lại cực kì thành thật, dáng vẻ cúi đầu như một đứa trẻ ngoan ngoãn. Hai bên đại điện còn có vài người cũng đang đứng đó, xì xào bàn tán. Trần Đáo kinh ngạc nói: - Tào Tháo tại sao lại chọn đúng lúc này động binh với Nhã Nam? Còn chưa dứt lời, một bên có người đứng dậy nói: - Thúc Chỉ có điều không biết, Tào Mạnh Đức nay đã ổn định Duyện Châu, lại có được Dự Châu, làm sao có thể buông tha Nhữ Nam được chứ? Mà hiện nay ở Nhữ Nam, dư đảng Khăn Vàng còn đang rục rịch ngóc đầu dậy, đám người Dự Tích, Cung Đồ tập kết gần một trăm nghìn nhân mã, đã mơ hồ uy hiếp đến Tào Tháo. Cho nên bây giờ, Tào Tháo không đánh không được... Nên biết rằng, sau lưng dư đảng Khăn Vàng còn có Viên Thuật âm thầm ủng hộ. Một khi chúng công chiếm Toánh Xuyên, Tào Tháo có muốn yên ổn cũng chẳng được! - Lời của Tử Trọng, chí phải! Giản Ung phất tay khen ngợi: - Cho nên Tào Tháo mới phái sứ giả đến muốn sứ quân nghĩ cách kiềm chế binh lực của Viên Thiệu, khiến binh mã không vượt quá sông Hoài. - Vậy chủ công có đáp ứng không? Mi Chúc nói: - Chủ công chưa hồi đáp, còn đang do dự. - Sứ quân, hoàn toàn không thể đáp ứng chuyện này. Mi Chúc còn chưa dứt lời đã thấy từ một bên có một thanh niên đứng ra. Nếu như Lưu Sấm ở đây, nhất định có thể nhận ra, người thanh niên này chính là người hắn gặp ở sông Hoài: Trần Quần Trần Trường Văn. Trần Quần hiện nay đặc biệt đến Từ Châu, cũng coi như là một phụ tá của Lưu Bị. Chỉ có điều thời gian y đi theo Lưu Bị rất ngắn, hơn nữa Từ Châu cũng không phải quê nhà của y nên bá tính cũng không coi trọng. Vốn dĩ Trần Quần cũng không muốn nói ra, nhưng vì nhìn thấy Lưu Bị đổi ý, không khỏi có chút lo lăng nên mới đứng ra lớn tiếng ngăn cản. - Sứ quân, nay Từ Châu nội loạn còn chưa chấm dứt, sao có thể tùy tiện phát động chiến sự? - Trường Văn nói đến nội họa (họa từ bên trong), là chỉ người nào? Lưu Bị hơi nhăn mày, nét mặt ôn hòa tươi cười, nhẹ giọng hỏi. Trần Quần trong lòng có chút khẩn trương, nhưng vẫn là nhịn không được nói: - Từ Châu nội họa chính là Hao Hỗ Lã Bố... Lã Bố, kẻ này nhân xưng Hao Hỗ, dã tâm quá nhiều. Dưới trướng lại có Trương Liêu, Cao Thuận, Hầu Thành, Tống Hiến và bát đại kiện tướng, đều là mãnh tướng có thể trọng dụng. Và lại Trần Công Đài mưu tính sâu xa, cũng là kẻ có tài. Lã Bố có được người này như hổ thêm cánh, sao có thể sống dưới trướng kẻ khác, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành cái họa tâm phúc (kẻ tâm phúc gây họa) của sứ quân. Thời điểm này, chủ công nghênh chiến Viên Thuật, cũng không phải là thượng sách. Trần Quần nói đến Lã Bố, Đại Hán mặt đỏ hùng dũng đứng sau Lưu Bị mắt xếch hơi nhắm lại, lộ ra một tia lãnh đạm. - Nhưng nếu không đáp ứng Tào Tháo chỉ sợ cũng không phải là thượng sách. Tào Mạnh Đức đối với Từ Châu như hỗ rình mồi, thèm nhỏ rãi đã lâu... Chủ công nếu cự tuyệt Tào Tháo, một ngày kia Tào Tháo Bình định xong Nhữ Nam, chắc chắn sẽ trách tội chúa công. Nỗi lo của Trường Văn dù là có lí, nhưng vẫn còn sớm quá. Mỗ có một kế, có thể tra ra Lã Bố kia hư thực thể nào. - Tử Trọng, hãy đem kế sách nói ra. Mi Chúc cười nói: - Kế sách này mấu chốt là Vũ Sơn Tặc ở huyện Cù!