Sau khi hửng đông, mưa to đã tạnh. Lưu Bị đang chuẩn bị suất quân công thành, đột nhiên có thám mã báo lại: - Có hai đội nhân mã từ Hoài Âm và Hạ Tương đang nhanh chóng tới gần huyện Lăng. Nhìn cờ hiệu, binh mã Hoài Âm là do Hứa Chử, Từ Thịnh thống lĩnh. Binh mã Hạ Tương thì do Tào Tính tự mình thống soái. Hai đội binh mã ước chừng vạn người, dự tính tới giữa trưa, binh mã Hoài Âm sẽ tới huyện Lăng, chậm nhất là sau giờ Ngọ, binh mã Hạ Tương cũng tới.
Lưu Bị và Trần Đăng vừa nghe, không khỏi hít sâu một hơi.
Nếu là như vậy, muốn công phá huyện Lăng còn khó hơn lên trời…Sắc mặt của Quan Vũ xanh mét, sau một lúc lâu mới dậm chân một cái: - Huynh trưởng, huyện Lăng không thể tái chiến nữa, chúng ta đã hao binh tổn tướng lắm rồi, nên nhanh chóng lui binh mới đúng.
- Nhưng Thản Chi….
- Thản Chi coi như vì huynh trưởng mà tận trung.
Lưu Bị vừa nghe, gò má co giật một cái. Một lát sau, y ôm lấy Quan Vũ khóc rống không ngừng: - Vân Trường yên tâm, sớm muộn gì ta cũng sẽ báo mối thù này.
Lúc Trần Đăng đến, binh mã ước chừng ba vạn người. Nhưng luân phiên chiến đấu đã liên tục tổn thất, tính toán đã mất gần một vạn. Cường công huyện Lăng, tổn thất hơn hai nghìn người. Mà bộ đội sở thuộc Thành Liêm, toàn quân bị diệt. Ba nghìn binh mã của Quan Vũ chỉ ít ỏi thoát chết.
Nếu không có hai đội viện binh kia, còn có thể đấu một trận. Nhưng nếu tính luôn hai đội viện binh của Lưu Sấm, ưu thế binh lực bên ta cũng không sót lại chút nào.
Tiếp tục đánh nữa, Trần Đăng thật không có nhiều phần thắng. Cho nên sau khi suy tính thật lâu, Lưu Bị và Trần Đăng quyết định hạ lệnh lui binh. Tuy nhiên, khi đại quân sắp rút lui, bỗng nhiên một thủ hạ dẫn Quan Bình đi vào lều lớn.
Đầu tiên Quan Vũ sửng sốt, sau đó mừng rỡ, liền vội vàng tiến lên ôm Quan Bình vào ngực: - Thản Chi, con không sao chứ?
- Phụ thân, con đã khiến người phải xấu hổ rồi!
- Việc này không trách con, không trách con…
Quan Vũ dứt lời, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, hai tay đè chặt bờ vai của Quan Bình: - Tuy nhiên, làm sao con trốn được ra đây?
Quan Bình đỏ bừng mặt, hạ giọng nói: - Không phải là con chạy trốn được, mà là Lưu Sấm thả con ra. Hắn nói, từ trước tới nay hắn coi trọng sự trung nghĩa vô song của phụ thân. Cho nên không đành lòng gây hại. Chẳng qua, có lần thứ nhất không có lần thứ hai, không thể mãi tha thứ được. Hắn tha con hai lần, toàn bộ là do nể mặt phụ thân. Lần sau gặp lại trên chiến trường, hắn sẽ không thủ hạ lưu tình, nhất quyết tử chiến với phụ thân một trận.
Lưu Sấm kính trọng mình?
Trong lòng Quan Vũ đột nhiên có một sự vui sướng không hiểu. Y nghĩ, Lưu hoàng thúc cũng biết tới danh hào của Quan Vũ mình?
Chỉ là lời này, y không thể nói ra ngoài miệng. Bởi vì y nhìn ra được, trong mắt Lưu Bị, Trần Đăng, Trương Phi đang đầy vẻ nghi hoặc.
- Huynh trưởng, đệ và Lưu Sấm không thân không quen, cũng không biết vì sao hắn lại kính trọng đệ.
Quan Vũ lập tức phản ứng, vội vàng giải thích với Lưu Bị.
Chỉ thấy Lưu Bị khẽ mỉm cười: - Vân Trường không cần phải giải thích. Ngay cả Sâm tặc đều kính trọng sự trung nghĩa của đệ, ta tự nhiên không hoài nghi. Tốt rồi, nếu Thản Chi đã bình an trở về, coi như giải quyết xong một cọc tâm sự. Dực Đức, Thúc Chí, hai người lập tức chỉnh binh, chúng ta quay về thôi.
Lưu Bị nói rất hiên ngang lẫm liệt, nhưng Quan Vũ làm sao nghe không hiểu, trong lòng y vẫn chưa hết nghi ngờ. Nhưng vấn đề là, mình cũng không biết vì sao Lưu Sấm phải kính trọng mình như vậy, hai lần bỏ qua tính mạng của con mình…Thôi, thôi, nếu có cơ hội, mình cũng tha cho hắn hai lần, coi như là trả lại hai lần ân tình.
Trong lòng Quan Vũ biết, giờ này dù y có giải thích cũng vô dụng.
Hao hết tâm tư giải thích, còn không bằng im lặng.
Lòng ta sáng như nhật nguyệt, sao phải sợ người khác hãm hại…
Sau khi Trần Đăng lui binh, Lưu Sấm vẫn không truy kích.
Giữa trưa, Hứa Chử dẫn theo ba nghìn binh mã tới huyện Lăng, khiến cho sự nghi hoặc của Lưu Sấm lập tức có đáp án.
Sau giờ ngọ, Tào Tính dẫn hơn tám ngàn quân cũng đã tới ngoài thành huyện Lăng. Tuy nhiên lúc y nghe được tin Trần Đăng đã lui binh, liền không vào thành, mà hạ trại ở một nơi cách phía bắc huyện thành Lăng hai mươi dặm. Có vẻ như y cũng không muốn vào thành gặp lại Lưu Sấm, chuẩn bị lui binh bất cứ lúc nào.
Lưu Sấm cũng biết, Tào Tính có khúc mắc với mình. Nói cho cùng, vẫn là do chuyện của Hầu Thành…
- Hiếu Cung, nếu Thúc Long không muốn vào thành, vậy thì không cần miễn cưỡng. Tuy nhiên, y đường xa mà tới, ta cũng không thể không tỏ vẻ. Nhờ ngươi thay ta đi một chùyến, nói lời cảm ơn với y.
Cao Thuận lập tức hiểu ý Lưu Sấm, gật đầu đáp ứng. Y mang theo mấy trăm binh mã cùng lương thực tới ngoài doanh trại của Tào Tính, nhờ lính trông cửa thông báo.
Tào Tính khó chịu với Lưu Sấm nhưng không có nghĩa là y bất mãn gì với Cao Thuận. Quan hệ giữa y vào Cao Thuận vô cùng tốt, hơn nữa đều thuộc hạng người thẳng tính.
Biết được Cao Thuận tới, Tào Tính liền tự mình đi ra cửa doanh nghênh đón. Dẫn Cao Thuận vào trong lều lớn, hỏi thăm một phen tình hình chiến đấu.
- Thúc Long, chỉ sợ lần này ngươi đã hiểu lầm Hoàng thúc rồi.
Tào Tính nhíu mày, lộ vẻ không hài lòng: - Hiếu Cung, ta biết ngươi đi theo Lưu hoàng thúc đã lâu, hiểu hắn hơn ta rất nhiều. Nhưng ta cũng không thích những kẻ hay nói xấu sau lưng… Nguyên Định theo Quân Hầu đã lâu, sao có thể phản bội Quân Hầu được? Theo như lời hắn nói, ta có sản nghiệp ở hb, chẳng lẽ ta không có ý chí chiến đấu mà phải đầu nhập vào Tào Tháo sao?
Cao Thuận hít sâu một hơi, nhìn Tào Tính nói: - Thúc Long, lúc ta vừa nghe tin tức này, trong lòng ta cũng không thoải mái. Nguyên Định và chúng ta có giao tình đã lâu, ta tự nhiên tin y. Nhưng ta cũng biết, Lưu hoàng thúc không phải hạng tiểu nhân thích nói xấu người khác sau lưng. Ngươi có biết hay không, Thành Liêm phản rồi?
- À?
Tào Tính vừa nghe, lập tức cả kinh, trừng to mắt nhìn Cao Thuận.
- Cuộc chiến huyện Lăng lần này, Thành Liêm đã đầu hàng Tào Tháo. Hôm qua y dẫn theo người giả vờ gấp rút tiếp viện cho Hoàng thúc, chuẩn bị cùng Trần Đăng nội ứng ngoại hợp. May mắn bị Hoàng thúc nhìn ra sơ hở, nên đã kịp thời phòng bị. Bằng không, hôm nay ngươi tới, huyện Lăng đã bị Trần Đăng chiếm được rồi. Ta không có ý gì khác, Thành Liêm cũng là lão thần của Quân Hầu, luận về kinh nghiệm và lý lịch còn nhiều hơn ta. Nhưng như vậy thì sao chứ? Kết quả chẳng phải y đầu hàng Tào Tháo đó thôi? Còn có trước đây Tang Bà, từng thề thốt tỏ vẻ trung tâm với Quân Hầu. Kết quả lại đâm sau lưng một đao. Nếu không phải Hoàng thúc phát hiện đúng lúc, chỉ sợ đã gặp phải độc thủ của y rồi.
Còn có trước đây Hách Manh…
Ta cảm thấy, Hoàng thúc hoài nghi cũng không phải là không có đạo lý. Hơn nữa hắn cũng không nói là Nguyên Định nhất định sẽ mưu phản, chỉ bảo Quân Hầu nên cẩn thận.
Hoàng thúc làm việc, luôn rất thận trọng. Chớ đừng nói chi là hắn là cô gia của chúng ta, sao có thể mưu hại Ôn Hầu? Hắn nói như vậy, tất có đạo lý của hắn. Chúng ta nghe xong nên cẩn thận mới đúng. Cần gì phải trách tội Hoàng thúc? Nói thật, bình thường có nhiều người xưng huynh gọi đệ với Ôn Hầu, hiện tại có mấy người tới giúp? Chỉ có Hoàng thúc mạo hiểm tiến tới, hơn nữa là liều tính mạng trợ giúp Ôn Hầu…Ngươi sao có thể chỉ vì một việc nhỏ như vậy mà trách tội Hoàng thúc đây này?
Tào Tính im lặng nửa ngày không nói.
Tin tức Thành Liêm đầu hàng Tào Tháo, thực sự đả kích quá lớn tới Tào Tính. Thế cho nên trong lúc nhất thời ycó chút không hồi phục tinh thần, ngồi yên trên giường, không biết nói gì cho phải.
Đúng vậy, từ lúc Lưu hoàng thúc vào Từ Châu tới nay, đều luôn suy nghĩ vì Quân Hầu. Tuy hắn hoài nghi Nguyên Định, cũng chỉ là hoài nghi, không thực sự vu cáo hãm hại Nguyên Định. Vì sao mình phải sinh lòng bất mãn với hắn? Lần này Trần Đăng xuất binh, nếu không có Hoàng thúc tử chiến, thì đường lui xuôi nam tất bị cắt đứt…
Tào Tính trầm mặc thật lâu, mới thở dài.
- Hiếu Cung, ta biết ta sai rồi!
Y đứng lên muốn đi ra ngoài, Cao Thuận vội vàng hỏi: - Thúc Long muốn đi đâu vậy?
Tào Tính nghiêm mặt nói: - Lưu hoàng thúc luôn luôn suy nghĩ cho Ôn Hầu, mà ta lại hiểu lầm hắn. Nên ta muốn tới nói lời xin lỗi. Lần trước đi ngang qua Hạ Tương, biểu hiện của ta có chút vô lễ. Lúc này đây…Ta nên bồi tội với Hoàng thúc.
Thấy Tào Tính đã hiểu ra, Cao Thuận cũng rất vui vẻ.
- Đã như vậy, ta cùng ngươi tới gặp Hoàng thúc.
Sau đó Tào Tính theo Cao Thuận tới huyện Lăng, bồi tội Lưu Sấm. Lưu Sấm đương nhiên sẽ không so đo với Tào Tính. Trái lại, hắn rất thích tính tình ngay thẳng này của Tào Tính.
Đêm đó, hắn mở tiệc rượu trong lều lớn trung quân, chiêu đãi Tào Tính. Mà Tào Tính sau khi đã giải khai khúc mắc, cũng không chối từ, cùng đám người Lưu Sấm nâng ly cạn chén.
Đại chiến đã qua, đương nhiên là khung cảnh vui mừng.
Trần Đăng lui binh trở lại Khúc Dương, binh thiếu mã tổn, xem ra trong thời gian ngắn, y sẽ không tiếp tục chinh phạt.
Rượu qua ba tuần, đồ ăn đã qua ngũ vị. Lưu Sấm hơi say, nhưng vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế…
Chợt nghe ngoài lều lớn vang lên tiếng bước chân dồn dập, theo sau đó màn trướng vén lên, Hạ Hầu Lan vẻ mặt kinh hoàng xông vào, chạy tới bên cạnh Lưu Sấm, nói nhỏ vào tai hắn vài câu.
Lưu Sấm lập tức tỉnh rượu.
Hắn đứng phắt dậy, nắm lấy tay của Hạ Hầu Lan, kinh hô: - Chuyện xảy ra khi nào? Hiện tại Ôn Hầu đang ở đâu?