Chung Diêu nói phía sau hắn: - Mạnh Ngạn, ta biết trong lòng cháu có lẽ bất mãn với ta. Nhưng ta là muốn tốt cho cháu, tuyệt đối không có nửa phần tư tâm. Thời gian Tào Công cho cháu đã không nhiều lắm. Nếu tới mùng mười cháu không trả lời y, y sẽ xuất binh tấn công. Mà nay ở quận Quảng Lăng, lòng người sớm bàng hoàng, dân chúng lo lắng. Hơn nữa uy vọng của cha con Trần Khuê, Trần Đăng ở Quảng Lăng sâu như vậy, cháu làm sao có thể chiếm được tiện nghi? Mong cháu nghĩ cho kỹ.
Lưu Sấm dừng lại, nhưng không thèm nhìn Chung Diêu, tiếp tục rời đi theo đường nhỏ. Nhìn bóng lưng của Lưu Sấm, Chung Diêu không khỏi khổ thán, âm thầm thở dài, xoay người đi ra ngoài. Kỳ thực, ông ta làm sao không biết Lưu Sấm đã sinh lòng bất mãn với ông ta. Đổi thành bất kỳ ai, chỉ sợ đều cảm thấy rất tức giận.
Nhưng theo ông ta, Lưu Sấm quả thật còn quá trẻ…Uy vọng, kinh nghiệm, lý lịch đều không đủ để đảm đương trách nhiệm lớn. Mặc kệ Tào Tháo như thế nào, nhưng uy vọng của y là một đường giết ra. Quật khởi từ loạn Khăn Vàng, ám sát Đổng Trác, hai mươi chư hầu thảo phạt Đổng Trác. Vô số lần tự thân chiến đấu, nhiều lần thật bại mới thành lập được uy vọng như ngày hôm nay. Chớ đừng nói là y đang lợi dụng Thiên Tử để ra lệnh cho chư hầu, cánh chim coi như đầy đặn.
Với tình hình như vậy, Lưu Sấm và Tào Tháo chênh lệch quá lớn. Trước đây hắn dựa vào uy vọng mà Lưu Đào và Trịnh Huyền ban cho, đứng vững gót chân ở Bắc Hải quốc, còn cướp được Đông Lai. Nhưng căn cơ này, tới bây giờ không đủ vững chắc. Từ cuộc chiến Từ Châu, có thể nhìn ra manh mối...Không phải là Tào Tháo không thu thập được hắn! Nếu Tào Tháo thực sự quyết tâm tiêu diệt Lưu Sấm, thì cho dù Lưu Sấm có hai quận Bắc Hải và Đông Lai, căn bản cũng không thể chống lại Tào Tháo. Một khi đã như vậy, đâu cần vất vả chống cự?
Mặc kệ như thế nào, ta không thẹn với lương tâm. Những việc ta làm, là vì trọng hưng giang sơn Hán thất, cũng vì Đại huynh mà suy nghĩ.
Nghĩ tới đây, Chung Diêu hít sâu một hơi, bước chân càng kiên định hơn. Tóm lại, ta nhất định phải thuyết phục Mạnh Ngạn, bảo vệ huyết mạch của Đại huynh!
Trong hoa viên phía sau huyện nha, Lưu Sấm ngồi trong chòi nghỉ mát, không nói một lời. Lựa chọn của Chung Diêu, hắn có thể lý giải. Nói thật, Chung Diêu vì suy nghĩ cho hắn, mà nói ra toàn những lời từ phế phủ. Tuy trên danh nghĩa, Chung Diêu là cậu của hắn. Nhưng trên thực tế, Lưu Sấm và Chung Diêu không có chút máu mủ nào. Ông ta nguyện ý bảo vệ hắn như vậy, coi như là dốc hết tâm ý. Nhưng những lời kia, có chút đả kích người ta. Giờ nghĩ lại, Lưu Sấm lại cảm thấy bình thường!
Hắn là một người của một nghìn tám trăm năm sau, tái sinh vào thời Tam Quốc. Đối với thời Tam Quốc, hắn hiểu rất rõ. Cho nên hắn biết rằng hắn còn có cơ hội…Mà Chung Diêu tuy là kỳ tài đương thời, Tuân Úc là rường cột nước nhà. Nhưng dù sao bọn họ cũng chỉ là con người, làm sao biết được tương lại phát triển như thế nào. Những thứ khác không nói, bọn họ sao có thể giống như Lưu Sấm, biết rằng cuộc chiến tranh giữa Viên và Tào sẽ giằng co tới tám năm. Cho dù Tào Tháo thống nhất phương bắc nhưng chưa bao giờ phục hưng Hán thất. Đến thời Hậu Hán còn bị con của Tào Tháo cướp đoạt?
Đây là ưu thế của Lưu Sấm, nhưng hắn không thể nói cho người khác biết. Hắn còn có cơ hội, hơn nữa rất có hy vọng thành công…
Làm chư hầu một phương, chỉ huy thiên quân vạn mã, đại kỳ vung lên, nghìn cái đầu rơi xuống đất! Đã trải qua tư vị tỉnh thì vung kiếm giết người, say thì nằm ngủ cạnh mỹ nhân, sao có thể cam tâm khuất phục dưới trướng người khác? Người khác không nói, như Mã Siêu, ban đầu phong quang dường nào, hoành hành Quan Trung, đánh cho Tào Tháo phải vứt áo bào bỏ chạy. Cho dù đây chỉ là diễn nghĩa, nhưng cũng nói rõ được sự lợi hại của Mã Siêu khi đó. Kết quả là quy thuận Trương Lỗ, đầu hàng Lưu Bị, cuối cùng được cái gì? Bị người nghi kỵ, cửa nát nhà tan. Đến cuối đời cũng không được trọng dụng, buồn bực sầu não mà chết…
Trong lòng Lưu Sấm vô cùng rõ ràng. Hắn đã không thể chịu được cuộc sống ăn nhờ ở đậu, chỉ biết nén giận như lúc trước. Lưu Bị có thể nhẫn nhục sống tạm bợ, đó là vì y còn chưa trải qua tư vị của quyền lực chân chính. Mà Lưu Sấm, cũng đã cảm nhận được hương vị tuyệt vời trong đó. Cho nên, nếu lại để cho hắn khúm núm, hắn sẽ làm không được! Cho dù hắn biết trong núi có hổ, nhưng hắn vẫn sẽ đi vào trong núi.
Thế nhưng…
Một tiếng bước chân đã cắt đứt dòng suy nghĩ của Lưu Sấm.
Ngẩng đầu nhìn, là Trần Cung và Trương Liêu tới. Hai người đi vào trong đình, chào hỏi Lưu Sấm một tiếng, liền ngồi xuống hai bên.
- Công tử, nếu Tôn Sách bội tín, chúng ta nên làm thế nào cho phải? Tôn Sách đóng hai vạn quân ở Đan Đồ. Từ Đan Đồ tới Giang Đô, rất gần nhau, thậm chí chưa tới một ngày có thể đánh tới. Trong tay y, nắm giữ thủy quân hùng mạnh, có thể vượt sông mà đánh. Đến lúc đó, Lưu Sấm chỉ có thể bị động phòng ngự…Nếu Giang Đô bị đánh chiếm, thì Quảng Lăng sẽ gặp nguy. Nếu Quảng Lăng bị chiếm đống, đường lui của Lưu Sấm sẽ bị cắt đứt.
Mười ngày…
Nghe có vẻ như không dài. Nhưng Lưu Sấm biết rằng, Tào Tháo cũng tốt, Tôn Sách cũng thế, đều khó có khả năng lưu cho hắn thời gian lâu như vậy. Thế cục chính như lời của Chung Diêu nói, đã nát không thể nát hơn rồi.
Lưu Sấm ngẩng đầu, nhìn Trần Cung nói: - Công Đài, ta có một chuyện muốn cầu ngươi giúp.
Trần Cung ngẩn ra, vội vàng đứng dậy, khom người nói: - Công từ không cần phải nói tới chữ ‘Cầu’. Có việc gì, công tử cứ việc phân phó.
Theo Trần Cung nghĩ, Lưu Sấm cầu y chính là ngăn chặn Tào Tháo.
Nào biết được, Lưu Sấm nói: - Ta muốn Công Đài và Văn Viễn dẫn Phi Hùng Vệ lập tức rời khỏi Cao Bưu, đi tới Đông Lăng Đình. Đồng thời ta sẽ để Tử Trọng và Văn Hướng hiệp trợ Công Đài…Ta ở bên cạnh kéo dài mười ngày. Đợi thuyền biển trở về, các ngươi lập tức lên thuyền, rời khỏi Quảng Lăng, trở về Bắc Hải Quốc.
Lời này vừa nói ra, Trần Cung và Trương Liêu đều bị dọa sợ. Hai người nhìn nhau một thoáng, đột nhiên quỳ xuống, thấp giọng nói: - Công tử sao có thể phân phó như vậy? Công tử là người đứng đầu Bắc Hải, tuyệt đối không thể mạo hiểm. Liêu và Công Đài nguyện ý phòng thủ Cao Bưu, tử chiến ngăn địch, bảo vệ công tử an toàn rút lui.
- An toàn rút lui rồi sao nữa? Chung Nguyên Thường nói không sai. Lần này Hoàng đế phát chế chiếu, ta căn bản không thể kháng mệnh. Nếu ta kháng mệnh, Bắc Hải sẽ gặp nguy hiểm. Đến lúc đó, Tào Tháo lấy danh nghĩa là trừ diệt mưu nghịch, xuất binh phạt ta. Mà Viên Thiệu của chỉ sợ cũng sẽ không xuất binh tương trợ. Cái gọi là chư hầu, chỉ là một đám người vô tình vô nghĩa mà thôi. Ta từng hậu đãi Tôn Bá Phù, kết qủa Tôn Bá Phù chẳng muốn tới thảo phạt ta đó sao.
Một khi ta chống đỡ, Bắc Hải chắc chắn sẽ tạo ngộ chiến hỏa lan tới. Nói thật, ta còn chưa chuẩn bị sẵn sàng. Bắc Hải quốc còn chưa chuẩn bị sẵn sàng… Cho nên, ta quyết ý đi Hứa Đô. Tào Tháo nhằm vào chính là ta, mà không phải các ngươi…Công Đài, ngươi chớ mở miệng, nghe ta nói hết.
Lưu Sấm đứng dậy, đi tới lan can của đình, nhìn khu vườn lộ vẻ điêu linh, thở dài một tiếng: - Công Đài, Văn Viễn, ta thực sự có thể phó thác cho các ngươi không?
Trần Cung, Trương Liêu đứng lên, nghi hoặc nhìn nhau một cái, cùng kêu lên:
- Ôn Hầu giao kiếm Cự Khuyết cho công tử, hai người chúng ta liền trở thành thủ hạ của công tử. Công tử nhân nghĩa, khoan dung, độ lượng, chính là minh chủ. Liêu và Công Đài nguyện máu chảy đầu rơi, vì công tử mà cống hiến.
Lưu Sấm xoay người, khuôn mặt lộ vẻ tươi cười. Hắn nhìn Trương Liêu, lại nhìn Trần Cung: - Ta không cần máu chảy đầu rơi, ta chỉ cần hai người các ngươi sau khi tới Bắc Hải thì làm theo lệnh của ta.
Hắn dừng một lúc, sau đó thở dài một tiếng.
- Năm Kiến An thứ hai, ta mới tới Bắc Hải đã cảm thấy Bắc Hải không phải là căn cơ của ta. Cho nên từ khi đó bắt đầu, ta đã tiến hành an bài, mưu tính cho ngày sau. Mọi người nói lòng ta hướng Viên Thiệu…Ha ha, một kẻ như Viên Thiệu sao có thể chế phục được ta chứ? Sở dĩ ta tiếp cận Viên Thiệu, là vì sắp đặt cho tương lai. Đáng tiếc, vẫn có chút vội vàng! Nếu như để cho ta một năm, ta có thể gióng chống khua chiêng làm việc. Công Đài, ta muốn ngươi sau khi về tới Bắc Hải quốc, lập tức liên lạc với Khang Thành Công, bảo ông ấy chuẩn bị hành động.
Ta đã bố trí người thỉnh cầu Viên Thiệu, nguyện dùng hai quận Bắc Hải, Đông Lai để đổi lấy Liêu Đông và Liêu Tây. Đồng thời, ta cũng đã cho người đóng thuyền biển. Đến lúc đó Công Đài phối hợp với Trịnh Sư, vận chuyển các vị tiên sinh của Nam Sơn Thư Viện cùng với sách vở, điển tịch tới Lâm Du ở Liêu Tây. Năm trước, ta đã để anh vợ tới Lâm Du xây dựng sự nghiệp. Đến lúc đó có thể an bài Nam Sơn Thư Viện ở thành Lâm Du.
Văn Viễn, sau khi ngươi tới Bắc Hải, mong ngươi hợp tác với Hợi thúc của ta, cùng Hoàng Trung và Thái Sử Từ và phối hợp với Bộ Chất, Lã Đại. Đem tất cả sản nghiệp quan trọng của Bắc Hải quốc thông qua đường biển dời tới thành Cô Trúc…Ta muốn ngươi trấn giữ Phì Như, chặn tất cả liên lạc giữa Liêu Tây và U Châu. Ngày khác nếu ta có thể quay về Trung Nguyên, thì phải dựa vào hai vị tốn hao tâm tư nhiều hơn. Ta giao cơ nghiệp của ta, phó thác cho hai vị.
Nói xong, Lưu Sấm chắp tay, hướng về Trương Liêu và Trần Cung vái chào.
Trương Liêu và Trần Cung chỉ cảm thấy sững sờ. Hai người nhìn Lưu Sấm, sau một lúc lâu không nói ra lời…Trong lòng Trần Cung vô cùng khiếp sợ, chẳng lẽ công tử đã sớm an bài đường lui?
Đây phải có ánh mắt lâu dài cỡ nào! Hai năm trước lúc hắn mới tới Bắc Hải, Lã Bố chính đang cực thịnh, mà Tào Tháo vừa mới trải qua bại trận ở Uyển thành. Không ngờ ở lúc đó, hắn đã bắt đầu tính toán tương lai. Nói cách khác, từ lúc đó bắt đầu, Lưu Sấm đã dự liệu được kết quả hôm nay.