Mưa ngoài phòng đã tạnh! Lưu Sấm đã nghỉ ngơi một chút rồi, không muốn nằm trên giường nữa. Hắn đứng lên, lấy một chiếc áo khoác, khoác áo vào rồi ra khỏi phòng, đứng dưới mái hiên, ngước mặt lên trời, hít thở không khí sau cơn mưa không biết chán. Thật là trong lành quá! Ở kiếp sau, bầu không khí trong lành như vậy thực khó gặp. Cho dù là sau một cơn mưa, trong không khí sẽ tràn ngập các loại tạp chất, sao so với được với bầu không khí trong sạch trước mắt này. Ở trong tiểu viện vận động một ít quyền cước, thân thể có chút nóng lên. Lưu Sấm đem áo khoác giặt dưới mái hiên, hít sâu một hơi, tiếp tục luyện Long Xa Cứu Biên. Tuy rằng nằm trên giường thật lâu, nhưng công phu không mất. Chẳng qua bởi vì thân thể gặp sự cố, Lưu Sấm vẫn rất cẩn thận, không dám luyện công quá độ. Như lời nói của Chu Hợi, luyện công thích hợp có thể tăng cường khí huyết, nhưng nếu là luyện quá sức, đối với khí huyết chẳng những không bổ ích, thậm chí sẽ sinh ra tác dụng phụ, với thân thể tạo thành gánh nặng thật lớn, lại có thể ảnh hưởng đến tính mạng. Tái sinh một lần, Lưu Sấm rất quý trọng cuộc sống mới mà ông trời ban cho hắn. Tuy nhiên, nghỉ ngơi hơn mười ngày, sức khỏe hắn đã dần dần bình phục, Lưu Sấm có thể cảm nhận rõ ràng được khí huyết mình đã khôi phục tới trình độ nhất định. Ít nhất, trong một thời gian ngắn sẽ không tiếp tục xuất hiện hiện tượng bước đi bị choáng đầu hoa mắt, tứ chi như nhũn ra không có sức nữa. Đứng trong viện, hai chân hơi chùn xuống, một chân từ từ nâng lên, bày ra tư thế Kim Kế Độc Lập. Một lát sau, trong miệng Lưu Sấm đột nhiên phát ra một âm tiết cổ quái, chân giậm một cái, xoay mình lại, thân hình khẽ di chuyển, kim kể vỗ cánh, lập tức cảm nhận như có một bộ lông um tùm. Lỗ chân lông trên thân thể như lập tức mở ra, trong cơ thể hình như có một luồng khí lưu chuyển, khí huyết dồi dào. Lưu Sấm bước chân quay lại, kim kể chuyển hóa làm biến thành thương vượn, thân thể bắt chước hầu tử làm động tác đứng như cọc gỗ, trong miệng mũi càng tuôn ra liên tiếp những âm tiết. Giữa ngực bụng có một luồng khí chuyển động, như Hỗn Nguyên Cầu. Kèm theo gâm mà Lưu Sấm không ngừng phát ra, dòng khí kia chuyển động càng lúc càng nhanh, cho đến khi Lưu Sấm cảm giác không thể kiên trì được nữa, hai tay hơi nâng lên, bước chân di chuyển linh hoạt, tiến tới biến thành Dã mã biến. Chân khí ở giữa ngực và bụng, di chuyển đến tứ chi xương cốt, giống như ngọc châu lần trong chậu. Lưu Sấm cố gắng kéo duỗi da thịt, dựa vào hô hấp của Mã hình Dẫn đạo thuật, thân hình vũ động, cuối cùng chuyển thành trung bình tân đứng vững. Trung bình tấn, nhìn như đơn giản, lại cực kỳ phức tạp. Lưu Sấm nhất định phải đứng ra thế Nhất Thất Mã Lai, chân khí trong cơ thể càng xuôi theo sống lưng vọt lên đỉnh đầu, toàn bộ sống lưng giống như một con rồng lớn... Lúc thân thể sinh ra dị biết xương cốt phình to, Lưu Sấm lại tiếp tục biến ảo tư thế. Từ Dã mã biến thay đổi cực kỳ thoải mái tiến nhập vào Mãng Ngưu Biến, một lát sau lại bày ra tư thế của Mãnh Hổ Biến. Khí huyết bừng bừng phấn chấn, tất cả xương cốt tứ chi tràn đầy sức mạnh... Cùng Trương Phi đánh một trận, khiến Lưu Sấm khí huyết thiếu hụt. Tuy nhiên sau mười mấy ngày điều dưỡng, Chu Hợi đã bất kể chi phí dùng dược liệu quý báu giúp Lưu Sấm tăng cường khí huyết, khiến cho hắn có thể nhanh chóng khôi phục. Tuy sâm cỗ hoang dại mặc dù không phải lão sâm trăm năm, cũng phi thường quý báu. Hiệu lực của thuốc to lớn, không thể toàn bộ hấp thu, liền lắng đọng lại ở trong tất cả xương cốt tứ chi. Sau khi Lưu Sấm làm động tác Mãnh Hổ vồ mồi, tứ chi phục xuống đất, thân thể cố gắng duỗi ra. Lúc động tác kia đạt đến thời điểm tận cùng, dược lực tích tụ trong thân thể chợt hóa thành nước lũ cuồn cuộn, lưu chuyển khắp bên trong thân thể của Lưu Sấm. Nửa người trên nâng lên như không bị khống chế, hoàn toàn là dựa vào sức của thắt lưng và chân. Thân thể còn vẫn duy trì động tác nghiêng, Lưu Sấm đột nhiên phát ra một tiếng hét to, chân chuyển động, dựa vào sức mạnh khổng lồ của thắt lưng và chân lực chuyển động thân thể, một chân trong khoảnh khắc rơi xuống đất, thân thể bày biện ra một tư thế Thương Hùng Bảo Nguyệt, hai chân nương theo rơi xuống đất, vai không tự chủ được, từ cơ thể dường như truyền đến tiếng động giống như pháo, trong miệng mũi càng phun ra dòng khí lửa nóng. Thương Hùng Biến! Không ngờ thật sự hoàn thành từ động tác Mãnh Hổ Biến đến Thương Hùng Biến. Lưu Sấm chỉ cảm thấy trong cơ thể khí huyết đang không ngừng kéo lên, thân thể càng theo vận luật cực kỳ kỳ lạ lay động không ngừng, phát ra tiếng vang giòn tan. Hồi lâu, Lưu Sấm chậm rãi thu thế. Thương Hùng Biến tổng cộng có ba động tác, Thương Hùng Bão Nguyệt, Lão Bị Tiền Thân và Bạo Hùng Đam Sơn. Tiếc là, sau khi hắn làm xong động tác Lão Bi Tiền Thân, khí lực toàn thân dường như lập tức kiệt quệ. Tuy rằng có thể cưỡng ép tiến hành thức tiếp theo, nhưng Lưu Sấm hiệu, cho dù thật sự hoàn thành động tác Bạo Hùng Đam Sơn, cũng sẽ tạo thành tổn thương thật lớn đối với thân thể, sẽ mất nhiều hơn được. Lão Bi Triển Thân, nhưng thật ra là dùng để hiểu rõ sức lực thân thể, dẫn dắt kiểm soát khí huyết. Chỉ khi nào khí huyết đạt tới trạng thái hoàn mỹ, mới có thể tiếp tục tiến hành, bằng không mà nói, chỉ có thể là làm nhiều công ít. Đạo lý hăng quá hóa dở, Lưu Sấm đương nhiên biết. Cho nên hắn cũng không vội tiếp tục luyện, mà là sau khi quen thuộc động tác Lão Bi Triển Thân, liền chậm rãi thu công. Kế tiếp, sẽ là một quá trình cực kỳ dài. Một mặt tiếp tục hấp thu tích tụ dược lực trong người, cường tráng khí huyết; mặt khác, thì cần hiểu rõ sự biến hóa của thân thể, không thể một lần là xong. Tuy nhiên, có thể luyện đến trình độ này, Lưu Sấm đã hết sức hài lòng. Hắn lại phun ra một ngụm khí bẩn, thân hình vừa mới đứng vững, chợt nghe đến một hồi âm thanh vỗ tay. Lưu Sấm cả kinh, vội quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy có một người trung niên đứng của viện, thân mặc trường sam đen, trên đầu chít khăn, trên mặt tươi cười, nhẹ nhàng gật đầu với Lưu Sấm. - Mạnh Ngạn, công phu này cũng là càng tinh tiến rồi! Hoàng Triệu? Lưu Sấm liếc mắt một cái nhận ra người đến, trong lòng không khỏi thấy kinh ngạc. Lúc trước hắn nhận ủy thác đi tới xã Y Lô truyền tin, sau đó không có đi lưu ý chuyện này nữa. Thoáng một cái, một tháng đã qua, vốn tưởng rằng Hoàng Triệu đã rời khỏi huyện Cù, không nghĩ thằng cha này rõ ràng còn nán lại trong thành. Trong mắt hiện lên một chút vẻ kinh ngạc, Lưu Sấm cũng không khách khí. - Lão Hoàng, sao còn ở lại chỗ này? Hôm nay lại còn chạy đến ở nhà ta, không sợ thúc phu ta ném người vào đại lao nữa à? Hoàng Triệu cười ha hả, cất bước đi vào tiểu viện. Sau đó y khoanh tay nhìn chung quanh một vòng, lắc đầu cười nói: - Hợi thúc kia của người lúc này bận bịu đến chân không chạm đất, lấy đâu có thời gian gây sự với ta...Hơn nữa, ta đã bổ sung đủ hộ quán, Hợi thúc ngươi lấy cớ gì bắt ta? - Ngươi làm sao biết thúc phụ ta bề bộn nhiều việc? - Haha, cái này cũng không phải bí mật gì... Mi Tử Trọng từ Hạ Bì trở về, đối với việc Vũ Sơn tặc phục kích thương đội đã hết sức tức giận, phải nghiêm túc điều tra việc này. Hoàng Cách chịu đựng áp lực cực lớn, ngay cả hắn cũng cả ngày chạy đi tìm hiểu tin tức, Chu Tặc Tào thế nào thanh nhàn được chứ? Mi Tử Trọng? Đó chẳng phải là Mi Chúc ư! Mi Chúc về huyện Cù rồi sao? Sao cũng không thấy gã đến an ủi mình một chút... 200 Tuy nhiên, Lưu Sấm chợt ở trong lòng tự giễu: Mi Chúc dựa vào cái gì đến an ủi ngươi? Ngươi chẳng qua chỉ là hộ vệ Mi gia, ngay cả đồng khách cũng không phải. Đường đường là Biệt Giá của Từ Châu, sao lại có thể quan tâm đến cảm thụ của ngươi? Lưu Sấm ơi Lưu Sấm, Hợi thúc đã nói rất rõ ràng, ngươi sao còn hoang tưởng vậy? Nói cho cùng, Mi Chúc và Trương Phi hẳn là người cùng một lộ. Đều xuất thân là cường hào địa phương, trong nhà lại cũng không đủ nội tình thăng tiến danh môn. Cho nên, loại người giống như Mi Chúc vậy, căn bản không có khả năng nhìn xuống, cặp mắt kia nhìn chằm chằm lên trên, có điều kiện để gia tộc có cơ hội vùng dậy. Đây là thời đại thế gia đại tộc và hậu duệ danh môn quý tộc, không phải thời đại một tiểu nhân vật như ngươi... Trong lòng Lưu Sấm, dâng lên một tia mất mát. Thảo nào Tam Nương Tử trong khoảng thời gian này không tới thăm ta, theo lý mà nói, ta bị thương nặng như vậy, nàng nên đến thăm ta mới phải. Nhưng mà Mi Hoán ngoại trừ ngày đầu tiên đến thăm một lần ra thì không còn đến nữa. Ngược lại là Mi Thiệp có đến đưa tiền thù lao, còn mang Trân Châu trở về. Lúc ấy Mi Thiệp nói, là Mi Chúc bảo gã phải đem Trân Châu về. Tuy rằng gã giải thích tỉ mỉ, nhưng Lưu Sấm đã hiểu ý tứ của Mi Chúc. Mi Chúc đã cúi đầu trước Trương Phi rồi! Đương nhiên, thân là cường hào Quận Đông Hải, Mi Chúc không thể đem Trân Châu đưa cho Trương Phi. Hắn ta lấy lại Trân Châu về, coi là một loại nhượng bộ. Về phần mâu thuẫn giữa Lưu Sấm và Trương Phi, có lẽ Mi Chúc cũng không để ý. Thậm chí theo Mi Chúc, Lưu Sấm cho dù có chết trong tay Trương Phi, cũng không coi là đại sự gì. Mấu chốt là, hắn ta không muốn xích mích với Trương Phi. Trân Châu trở lại Mi gia, Trương Phi dĩ nhiên cũng sẽ không kiếm cớ. Có lẽ Trương Tam Hắc Tử kia cho dù ngang ngược kiêu ngạo đi nữa, cũng sẽ không chạy đến nhà Mi Chúc cướp Trân Châu đi. Bởi vậy, cũng chỉ còn lại vấn đề giữa Trương Phi và Lưu Sấm. Nếu Trương Phi bỏ qua, Mi Chúc tất nhiên vui vẻ hòa giải, nhưng nếu là Trương Phi không chịu buông tha Lưu Sấm, như vậy Mi Chúc chẳng những sẽ không trợ giúp Lưu Sấm, thậm chí rất có thể sẽ một bên ném đá xuống giếng.