Tư Mã Ý không kìm được liền hỏi. Triệu Vân cười khổ trả lời: - Mấy năm nay, Viên Công quá bận rộn việc chinh phạt Công Tôn Toản, cho đến đầu năm nay đang định tìm cách tiêu diệt chúng. Cho nên mấy năm nay, không hề bận tâm đến hội sơn tặc đó. Bởi vì, Hắc Sơn Tặc ngày càng tỏ ra kiêu ngạo, thế lực tăng ngày càng nhanh. Năm trước, Trương Yên cùng Vương Đương cùng nhau tập kích Chân Định, Chân Định huyện lệnh bị kẻ tặc giết chết, tất cả loạn lên. Cho đến đầu tháng, tân Nhâm huyện lệnh nhận chức, hắn cố ý tổ chức và lập xã dũng, cho nên mời ta đến, cùng bàn bạc vấn đề này.
- Chân Định lệnh này quả đúng là người làm việc thực chất.
Lưu Sấm nghe vậy không khỏi mỉm cười, hứng thú hỏi: - Không biết rằng Chân Định lệnh là vị nào ?
- Người này tên Tự Hộc, Tự Tử Dực.
- Tự Hộc ?
Lưu Sấm ngẩn ra, chợt hỏi: - Lẽ nào là tộc nhân Tự Thụ sao?
- Biểu ca, Tự Tử Dực chính là con trai của Tự Thụ … Khi ta ở Hà Nội, từng nghe qua tên hắn. Phụ thân là danh sĩ Ký Châu, tài năng xuất chúng. Nhưng Tự Tử Dực lại không chịu đọc sách, nhưng vô cùng thích chiến sự, từ nhỏ thích tập võ, tinh thông việc cầm binh pháp. Người này tính tình vô cùng cương liệt, có phần giống phụ thân hắn. Chỉ là đôi lúc quá bướng bỉnh, không hiểu đạo biến báo.
Hắn trước đây vì Khúc Nghĩa ương ngạnh cho nên phát sinh xung đột với Khúc Nghĩa, liền bị đuổi về nhà. Sau này, Viên Công giết Khúc Nghĩa, mới đề bạt mình hắn, hắn triệu tập tất cả bộ hạ cũ của Tiên Đăng Doanh, tổ chức và thành lập ra Đại Kích Sĩ… Tiếc là, tính cách người này thẳng quá, chọc giận đến Viên Công, khiến hắn đuổi bịi ra khỏi Đại Kích Sĩ. Chắc hẳn Viên Công còn nể mặt Tự Thụ mới cho hắn đảm nhiệm chức Chân Định lệnh.
Nếu bàn về việc hiểu rõ thế gia thì Gia Cát Lượng vẫn kém Tư Mã Ý một bậc. Dù sao thì Tư Mã thị vẫn xuất thân ở Hà Nội mà Gia Cát thị lại trải qua nhiều thăng trầm, Gia Cát Lượng từ nhỏ đã mất cha mẹ, dù sau này cùng Lưu Sấm bái Trịnh Huyền làm sư phụ, cũng tính là khá hiểu rõ việc này. Nhưng thực ra vẫn kém Tư Mã Ý vốn hiểu biết như lòng bàn tay, nói ra vô cùng rõ ràng khúc chiết.
Nhưng vì Gia Cát Lượng biết rõ điểm yếu của mình nên không so đo vấn đề này lắm.
Sau khi Lưu Sấm nghe xong, đột nhiên hướng mắt về phía Triệu Vân.
- Tử Long, ngươi muốn làm gì?
- Này …
Lưu Sấm nói: - Tử Long, ý ta như nào, ắt hẳn ngươi cũng đoán ra rồi. Nên chúng ta cũng không cần gì giấu diếm, kKhiến mọi người rốt cuộc đều không thoải mái. Ngươi có thể từ từ suy nghĩ, không cần vội quyết định. Ta biết, hiện tại ngươi muốn diệt trừ Hắc Sơn Tặc đúng không? Nếu đúng như vậy, ta có thể giúp ngươi! Nhưng nếu coi hành động của ta làm ngươi lung lạc, có tiếp tục hay không, đều tùy ngươi quyết định. Ta vốn không vừa mắt lũ Hắc Sơn Tặc này… Nhà Hán suy yếu, gian thần khắp nơi. Bây giờ Thiên Tử bị nhốt ở kinh đô, thật ra chỉ còn như con rối. Thời cuộc đã thay đổi, khiến kẻ tặc cũng không chịu an phận nữa.
Cái gì mà “Tuế tại giáp tử, thiên hạ đại cát”. Nếu không phải loạn thần tặc tử gây rối, Đại Hán sao có kết cục bại trận như hiện nay? Ta lần này phụng mệnh thiên tử, làm thái thú Liêu Đông, bảo vệ biên giới Đại Hán… Nhưng nội tặc không yên, suy cho cùng đều không có lợi. Mà đám tặc như này, giết một bớt một, mặc dù không khiến mọi việc tốt hơn bao nhiêu, nhưng sẽ có ích cho hiện tại… Tử Long, ngươi hiểu tâm ý ta chứ?
Những lời này được nói ra vô cùng hợp tình hợp lí, khiến Triệu Vân nghẹn họng, không nói được gì hơn. Y từ xưa đến nay chưa gặp ai nói chuyện một cách thẳng thắn như vậy… Nhưng không thể không nói, lời này của Lưu Sấm rất đúng với tâm ý của y. Khiến y lập tức có ấn tượng tốt hơn về Lưu Sấm.
- Không dối hoàng thúc, ta và Hắc Sơn Tặc kia vốn có thù không đội trời chung.
Triệu Vân Vân hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói: - Hành Nhược chắc đã nói qua với hoàng thúc, phụ mẫu mất từ khi ta còn nhỏ, thân ta là do huynh trưởng một tay nuôi lớn, đưa ta đi tập võ. Năm Sơ Bình thứ hai, Trương Yến tụ quân ở Hà Bắc tên là Hắc Sơn Quân. Vương Đương kia phụng mệnh đến Chân Định, chiếm đóng Tỳ Sơn.
Hoàng thúc có lẽ không biết, Triệu gia thôn ta cách Tỳ Sơn cũng chưa quá mười sáu dặm. Nơi đây thế núi đồ sộ, đường đi gập ghềnh, nam bắc sườn núi chỉ vẻn vẹn có một đường ruột dê nhỏ, dễ yểm thủ nhưng khó tấn công. Vả lại Tỳ Sơn tứ bề dốc đứng, chừng hơn sáu trăm mẫu đất, có thể trồng trọt, tự cấp tự túc. Chính vì vậy, nhiều lần quan binh đến chinh phạt nhưng đều thất bại trở về. Điều này khiến Vương Đương ngày càng trở nên kiêu ngạo, đòi thu phí bảo hộ các thôn xóm quanh vùng, nếu dám cự tuyệt liền thẳng tay đại khai sát giới.
Triệu gia thôn này tuy có chút tiền bạc nhưng cũng không phải giàu có đông đúc gì. Khi bắt đầu, ca ca ta thấy Vương Đương thế lớn nên không muốn tranh chấp, nên đáp ứng mọi điều kiện của hắn… Nhưng tên cẩu tặc đó ngày càng bừa bãi, ca ca ta thấy thôn trang không thể chịu đựng được nữa vì thế âm thầm cùng quan phủ, dụ Vương Đương xuống núi, phục kích giết chết. Chỉ có điều, vì tin tức bị lộ… Vương Đương vô cùng giận dữ, quyết làm Triệu gia thôn chìm trong bể máu. Ca ca ta vì muốn bảo bệ mọi người nên bị Vương Đương sát hại.
Nói tới đây, ánh mắt Triệu Vân đỏ ngầu, trong mắt hổ long lánh nước mắt. Triệu Diễm phía sau hắn khóc thầm. Ngay cả Hạ Hầu Lan đứng bên cạnh hai tay cũng không tự chủ siết thành hai nắm đấm, hận đến nghiến răng nghiến lợi…
Lưu Sấm không lộ ra vẻ tức giận… Đây là thời đại gì? Đây là loạn thế, có lẽ sau trăm năm cuối cùng người Hán cũng phải nghênh đón một niên đại hắc ám nhất. Triệu Vân vì là chuyện bản thân nên vô cùng kích động. Nhưng với Lưu Sấm mà nói thì đây là chuyện quá đỗi bình thường.
- Nói vậy tức là ngươi muốn diệt trừ Vương Đương?
- Nếu không diệt trừ Vương Đương, Triệu gia thôn nào có thể yên ổn nữa?
Lưu Sấm không nói gì, ánh mắt lướt qua Gia Cát Lượng và Tư Mã ý.
Các ngươi không phải không phục nhau sao? Bây giờ mau nghĩ ra cách đi…
- Phía trên Tỳ Sơn, có bao nhiêu tên sơn tặc? Ý ta nói là có bao nhiêu người có thể chiến được?
- Ta nghe nói, lũ sơn tặc ở Tỳ Sơn có hơn năm ngàn tên, nhưng hơn nửa là phụ nữ, trẻ em và người già yếu, những người có sức khỏe không đến hai ngàn.
Không đợi Triệu Vân mở miệng, Triệu Diễm liền đoạt lời trước. Rõ ràng nàng cũng muốn báo thủ cho biểu ca, cho nên bình thường nàng đã tìm hiểu không ít về Tỳ Sơn tặc này.
Tư Mã Ý lại nói : - Vậy các ngươi hiện nay như nào? Có bao nhiêu binh có thể sử dụng?
- Cái này…
Triệu Vân lộ ra vẻ ngượng ngập, hạ giọng nói: - Triệu gia thôn ta có khoảng trăm người thanh niên cường tráng có thể tham chiến.
Lần này ta đi thị trấn, nghe Tự huyện lệnh nói, trong tay hắn có ba trăm tuần binh, từng là những Tiên Đăng dũng sĩ. Tự huyện lệnh vốn định mộ binh tuyển quân để đánh lại Hắc Sơn tặc. Nhưng mọi người nghe vậy không muốn đối đầu Hắc Sơn Tặc, vô cùng sợ hãi, không dám tòng quân. Họ còn nói, dù diệt được Vương Đương thì vẫn còn Trương Yến… Đến lúc đó chẳng may Hắc Sơn Tặc có quy mô xâm phạm lớn hơn, đến lúc đó, đừng nói là Chân Định, mà ngay cả Thường Sơn này cũng khó đánh lại. Cho nên lần này chỉ có khoảng năm trăm tráng sĩ.
- Nói cách khác, tập hợp toàn bộ Chân Định cũng không đủ ngàn người ư ?
- Đứng vậy .
Triệu Vân cúi đầu xấu hổ. Không chỉ y mà cả bà con nơi đây cũng có chút xấu hổ, thậm chí không dám nhìn thẳng vào Lưu Sấm.
- Khổng Minh, sao đệ không nói gì?
Gia Cát Lượng ngẩng đầu, hạ giọng nói: - Kỳ thật muốn tiêu diệt Tỳ sơn tặc cũng không phải khó khăn. Vừa rồi Triệu Nhị ca vừa nói Tỳ Sơn dễ thủ khó công, chỉ có hai con đường ruột dê, vả lại sườn núi cao, nói cách khác cách đánh vẫn là vây khốn, lấy khó khăn làm thế mạnh. Nếu trì hoãn lâu thì Hắc Sơn Tặc sẽ gọi được cứu viện, đến lúc đó thế cục sẽ càng ngày càng phức tạp. Cho nên đấu với bọn sơn tặc này phải dùng mưu chứ không được dùng sức. Ta có kế sách này, nếu cường công Tỳ Sơn không thành, sao không dụ Vương Đương và Tỳ Sơn tặc xuống dưới núi? Chỉ cần bọn chúng ra khỏi đó là chúng ta có thể tốc chiến tốc thắng tiêu diệt hết bọn chúng. Đến lúc đó dù Trương Yến cứu viện cũng không kịp nữa, thậm chí sẽ mất nhiều hơn được…
- Dự tính của Khổng Minh chính ta đây cũng từng nghĩ đến.
Tư Mã Ý nghe vậy liền gật đầu.
- Hơn nữa ta thấy việc dẫn Tỳ Sơn tặc xuống núi cũng không phải vệc khó. Lần này bọn chúng tập kích Triệu gia thôn, chết thê thảm và nghiêm trọng, hao tổn rất nhiều. Vừa rồi Tử Long cũng nói, Vương Đương kia cũng vô cùng kiêu ngạo ương ngạnh, sao có thể chịu thua vậy được? Loại người ương ngạnh này có thể kích tướng, dẫn bọn họ từ đỉnh núi xuống chân núi sau đó mới đánh tan, tuyệt đối không để chúng có đường trở về. Đợi Vương Đương xuống núi, có thể chia quân thành hai cánh, một đạo nhân mã tấn công lên Tỳ Sơn... đợi tinh nhuệ Vương Đương đi ra hết, cánh quân đi hết, trên Tỳ Sơn lực lượng hư không. Đến lúc đó chiếm giữ Tỳ Sơn rồi, đám sơn tặc đó mất căn cơ thì nhất định sẽ tan tác nhanh chóng.
Lưu Sấm nghe hai người họ phân tích một hồi, trên mặt lập tức hiện lên vẻ tán hưởng.
Hắn nhìn về phía Triệu Vân mỉm cười nói: - Tử Long, ngươi thấy như nào ?