Tư Mã Ý mở một bản ghi chép, sau một lát đột nhiên mở miệng hỏi.
Một gã lại viên vội vàng đi ra, đầu đầy mồ hôi, lưng còng xuống nói:
- Hồi bẩm công tửhôm đó là tiểu nhân.
- Tên.
- Tiểu nhân tên là Cát Phổ.
Tư Mã Ý ngẩng đầu nhìn về phía Trịnh Nhân.
Trịnh Nhân rất nhanh tìm thấy cái tên Cát Phổ ở trong danh sách:
- Cát Phổ, tự là Văn Quảng, người Hạ Mật, Bắc Hải quốc.
- Ngươi là người Hạ Mật? Vì sao lại tới Liêu Tây?
Cát Phổ vội vàng đáp:
- Tiểu nhân nhà nghèo, được Tiết Giáo Úy dìu dắt mới yên bề gia thất. Lúc trước Tiết Giáo Úy tìm tiểu nhân, rồi hỏi có nguyện ý đi theo ông ấy tới Liêu Tây hay không. Tiểu nhân suy nghĩ, những gì mình đang có đều là nhờ Tiết Giáo Úy giúp đỡ.
Hơn nữa tiểu nhân ở dưới trướng Tiết Giáo Úy có thể diễu võ dương oai. Nhưng nếu Tiết Giáo Úy đi rồi, chỉ sợ sẽ không có người để mắt tới tiểu nhân. Sau khi thương nghị với thê tử, tiểu nhân quyết định đi theo Tiết Giáo Úy.
Cát Phổ nói thật hay giả, chỉ cần tra là biết. Cho nên y không có khả năng nói dối.
Tư Mã Ý và Trịnh Nhân gật đầu, nhìn Cát Phổ, nói:
- Ta hỏi ngươi, ngày mùng hai tháng bảy, ngươi quản lý ở đây, từng có một đội quân nhu tới. Ta thấy ngươi ghi chép trong này là: "Cháu lão Trịnh đưa hàng". Bình thường đâu có ai ghi vậy?
Cát Phổ ngẫm nghĩ một lát, liền nói:
- Lão Trịnh là người chủ quản gỗ ở thành Cô Trúc. Bến tàu xây dựng, cần rất nhiều gỗ. Gần như là nhập hàng từ chỗ lão Trịnh bên kia. Trước đây vẫn là do lão Trịnh phụ trách. Ngày đó có mấy người lạ mặt tới. Lúc ấy tiểu nhân còn có chút kỳ quái, liền hỏi một câu. Người đứng đầu đáp, lão Trịnh bị bệnh, y thay lão Trịnh mang hàng tới. Lúc dỡ hàng, tiểu nhân thấy mấy người bọn họ đi lại trên bên tàu, liến đi lên ngăn cản bọn họ. Bọn họ mới không đi loạn nữa. Nhưng tiểu nhân vẫn cảm thấy hơi lo lắngTiểu nhân cũng không biết vì sao có cảm giác đó, cho nên mới ghi chú như vậy.
Tư Mã Ý nhìn về phía Trịnh Nhân.
Trịnh Nhân hỏi:
- Lão Trịnh bán gỗ, có phải là ở cửa thành phía tây không?
- Đúng vậy.
Trịnh Nhân nói:
- Lão Trịnh bán gỗ kia đã buôn bán ở thành Cô Trúc mười mấy năm rồi, danh tiếng cũng không tệ. Tuy nhiên cửa hàng đó không phải là sản nghiệp của lão. Hình như là lão công cho người khácCó phải Trọng Đạt cho rằng, lão Trịnh kia có vấn đề?
Tư Mã Ý mỉm cười:
- Có vấn đề hay không, tra ra là biết.
Trịnh Nhân không nói hai lời, lập tức sai người quay về thành Cô Trúc điều tra tình hình. Để đề phòng phát sinh ra vấn đề, Ngụy Việt còn điều động ba trăm quân tốt đi theo.
Tư Mã Ý có chút tán thưởng nhìn Cát Phổ, đột nhiên nói:
- Cát Phổ, Cát Văn Quảng.
- Có tiểu nhân.
- Ta thấy ngươi làm việc rất cẩn thận. Tuy ghi chép có vẻ rối rắm, nhưng lại rất trọng điểm. Ta hỏi ngươi, ngươi có bằng lòng theo ta tới Hoàng Các hiệu lực?
Công việc sổ sách ở Hoàng Các rất rườm rà, lượng công việc lại lớn. Mà hiện tại trong tay của Tư Mã Ý không có nhiều người có thể sử dụngKỳ thực, làm sổ sách ở Hoàng Các cũng không cần tài học cao minh tới đâu. Mấu chốt là phải tỉ mỉ, phải tìm đọc đủ loại tin tức rồi từ đó tìm ra trọng điểm, ghi chép vào trong hồ sơ. Đây là một công việc đòi hỏi sự kiên nhẫn và tỉ mỉ. Tư Mã Ý đang vì chuyện này mà phiền não.
Thật không ngờ vừa tới bến tàu đã gặp được người vừa mắt.
Cát Phổ nghe xong, lập tức ngạc nhiên. Hoàng Các là chỗ nào? Y không biết.
Ngụy Việt không nhịn được mắng:
- Cái tên này, Nhị công tử hiệu lực cho Hoàng thúc. Hoàng Các là những người bên cạnh Hoàng thúc, có vai trò rất quan trọng. Ngươi may mắn lắm mới được vào đó, còn không mau cảm ơn Nhị công tử.
Cát Phổ vừa nghe, liền giật nảy mình, vội vàng khom người đồng ý.
- Tiểu nhân nguyện vì Hoàng thúc hiệu lực. Chỉ có điều …
- Chỉ có điều gì?
- Tiết Giáo Úy có ơn lớn với tiểu nhân. Nếu không thể báo thú rửa hận cho Tiết Giáo Úy, cho dù vinh hoa phú quý có ở trước mặt, tiểu nhân cũng không có lòng dạ nào mà hưởng thụ.
Ba người Tư Mã Ý nhìn nhau, trong mắt toát ra vẻ tán thưởng.
Ở thời này, người trung nghĩa luôn được mọi người coi trọng. Không nghĩ tới, một lại viên nho nhỏ lại có lòng trung nghĩa như vậy. Đích thực khiến cho mấy người Tư Mã Ý giật mình.
Tư Mã Ý trầm giọng nói:
- Cát Phổ, việc này không cần ngươi nói, ta cũng sẽ truy ra hung thủ. Hoàng thúc cực kỳ tôn kính Tiết Giáo Úy. Trước khi ta tới đây, huynh ấy còn chuyên môn dặn dò ta: Tiết Giáo Úy là người đi theo huynh ấy sớm nhất, lúc mà Hoàng thúc còn chưa phát tích, đã trợ giúp rất nhiều cho Hoàng thúc. Ân nghĩa của Tiết Giáo Úy, Hoàng thúc chưa từng quên một khắc nào. Cho nên Hoàng thúc lệnh cho ta, nếu không thể tìm được hung thủ, thì xách đầu tới gặp. Vì vậy ta sẽ không bỏ qua cho đám hải tặc và kẻ sai khiến sau lưng kia. Ta nhất định sẽ lấy lại công đạo cho Tiết Giáo Úy.
Cát Phổ vừa nghe, liền quỳ rạp xuống mặt đất.
- Nếu như thế, tiểu nhân nguyện làm trâu làm ngựa cho công tử.
Tư Mã Ý cười gật đầu, đi lên đỡ Cát Phổ đứng dậy.
Qua chừng hai nén nhang, hai gã sai dịch vội vàng đi vào lều lớn, nói nhỏ vào tai Trịnh Nhân mấy câu, sắc mặt của Trịnh Nhân lập tức thay đổi.
- Đại huynh, sao vậy?
Trịnh Nhân đứng dậy, nhìn Tư Mã Ý:
- Trọng Đạt, vừa mới nhận được tin tức, cả nhà lão Trịnh bán gỗ cùng với hai tiểu nhị, quản sự, tổng cộng hai mươi bảy người đều đã bị giết, không có một người nào may mắn thoát khỏi. Có vẻ như đúng như lời Trọng Đạt nói, đây không đơn thuần là hải tặc tập kích. Chắc chắn là có gian tế trốn trong thành Cô Trúc. Ta quay về thành thăm dò trước. Trọng Đạt có hứng thú đi theo ta không?
Hai mắt Tư Mã Ý lóe lên tia lạnh lùng.
- Cát Phổ, ngươi đi thu thập hành lý rồi bảo người nhà tới Lâm Du dàn xếp trước. Còn ngươi theo ta tới cửa hàng gỗ. Chắc ngươi cũng quen thuộc nhà lão Trịnh, nói không chừng có thể giúp ta tìm ra sơ hở gì đó.
Cát Phổ vội vàng đáp ứng rồi rời đi.
Trịnh Nhân giao phó cho Ngụy Việt, tiếp tục ở lại bến tàu thu thập. Phải cam đoan bến tàu không gặp nguy hiểm gì nữa. Sau khi trời sáng, bến tàu sẽ bắt đầu xây dựng lại. Dù sao, kế tiếp bến tàu còn có rất nhiều việc phải làm, không thể trì hoãn thêm.
Ngụy Việt lĩnh mệnh rời đi. Trịnh Nhân và Tư Mã Ý liền dẫn người, vội vàng quay về thành Cô Trúc.
Thành Cô Trúc có hai cửa thành nằm ở phái đông và tây. Hai người đi vào cửa tây, chỉ thấy trước một căn nhà cũ kỹ có hơn trăm quân tốt sắc mặt ngưng trọng canh gác ở đó.
Trịnh Nhân và Tư Mã Ý cất bước đi vào căn nhà. Đập vào mặt là một mùi máu tanh nồng nặc. Từ cửa hàng mặt tiền cho tới đình viện phía sau, khắp nơi là máu tươi, còn có mấy cỗ thi thể ngã trong vũng máu. Trong phòng khách là hai xác chết. Một già một trẻ, theo lời Cát Phổ, thì chính là cha con lão Trịnh.
Tư Mã Ý ngồi xổm xuống, vừa định cẩn thận xem xét. Chợt nghe ngoài phòng vang lên tiếng chó sủa, sau đó là một hồi rối loạn.