Mặc kệ là quân Hán hay là hàng binh, kỳ thật đều rất mệt mỏi.
Nhưng sau một đêm xây thành giống như là thần tích kích thích, sĩ khí của quân tốt tăng vọt, quân tâm phấn chấn.
Ngày hôm sau hành quân được tám mươi dặm.
Tiếp đó, Thái Sử Từ lại hạ lệnh xây dựng thành trì ngay tại chỗ, hôm sau tiến hành nghỉ ngơi và chỉnh đốn.
Cứ như thế, đi hai ngày lại nghỉ ngơi một ngày.
Sau mười ngày, quân Hán đã đi được gần bốn trăm dặm, xây dựng được bảy tòathành.
Bảy tòa băng thành đột ngột mọc lên trên mặt đất giữa cánh đồng tuyết mênh mông, được ánh mặt trời chiếu rọi, càng lộ ra sắc thái thần bí.
Tin tức nhanh chóng truyền rộng ra, khiến Công Tôn Khang ở Tây An Bình lập tức quá sợ hãi.
Mười ngày xây một thành!
Điều này sao có thể chứ?!
Nhưng theo thám báo báo cáo, bảy tòa thành trì đều chỉ xuất hiện sau một đêm trên cánh đồng tuyết, rất rành rành thực sự không hề nhầm, đứng sừng sững trên cánhđồng tuyết.
Hay là vị Lưu hoàng thúc kia có thiên thần giúp đỡ?
Nếu không, sao hắn có thể chỉ trong bảy ngày ngắn ngủi đã xây dựng được nhiều thành trì như vậy?
Chớ nói đám quân tốt Liêu Đông đều hoảng sợ không hiểu ra sao cả, ngay cả Công Tôn Khang cũng không kìm nổi run sợ.
Tuy nhiên, cho dù Lưu hoàng thúc ngươi có thiên thần giúp đỡ thì đã làm sao chứ? Ta cũng không phải là không có chiêu dự phòng, cứ chờ xem ngươi còn đắc ý được bao lâu!
Đối mặt với quân Hán đang tới gần, Công Tôn Khang thấp thỏm lo âu.
Mà ở bên sông Tiểu Liêu và Đại Lương thì chỉ trong một đêm xây dựng bốn tòa thành trì, khiến cho toàn bộ Liêu Đông sợ hãi và bất an.
Huyện lệnh Hậu Thành tuyệt đối không ngờ được rằng, ngay trong vùng đất mà y thống trị, ở ngoại thành Hậu Thành khoảng hai mươi dặm về phía tây, chỉ trong một đêm lại xuất hiện hai tòa thành trì có quy mô tương đương.
Chỉ nhìn cờ hiệu là biết đối phương chính là binh mã quân Hán.
Nhưng Huyện lệnh Hậu Thành lại nhớ rất rõ ràng, trước khi trời tối hôm qua, ởnơi hai tòa thành trì đó chính là một mảng cánh đồng tuyết, sao lại đột nhiên...
Tin tức truyền ra, dân chúng Hậu Thành đều ra khỏi thành xem xét.
Vốn bọn họ chỉ tưởng rằng đó là trò đùa, nhưng sau khi ra khỏi thành mới phát hiện, hai tòa thành trì đó đúng là thực sự hiện ra trước mắt họ. Bạch Vương thúc, Phi Hùng hiện, đạp tuyết định Hồ loạn. Đây vốn chỉ là một câu đồng dao vui đùa, lại nhanh chóng truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ trong thành.
Trong một phủ đệ khí thế rộng lớn nằm trong thị trấn Hậu Thành, một người đàn ông trung niên khoác áo cừu, mặt lộ vẻ vừa sợ hãi vừa vui mừng.
- Bác Vị Cư, ngươi thực sự thấy rõ, quả nhiên có hai tòa thành trì à?Ở trước mặt y, có một nam tử thanh niên đang khoanh tay đứng thẳng, tuổi khoảng hơn hai mươi.
Thanh niên thần sắc kích động, vung mạnh tay, lớn tiếng nói: - Phụ vương, con không nhìn lầm, thực sự là hai tòa thành trì xuất hiện chỉ sau một đêm. Hôm qua con còn đi qua nơi đó. Nơi đó vốn chỉ là một bến sông, là một mảnh đất trống, căn bản là không có người ở. Trời mới biết như thế nào mà chỉ một buổi tối liền xuất hiện hai tòa thành trì. Phụ vương, con thực sự không lừa cha, không chỉ mình con nhìn thấy, rất nhiều người khác cũng đều thấy được.
- Bạch Vương thúc, Phi Hùng hiện. . .
Người đàn ông trung niên đột nhiên đứng lên, hai tay giơ lên cao quá đỉnh đầu, ngửa mặt lên trời thét dài.- Ta đã sớm nói rồi, nhà Hán không thể khinh nhục, cố tình phụ vương lại không chịu tin tưởng.
Còn có đám người Cao Cú Lệ nữa, cũng không muốn tin tưởng lời ta nói, cứ muốn tin Y Di Mô nói xằng nói bậy, nhất định muốn là địch với nhà Hán. Hiện giờ tốt rồi, triều đình nhà Hán phái Lưu hoàng thúc tới bình định Liêu Đông. Một khi Liêu Đông bị bình định, Cao Cú Lệ ta nhất định sẽ bị ngập đầu tai ương.
Bạch Vương thúc, chữ Bạch và chữ Vương ghép lại với nhau chẳng phải là chữ Hoàng sao?
Ông trời đã sớm nhắc nhở, Lưu hoàng thúc là thừa lệnh vua mà đến, chúng ta làm sao có thể kháng cự chứ?Người đàn ông trung niên này tên là Bạt Kỳ, là con trai cả của Cao Cú Lệ vương Bá Cố.
Theo đạo lý, Bạt Kỳ là con trai cả thì nên kế thừa vương vị. Nhưng Bá Kế cũng thế mà đám vương công đại thần Cao Cú Lệ cũng thế, đều cực kỳ bất mãn đối với Bạt Kỳ. Nói cho cùng, chính là bởi vì Bạt Kỳ có lòng hướng về nhà Hán. Từ thuở nhỏ, Bạt Kỳ đã yêu thích Hán văn, càng ngưỡng mộ uy danh nhà Hán. Khi thiếu niên, y từng du lịch Lạc Dương, chỉ có điều lúc ấy, Lạc Dương đang gặp tai họa, toàn bộ nhà Hán đều lộ ra vẻ suy sụp.
Bạt Kỳ vẫn cho rằng hẳn là nên quy thuận nhà Hán.
Nhưng Cao Cú Lệ vương Bá Cố lại cho rằng, nhà Hán đã là mặt trời hạ về phía tây, khó có thể lâu dài.Bá Cố lập tức tập kích, cướp bóc Liêu Đông, thậm chí còn cướp đi thê tử của Thái Thú Nhạc Lãng, không hề có chút ý kính trọng nào đối với nhà Hán. Bạt Kỳ đã liên tiếp nhiều lần khuyên can Bá Cố, khiến cho Bá Cố bất mãn. Mà lần này tập kích, cướp bóc Liêu Đông, Nhạc Lãng và quận Huyền Thố, người Cao Cú Lệ thu hoạch khá phong phú.
Hơn nữa loạn Khăn Vàng bùng nổ, càng tiến thêm một bước chứng minh rằng nhà Hán suy yếu là không thể tránh né.
Sau khi Lưu Ngu tiếp quản U Châu, lại áp dụng sách lược dụ dỗ đối với dị tộc, khiến người Cao Cú Lệ cho rằng nhà Hán yếu đuối, có thể bắt nạt. Dưới tình hình như thế, Bạt Kỳ vốn một lòng ngưỡng mộ triều đình nhà Hán cũng sẽ không được người Cao Cú Lệ thích. Thậm chí, rất nhiều vương công quý tộc lại càng biểu lộ sự bất mãn mãnh liệt đối với y. Sau đó, đến khi Bá Cố lập đích, vốn hẳn là Vương tử BạtKỳ thì lại bị phế bỏ, sửa thành lập con út Y Di Mô làm Vương tử.
Y Di Mô và Bạt Kỳ lại không hợp nhau từ nhỏ.
Sau khi Bạt Kỳ bị phế bỏ thân phận Vương tử, liền giận dữ mang theo vợ con rời khỏi Quốc Nội thành, đi tới Hậu Thành ở Liêu Đông tìm nơi ổn định cuộc sống.
Ngay từ đầu, thực ra Công Tôn Độ đối xử rất tôn kính đối với y.
Nhưng sau khi Công Tôn Độ kết thành đồng minh với Cao Cú Lệ, lại bị Y Di Mô xúi giục, thái độ đối xử của Công Tôn Độ đối với Bạt Kỳ cũng càng ngày càng ác liệt.
Thanh niên đứng đó tên là Bác Vị Cư, là con trai của Bạt Kỳ.Gã nhìn Bạt Kỳ đang bộ dạng như thể điên cuồng, trên mặt lộ ra vẻ mù mịt.
Bạt Kỳ hít sâu một hơi, cố gắng làm mình bình tĩnh trở lại.
Trên khuôn mặt hơi có vẻ gầy yếu của y lộ ra chút vẻ vui sướng: - Bạch Vương thúc, Phi Hùng hiện, đạp tuyết định Hồ loạn.... Đây là một câu ca dao truyền lưu ở Lưu hoàng thúc vào năm trước. Trước đây rất nhiều người đều không hiểu, nhưng hiện tại, tin rằng tất cả mọi người đều đã hiểu ý nghĩa của câu ca dao này. Bạch Vương là Hoàng, Bạch Vương thúc nghĩa là "Hoàng thúc". Lưu hoàng thúc có danh hiệu là Phi Hùng. Câu ca dao này nói chính là Lưu hoàng thúc nắm trong tay toàn bộ Liêu Đông, Hồ loạn chính là chỉ Ô Hoàn và Cao Cú Lệ... Ta tin rằng, Lưu hoàng thúc nhất định sẽ không bỏ qua cho người Cao Cú Lệ.Bác Vị Cư nghe vậy, lập tức hít một hơi khí lạnh.
- Phụ vương, vậy nên làm như thế nào cho phải?
Gã cũng là người Cao Cú Lệ, chẳng lẽ Lưu hoàng thúc sẽ đối phó với người Cao Cú Lệ ở quận Liêu Đông sao?
Bạt Kỳ chần chừ ở trong phòng hồi lâu, đột nhiên ngẩng đầu nói: - Nếu muốn bảo toàn Cao Cú Lệ, nhất định phải thần phục Thiên tử Đại Hán.
Ta vẫn nói, không thể khinh nhục nhà Hán, tiếc là ông nội côn và Y Di Mô kia lại không chịu tin... Đúng vậy, tuy rằng hiện tại nhà Hán đã có chút suy yếu, nhưng dù nó có suy yếu thì vẫn là một con mãnh hổ không thể khinh nhục. Trước đây, Thiên tử Đại Hán là không rảnh để quan tâm tới, hiện tại ngài đã phái Lưu hoàng thúc tới,đó là muốn lấy lại công đạo. Người Hán có một câu danh ngôn: Kẻ dám phạm vào người Hán, dù xa cũng phải giết không tha! Năm xưa ta đọc sách, khi đọc được câu này liền biết khí phách của nhà Hán, Cao Cú Lệ nho nhỏ chúng ta làm sao có thể chống lại nổi chứ?
Bác Vị Cư, đây chính là tai họa của người Cao Cú Lệ, cũng là cơ hội của chúng ta... Con lập tức theo ta tiến đến bái kiến Huyện lệnh Hậu Thành. Tin rằng hiện tại y đã có quyết định rồi.