Đám người Chân Nhân từ Nước Trung Sơn dẫn tới hơn hai vạn lưu dân, liền an trí ở huyện Xương Bình, đảm nhiệm việc xây dựng cải tạo Yến Kinh. Đồng thời lão phu nhân cam đoan với Lưu Sấm, sẽ ở trong năm mới, nghĩ cách làm tăng hai mươi vạn nhân khẩu. Lưu Sấm chưa hỏi Lão phu nhân làm thế nào tăng được số nhân khẩu này, nhưng lại cam đam với Lão phu nhân, nếu Chân Gia có thể làm được, hắn sẽ đồng ý Chân Gia buôn bán muối lậu ở Bắc Cương.
Người Tiên Ti cũng tốt, người Hung Nô cũng thế, nhu cầu muối ăn rất nhiều. Mà từ Tây Hán tới nay, muối sắt được xếp vào hàng vật tư chiến lược, không cho phép người Hồ vận chuyển. Chỉ có điều mặc dù quan phủ rõ ràng trên giấy tờ nghiêm cấm nhưng người buôn bán muối lậu sắt thô trong dân gian lại lờ đi. Trên đời này, chỉ cần có lợi ích, là có thể khiến người ta bí quá hóa liều. Trong lòng Lưu Sấm rất rõ ràng, muốn cấm muối ăn chảy vào thảo nguyên, vềcơ bản là không thể. Chỉ nhìn Tô thị ở Lư Nô kia, Trương Thị huyện Đường đều tham gia vào buôn bán muối lậu. Cho dù là Mi gia cũng phải dựa vào nghiệp buôn muối lậu, thậm chí còn trở thành cường hào.
Ta không thể cấm được, vậy ta phải nghĩ cách khống chế sự tình này trong tay . Chân thị vứt bỏ đi gia sản tổ tiên đến nhờ cậy U Châu, cố nhiên là có nguyên nhân bất đắc dĩ, những cũng nhận được sự mê hoặc của Lưu Sấm.
Từ năm Kiến An thứ năm, Lưu Sấm đã đóng cửa thương lộ của Chân thị Liêu Đông. nguyên khí của Chân thị bị tổn thương nặng nề, mà bọn họ đến U Châu lần này, mang đến không ít lợi ích. Gần tám mươi triệu tiền lương vận chuyển, đủ khiến cho Lưu Sấm củng cố không ít căn cơ. Có câu là có qua có lại mới toại lòng nhau, gia đình Chân Thị hòa hợp, mà Tô Gia lại ra sức khước từ. Một khi đã như vậy, Lưu Sấm đương nhiên càng muốn đem chia một chút lợi ích cho Chân Thị.
Viên Hi chết rồi, ân oán qua lại cũng xóa bỏ. Người Chân Gia đã giết Viên Hi, coi như là mộ đầu danh trạng, và Lưu Sấm buộc chặt vào một chỗ. Một khi đã như vậy, làm sao mà tiếc trọng dụng được? Còn đối với Chân Thị mà nói, Lưu Sấm đã mở ra con đường bán muối cho bọn họ, đại diện cho lợi ích to lớn… không giống với Viên Hi. Vị Chinh Bắc tướng quân này dường như thích cùng có lợi cho nhau, mà không phải không ngừng áp xuống Cho dù là tám mươi triệu tiền lương, Lưu Sấm cũng không có bất kỳ dò xét nào. Hắn vẫn để cho Chân Thị bảo tồn số tiền lương này như cũ, và thông qua cách nàytiến hành tăng giá lương thực của U Châu.
Chân lão phu nhân vô cùng phấn khởi với điều này. Điều đáng tiếc duy nhất là không lâu sau khi bọn họ đến Xương Bình, Lưu Sấm liền sai ngươi đem trả lại Chân Mật…
Lão phu sau khi tỉ mỉ hỏi thăm hỏi thăm hậu quả một chút, lại phát hiện sự tình không giống như suy nghĩ của bà. Lưu Hoàng thúc sau khi bắt Chân Mật đi vậy mà chưa hề động đến nàng.
Đây là ý gì?
Lão phu nhân có chút nghi hoặc khó hiểu.
Chẳng lẽ nói, Lưu Hoàng thúc không chút động lòng với Tiểu Mật nhà ta sao? Chỉ có điều việc này, lão phu nhân không thể cho người đi hỏi Lưu Sấm, lại càng không thúc ép Chân Mật, chỉ có thể chờ đợi trong nghi hoặc…
Ngày hai mươi hai tháng giêng năm thứ sáu của Kiến năm Kiến An thứ sáu An, Lưu Sấm sau khi sắp xếp ổn thỏa, khởi hành đi tới Ban Thị. Lúc này, hai bộ binh mã của Hoàng Trung và Hứa Chử đã nhận lệnh, đã xuất phát từ đông An Dương, đến huyện thành Ban Thị. Huyện thành Ban Thị này cũng không quá lớn. Tính ra không quá mười ba nghìn người, nhưng ở dưới dướiquận Đại, đã được gọi là một tòa trung thượng thành trì. Nó tiếp giáp Nhạn Môn. Cũng là một ngôi thành huyện phía tây của đại quận. Sau một đêm dân chúng Ban Thị tỉnh giấc, đã phát hiện hàng nghìn quân Hán tụ tập ở ngoài thành.
Khi Lưu Sấm tới Ban Thị, đã là ngày mười tám tám riêng. Vốn dĩ, hắn có thể đến sớm hơn. Nhưng do cày bừa vụ xuân, không thể không dừng lại mấy ngày ở huyện Đại được, đã cùngcộng đồng Hán Hành đã tổ chức nghi thức khai hoang. Cho nên Lưu Sấm đến Ban Thị, Hoàng Trung và Hứa Chử sớm đã hạ xong doanh trại nghênh đón Lưu Sấm đến đại doanh... Hứa Chử có vẻ có chút hưng phấn. Hóa ra, người này từ sau trận chiến ở núi Quân Đô. Lão Bi Doanh vẫn chưa gặp đại chiến, cho nên có chút nóng vội.
- Chủ công lần nàyxuất chinh, Hứa Chử nguyện làm tiên phong.
- Hứa Lão Hổ, ngươi làm sao lại nói một đằng làm một nẻo?
Hứa Chử vừa mới xin mệnh lệnh, lại chọc giận vào Hoàng Trung, khiến lão đập bàn đứng dậy nói: - Trước đây chúng tađã nhất trí, do ta làm tiên phong, làm sao chủ công tới, ngươi lại thay đổi chủ ý vậy? Hứa Chử cười ha hả không ngừng:
- Hán Thăng tướng quân bớt giận, ta lúc đó đồng ý đợi chủ công tới rồi nói tiếp, lại chưa nói tới nhượng lại vị trí quân tiên phong.
- Hứa Lão Hổ, ta biết Lão Bi Doanh của ngươi thiện chiến. Tuy nhiên chủ công lần này bất ngờ đánh Nhạn Môn, có nói là binh quý thần tốc. Dưới trướng ngươi là trọng giáp bộ tốt, làm sao có thể nhanh bằng kỵ binh của ta được? Ta không bắt nạt ngươi, nhưng nếu ngươi làm quân tiền quân, làm hỏng thời cơ chiến đấu thì thế nào cho phải đây?
Giống như Hứa Chử, Hoàng Trung sau khi từ binh ra Liêu Tây, vẫn chưa gặp được đại chiến, thậm chí còn không so được với Hứa Chử. Mặc dù thế nào, Hứa Chử chí ít vẫn tham gia một trận Đô Sơn đại chiến. Nhưng Hoàng Trung sau khi cướp được Vô Trung, lại không giao chiến với địch. Chỉ nhìn Triệu Vân hỏa thiêu xã Diêm, nghe được con rể Hạ Hầu Lan rong ruổi đất Bắc. ngay cả đám người Từ Thịnh cũng đã đánh mấy trận rồi, thậm chímấy hàng tướng là Trương Cáp Cao Lãm đã đầu hàng, cũng đánh với Viên quân mấy trận ở huyện Dịch, điều này cũng khiến cho Hoàng Trung khó chịu trong lòng.
Thấy hai người Hoàng Trung và Hứa Chử tranh cãi đến đỏ mặt tía tai, sau đó còn muốn đánh tay đôi trong đại trướng, Lưu Sấm cũng có chút đau đầu. Nói thật, Hoàng Trung cũng tốt, Hứa Chử cũng vậy, đều có thể đảm đương một phía. Lưu Sấm vốn định sau khi tập kết ở Ban Thị chia làm hai đường, ai ngờ hai vị này lại sinh ra tranh chấp.
Tình huống này lần đầu tiên gặp được, Lưu Sấm nhìn hai người không khỏi liên tục cười khổ. Bất luận như thế nào, cũng không thể để cho hai vị tướng này đánh nhau trong Trung Quân Đại Trướng!
Lưu Sấm đang muốn khuyên giải, lại phát hiện Gia Cát Lượng ở bên cạnh, giật nhẹ ống tay áo của hắn. - Hai vị tướng quân nghỉ ngơi từ từ nghe Lượng nói nói mấy câu.
Gia Cát Lượng vừa cất lời thì Hoàng Trung và Hứa Chử liền ngậm miệng lại. Đừng thấy Gia Cát Lượng tuổi nhỏ, thành tích thực chiến hai năm nay đến đâu, cho dù là Cao Ngạo như Hoàng TrungHứa Chử cũng có chút kính nể. Huống chi, Gia Cát Lượng vẫn là em vợ của Lưu Sấm. Tình hình trước mắt tiếp tục phát triển, sớm muộn gì cũng là một chủ mưu dưới tay Lưu Sấm. Đồng thời, Hoàng Trung, Hứa Chử ít nhiều cũng có chút giao tình với Gia Cát Lượng. Gia Cát Lượng lúc này đứng ra nói chuyện, hai người dù sao cũng phải nể mặt y một chút.
- Hoàng tướng quân, Hứa tướng quân. Gia Cát Lượng cười khanh khách đi đến bên cạnh sa bàn: - Lần đánh chiếm Nhạn Môn này, phải tốc chiến tốc thắng. Hiện giờ Bành An đóng quân tại Định Tương, binh lực Nhạn Môn cũng không cường thịnh. Tuy nhiên, nếu vì vậy mà khinh thường, khó tránh khỏi thất bại. Trận chiến Nhạn Môn, cần đề phòng Viên quân ở Thái Nguyên đến đột kích. Cho nên muốn đoạt lấy Nhạn Môn, ắt phải dành được núi Cú Chú trước. Trên đường đi, Lượng và chủ công đã trao đổi bàn bạc, chuẩn bị chia binh làm hai đường. Một đường do chủ công tự mình đốc soái, đóng giữ phía núi Thủ Phu, một đường khác có một viên đại tướng cầm binh, đến Kịch Dương, Uông Đào, chiếm đóng núi Hạ Ốc cướp lấy Âm Quán. Bất kể là đường nào. Đều không dễ dàng. Lại không biết vị tướng quân nào cướp lấy Âm Quán, lập lấy công đầu?
Âm quán là nơi đặt quận trị quận Nhạn Môn, Hoàng Trung và Hứa Chử nhìn nhau, cùng đứng ra lớn tiếng nói: - Mạt tướng nguyện đi. Gia Cát Lượng gặp tình huống như vậy. Không nhịn được cười.
- Hai vị tướng quân đều nguyện xuất chiến, cũng chỉ có một người có thể thống quân. Vũ dũng của hai vị tướng quân, Lượng và chủ công đều rất tín nhiệm, thật sự không biết lựa chọn thế nào lựa chọn tốt… Không bằng như vậy, hai vị tướng quân bốc thăm có được không?
Bốc thăm ư?
Hoàng Trung và Hứa Chử nhìn nhau, đồng thanh nói:
- Bốc thăm thì bốc thăm!
- Ha hả, Lượng cũng biết bốc thăm không tránh khỏi có chút giống trò đùa, nhưng quả thực là…Cái gọi là phó mặc cho số phận, và lại xem vị tướng quân mà ông trời san sẻ gánh nặng cho chủ công.
Dứt lời, Gia Cát Lượng liền viết hai tờ giấy, vò thành hai nắm đặt lên bàn.
- Vị tướng quân nào tới trước?
- Trọng Khang!
Hoàng Trung tiến lên tóm lấy cánh tay của Hứa Chử, xúc động nói:
- Trọng Khang, ta và ngươi quen nhau mấy năm rồi, năm đó ở Thanh Châu. Ngươi nhiều lần theo chủ công ra trận, lão phu chưa bao giờ có nửa câu oán hận. Nay lão phu đã già yếu, cũng không biết có còn cơ hội ra trận nữa nay không. Vừa rồi ta tranh chấp với người, đều là chia sẻ với chủ công. Mà nay bốc thăm, cũng tiện lợi cho lão phu, để ta bốc trước có được không?
- Chuyện này….
Hứa Chử do dự một chút. Cũng chính là sự do dự này, Hoàng Trung tiến lên một bước, liền tuyển một lá thăm, nhanh chóng mở ra.
- Âm Quán!
Hoàng Trung lập tức mừng rỡ, đưa cho Hứa Chử xem những chữ trên lá thăm. Hứa Chử hồ đồ, đang muốn cất lời, lại nghe Gia Cát Lượng nói:
- Hán Thăng tướng quân đã chọn được Âm quán rồi, thì do tướng quân dẫn bản bộ xuất chinh.
Vừa nói, Gia Cát Lượng lợi dụng lúc sét đánh che tai mà thu lại một lá thăm. - Nhưng…
Lưu Sấm đứng lên, cười ha hả nói:
- Nhưng gì mà nhưng… chẳng lẽ Lão hổ ca không muốn kề vai chiến đấu cùng ta sao?
Hứa Chử nghe vậy liên tục xua tay:
- Chủ công, ngươi biết ta tuyệt đối không có ý này.
- Một khi đã như vậy, vậy thì xin Trọng Khang đi tới cùng chủ công đến núi Cú Chú. Cần phải biết, núi Cú Chú này cũng rất quan trọng, cần đề phòng Viên quân ở Thái Nguyên tới viện trợ.
Hứa Chử cảm thấy, có cái gì đó không thích hợp, nhưng việc đã đến nước này, y cũng không muốn nói gì nữa. Chẳng lẽ lại nói ta không muốn kề vai chiến đấu cùng chủ không sao? Cho dù quan hệ giữa y và Lưu Sấm tốt không, nói ra như vậy, e rằng Lưu Sấm cũng khó tránh khỏi sinh lòng khúc mắc.
- Rõ ràng là cơ hội của ta, lại để tên này được lợi.
Hoàng Trung ngầm hướng Gia Cát Lượng gật đầu, lại nghiêm túc nói:
- Đây là ý trời, Trọng Khang xin đa tạ.
Việc đã đến nước này, Hứa Chử cũng chỉ có thể cúi đầu nhận lệnh. Gia Cát Lượng lệnh cho hai người đi xuống chuẩn bị, đúng lúc y sắp đi khỏi lại nghe thấy Lưu Sấm nói ở đằng sau:
- Khổng Minh, nhớ đốt lá thăm kia đấy. - À? Gia Cát Lượng chân tay lảo đảo, quay đầu nhìn lại Lưu Sấm.
- Đệ tưởng ta không biết, hai cái rút thăm kia đều viết là Âm Quán… Ha hả, lúc đệ làm thăm, vụng trộm nháy mắt với tướng quân Hán Thăng, ta đều thấy rõ. Chỉ có điều chuyện này, không được lặp lại lần hai. Nếu không phải ta cũng cho rằng Hán Thăng tướng quân thích hợp, thì sẽ vạch trần quỷ kế của đệ.
Lưu Sấm nói xong, cười ha hả đi tới bên cạnh Gia Cát Lượng, giơ tay vỗ lấy vai y.
Gia Cát Lượng xấu hổ cười, gãi đầu gãi tai cũng không tranh cãi thêm gì. Kỳ thật đúng như lời nói của Lưu Sấm vậy, hai lá thăm kia của Gia Cát Lượng đều viết là Âm Quán. Hơn nữa sau khi viết xong, y liền đưa mắt ra hiệu với Hoàng Trung, muốn Hoàng Trung chọn lựa trước. Hứa Chử dũng mãnh vô địch, nhưng không thích hợp để gánh vác trọng trách của Âm Quán. Trong lòng Lưu Sấm cũng cho là như vậy, cho nên mới giúp Gia Cát Lượng giấu diếm… Nếu không, Hứa Chử kia sao có thể dễ dàng đi vào khuôn khổ?
Tên bát đản này trước nay đâu có tuân theo khuôn khổ. Ngộ nhỡ y gặp phải một vé thăm khác, đến lúc đó cho dù là Lưu Sấm khuyên nhủ, cũng khó tránh khỏi trong lòng có khoảng cách với Gia Cát Lượng. Mà điều này, lại không phải mong muốn của Lưu Sấm….