Sầm Bích này chính là Sầm Bích mà năm đó từ Lâm Truy theo Lưu Sấm đi Bắc Hải. Y vốn là cấp dưới của Viên Đàm nhưng không được Viêm Đàm trọng dụng, vì thế đã tìm đến Lưu Sấm nương tựa. Chỉ có điều sau này Lưu Sấm vứt bỏ cơ nghiệp Bắc Hải, lúc đi Liêu Đông, Sầm Bích cũng không bằng lòng đi cùng.
Cũng may là đao ngựa của y thuần thục, võ công cũng không phải tầm thường.
Lưu Sấm giới thiệu y cho Lưu Bình Bình Nguyên, lại được Lưu Bình tiến cử cho Viên Thiệu.
Chỉ không ngờ là lại gặp nhau ở Nghiệp Thành, Lưu Sấm cũng cảm thấy rất vui, hắn vội vàng xuống ngựa đỡ Sầm Bích.
Sầm Bích cười khổ thi lễ lại với Lưu Sấm nói: - Từ biệt nhau ở Bắc Hải, Bích rất nhớ Hoàng thúc nên đặc biệt đến thăm.
Trong lời nói có kèm theo sự hối hận.
Nhìn dáng vẻ của y Lưu Sấm biết cuộc sống của y cũng không được tốt.
Cũng khó trách, y vốn là thuộc hạ của Viên Đàm, sau đó lại đi cùng Lưu Sấm cho dù là được Lưu Bình dẫn dắt thì e rằng cũng khó mà được Viên Thiệu trọng dụng.
Mùa đông, năm Kiến An thứ tư, Lưu Bình chết vì bệnh.
Không có sự chiếu cố của Lưu Bình, địa vị của Sầm Bích cũng theo đó mà suy giảm.
Còn nay y làm tướng canh giữ cổng Nghiệp Thành, thì ra vừa rồi cũng là y mở cổng thành cho Lưu Sấm xuất thành
Hiện tại Sầm Bích vô cùng hối hận. Nhớ lúc đầu y ở Bắc Hải được Lưu Sấm coi trọng, được làm đô úy Xương Đô, coi như thống lĩnh một quân. Lúc Lưu Sấm rời khỏi Bắc Hải, Sầm Bích lại không muốn theo hắn đến Liêu Đông, vì thế lại đầu nhập Viên Thiệu. Nhưng người nay Tần mai Sở loại người “nay Tần mai Sở” như y sao có thể được Viên Thiệu coi trọng được chứ? Sau khi Viên Thiệu chết, Sầm Bích đã bị áp chế, có thể nói là y ở Nghiệp Thành với những tháng ngày buồn bã không vui
Nếu lúc đầu y theo Lưu Sấm đi Liêu Đông thì bây giờ cũng phải là tướng lĩnh một quân rồi.
Ngay cả Từ Thịnh khi trước không sánh bằng y, bây giờ đã làm chức Thái thú Định Tương, mặc dù trị vì một nơi hoang vắng nhưng dù sao cũng là một chức quan to.
Nhưng mình thì sao?
Cho nên lần này Lưu Sấm đến Nghiệp Thành, Sầm Bích suy nghĩ rất nhiều.
Vì y canh giữ cổng thành cho nên thuộc hạ đều là thân tín. Thấy Lưu Sấm ra khỏi thành, y không kiềm chế được cũng ra theo đến gặp Lưu Sấm.
Thấy Lưu Sấm tươi cười ấm áp, mắt Sầm Bích đỏ lên cảm kích vô cùng.
- Lúc trước nghĩ không thông, không đi cùng Hoàng thúc, hiện giờ Bích cảm thấy vô cùng hối hận.
Lưu Sấm khẽ mỉm cười chỉ vỗ vỗ Sầm Bích nói: - Sầm tướng quân không cần phải như thế, nay Viên - Lưu hợp tác chống Tào, tin chắc sẽ còn nhiều cơ hội. Tướng quân có thực học, lại có võ công hà tất phải như thế?
Sầm Bích nghe thấy vậy càng thêm xấu hổ.
Vì đang ở ngoài thành cho nên y và Lưu Sấm cũng không có nhiều thời gian để nói chuyện.
Nhưng đối với Sầm Bích mà nói chừng ấy cũng là đủ rồi.
Sau khi chia tay, đột nhiên Sầm Bích nói: - Lần này Hoàng thúc đến Nghiệp Thành nên cẩn thận một chút.
Trong thành có hơi rối loạn, ta nghe có không ít người đã âm thầm liên lạc với Tào Tháo. Chưa biết chừng vào một lúc nào đó sẽ phát sinh biến cố
Nếu có thể thì không cần thiết phải dừng lại ở Nghiệp Thành để tránh bị liên lụy. Cách Nghiệp Thành sáu mươi dặm về phía đông có thành Dương Bình, tường thành dày kiên cố dù gặp nguy hiểm cũng tạm thời ngăn cản được. Hoàng thúc nếu muốn đóng quân thì thành Dương Bình kia mới là nơi tốt nhất...
Lưu Sấm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Hắn nói chuyện mấy câu nữa với Sầm Bích rồi hai người chia tay.
- Chủ công, đó là ai vậy?
Lục Tốn, Lư Dục và Bàng Đức đều không biết Sầm Bích, cho nên không khỏi tò mò đã hỏi.
Lưu Sấm mang chuyện của Sầm Bích nói ra khiến cho ba người bọn Bàng Đức không khỏi khinh thường, họ lắc đầu liên tục: - Loại người nay Tần mai Sở như vậy, chủ công không thể tin tưởng được.
- Thế cục lúc đó ta cũng không nắm chắc lắm.
Lưu Sấm khẽ thở dài: - Lúc đó Sầm Bích lựa chọn rời đi cũng không trách được y.
Mỗi người đều có chí hướng của riêng mình, không thể miễn cưỡng được... Vợ chồng vốn là chim liền cành, tai họa đến cũng tự bay, huống chi lúc đó tình hình quả thực rất xấu. Bắc Hải, Đông Lai chịu sự uy hiếp của Tào Tháo, đến bản thân ta ở Hứa Đô còn khốn đốn chưa biết sống chết thế nào... Chọn đến Liêu Đông cũng chỉ là hành động bất đắc dĩ, đến ta cũng không ngờ được mình lại có thể nhanh chóng ổn định ở Liêu Đông như vậy.
Lư Dục không nhịn được liền nói: - Chủ công quả nhiên nhân nghĩa!
Lưu Sấm nghe thấy liền mỉm cười...
Đám người Lưu Sấm trở về doanh trại, cũng đi nghỉ ngơi sớm.
Nhưng Nghiệp Thành lại là con sóng ngầm đang chảy cuồn cuộn.
Lưu Sấm đến làm rối sự tính toán của rất nhiều người. Sự tự tin của hắn bây giờ khiến rất nhiều người âm thầm cảm thấy kinh hãi.
Người thân với Lưu Sấm đương nhiên là vô cùng tin tưởng.
Người không thân với Lưu Sấm thì âm thầm lo lắng.... nhưng nguyên nhân của sự lo lắng này lại không giống nhau. Có khi lo Lưu Sấm đại thắng sẽ thừa thế xông lên, sẽ giúp cho Viên Thượng phát triển. Có người lại lo lắng đến lúc này Lưu Sấm sẽ khiến cho mưu kế của bọn họ có sự thay đổi lớn.
Còn trên thực tế, đêm hôm đó sau khi Lưu Sấm rời đi, Viên Thượng quay lại nha phủ liền cầm bảo kiếm của Viên Thiệu chém đứt bàn ăn, quyết tâm liên Lưu chống Tào, tuyệt đối không thay đổi. So sánh với thái độ do dự lúc trước của Viên Thiệu thì khi Lưu Sấm đến đã mang lại sự thay đổi không nhỏ.
- Triệu Phương, Tam công tử đã quyết tâm sẽ thay đổi mưu kế lúc trước của chúng ta.
Phía đông nam Nghiệp Thành, phủ Thẩm.
Trần Lâm ngồi trên giường có vẻ bối rối.
- Khổng Chương không cần phải hoang mang, sự tính toán của chúng ta rất bí mật, ngoài ta và huynh ra chỉ có rất ít người biết. Cho dù là Lưu Sấm kia có đến đây cũng không thể phát hiện ra được. Nhưng người này có vận khí may mắn thủ đoạn khó lường. Nếu hắn ở lâu tại Nghiệp Thành chỉ e sẽ bị hắn nhìn ra sơ hở không thể không đề phòng.
Nay Viên Hiển Tư đã hạ quyết tâm tranh chấp với Tào công ta lại càng không thể khuyên bảo được.
Nếu y muốn gấp rút tiếp viện cho Viên Đàm, đơn giản là chúng ta cứ quyết ủng hộ.... Chờ khi y dời khỏi Nghiệp Thành, ta và huynh mới có cơ hội hành động... Nhưng trước đó nhất định phải diệt trừ Lưu Sấm. Chuyện này phải tính kế nhanh một chút tránh để đêm dài lắm mộng, để lộ phong thanh.
Thẩm Vinh là cháu họ của Thẩm Phối.
Từ nhỏ y đã mất cha mẹ, được Thẩm Phối nuôi dưỡng thành người.
Thẩm Phối chết trong tay Lưu Sấm, khiến cho Thẩm Vinh hận hắn đến thấu xương.
Nhưng trong lịch sử y từng quy hàng Tào Tháo khiến Nghiệp Thành thất thủ. Thẩm Phối phóng hỏa đốt cháy vọng lâu phía đông nam, táng thân trong biển lửa.
Y ngẩng đầu lên nhìn Trần Lâm, ánh mắt hiện lên vẻ tàn độc.
- Khổng Chương, ta và huynh nay không còn đường lui nữa rồi, chỉ có thể tiếp tục bước về phía trước.
Chuyện này huynh không cần lo lắng quá. Tin tưởng chỉ cần chúng ta cẩn trọng sẽ không gặp phải bất cứ nguy hiểm nào... Nhưng, về phía Trọng Dữ thì huynh vẫn phải tăng thêm lực lượng. Nếu không để cho gã gia nhập, sớm muộn gì gã cũng khiến chúng ta lâm vào tuyệt cảnh.
Còn nữa, lão Âm Qùy kia thực sự rất nhiều chuyện.
Cứ để ông ta tiếp tục quấy rối chẳng thà đẩy ông ta xuống hoàng tuyền làm bạn với Viên Công... chẳng phải ông ta vẫn thường nói sẽ trung thành sao? Chắc chắn ông ta sẽ nguyện đi làm bạn với Viên Công.
Trần Lâm giật nảy mình lạnh toát, nhìn Thẩm Vinh, trong ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi.
Hiện tại y có hơi hối hận có câu là nghiện rượu hỏng việc... Nếu không phải lúc trước ăn uống no say bị Thẩm Vinh nắm được nhược điểm thì sao y lại phải mạo hiểm đến vậy? Nhưng cũng đúng như lời Thẩm Vinh nói, y đã không còn đường lui. kế sách hiện nay, chỉ mong Tào Tháo có thể mau chóng đánh tới Nghiệp Thành mà thôi.
Ngày hôm sau Lưu Sấm vào thành thảo luận công việc cụ thể với Viên Thượng.
Dựa theo sự thảo luận lúc trước của Lưu Sấm và đám người Lục Tốn, Lư Dục. Bọn họ tuyệt đối sẽ không ở lại Nghiệp Thành lâu. Đó không phải là do câu nói của Sầm Bích, mà là từ lúc mới đến Lưu Sấm đã cho rằng Nghiệp Thành quá phức tạp nếu hắn ở đây lâu sẽ bị cuốn vào mối bòng bong đó.
Hơn nữa sự cảnh báo của Sầm Bích cũng khiến hắn phải cẩn thận hơn.
Ở lại Nghiệp Thành cũnh không phải là thượng sách.
Cũng may mà dường như Viên Thượng cũng không muốn giữ hắn ở lại. Y lo nếu hắn ở lại Nghiệp Thành lâu sẽ phát sinh hậu quả không hay... Lúc đang thảo luận, Viên Thượng tỏ ý Lưu Sấm có thể đóng quân cách Nghiệp Thành bốn mươi dặm về phía đông. Vốn dĩ Lưu Sấm muốn được đóng quân ở thành Dương Bình, nhưng sau khi nghe ngóng tin tức mới biết thành Bình Dương kia đúng là tường thành kiên cố, nhưng lại tích trữ một lượng lớn lương thảo, Viên Thượng sao có thể đồng ý được?
Nhưng hình như Võ Thành cũng không tồi, tuy có nhỏ hơn Bình Dương một chút nhưng có ngàn nhân khẩu, cũng coi như một tòa thành nhỏ.