Quan Vũ có thể hỏi ra những lời này có thể thấy y xem trọng đối phương thế nào, nếu là người bình thường phỏng chừng y cũng lười hỏi một câu. Nhưng Lưu Dũng dùng thiết mẫu này đón đỡ đã khiến cho Quan Vũ chấn động, nên y mới mở miệng hỏi. Theo y, y đã hỏi tên đối phương, đối phương nhất định trả lời, với tình huống bình thường thì nhất định là phải như thế... Nhưng Lưu Dũng không phải xuất thân võ tướng, đối với quy củ chiến trường càng không am hiểu. Lão nhìn thấy Lưu Sấm bị đánh hộc máu nên giận tím mặt. - Tên mặt đỏ kia, để mang lại! Nói xong Lưu Dũng dùng thiết mẫu đâm thẳng tới. Cán thiết mẫu trong tay Lưu Dũng dường như là có sinh mạng, chuyển động vù vù, tung bay cao thấp. Quan Vũ vô cùng giận dữ, ta hỏi tên người mà người lại không thèm để ý đến. Đại đao trong tay y tung bay như vũ bão, chợt nghe tiếng keng liên tiếp nổ ra, chiến mã hí dài, phong ba nỗi lên bốn phía.... - Thúc phụ đừng vội ham chiến, chúng ta đi thôi! Lưu Dũng ngăn Quan Vũ lại, xem Quan Vũ như kẻ địch. Nhưng Lưu Sấm lại không chút hưng phấn, mắt nhìn binh lính Từ Châu bốn phương tám hướng vấy lại, trong lòng hắn biết rõ lúc này không thể tham chiến. Nghĩ đến đây, Lưu Sấm cố nén khí huyết đang sôi trào ra, thúc ngựa vung côn hướng ra ngoài mở đường. - Lưu Sấm, tiêu tặc! Một âm thanh to truyền đến, một con tuấn mã vọt đến bên cạnh, ngăn chặn được đi của Lưu Sấm. Tên tiếu tướng này Lưu Sấm cũng không xa lạ gì, ngày trước tham chiến ở huyện Cù y chính là kẻ đánh lén sau mình, Trương Nam. Người này bị áp giải đi Hạ Bi, không tổn hao một cọng tóc... Lưu Sấm nhìn Trương Nam có thể nói như giáp mặt kẻ thù, hai mắt đỏ bừng, hắn dùng nội lực hướng Trương Nam đánh tới. Bàn Long Côn bay phất lên bay lên cao, khi hai mã song song giao nhau hắn đột nhiên vươn người đứng trên ngựa, xoay eo phát lực, Bàn Long Côn nện thẳng xuống định đầu Trương Nam. Trương Nam tuy có chuẩn bị nhưng không ngờ đột nhiên Lưu Sầm đứng lên trên ngựa, dù có phòng bị cũng không kịp trở tay, y chi cuống quýt giơ thương ra chăn, nhưng lực của Bàn Long Côn quá mạnh, đã biến thương thành hình cung, hai tay Trương Nam mất đi cảm giác, thương rơi trên mặt đất, chiến mã lùi về phía sau. Đại côn của Lưu Sấm còn lại trên không trung, không nhìn thấy hắn tấn công nhưng nó đã cho y một lực nữa. - Á! Trương Nam dù muốn trốn cũng không kịp nữa rồi. Bàn Long Côn đã trúng ngay trên đỉnh đầu Trương Nam, trong phút chốc, máu văng tung tóe, óc vàng trắng đục ngầu văng ra khắp nơi, đấu Trương Nam gần như vỡ toang. thi thể y ngã bùm xuống ngựa, ngựa Trương Nam vội chạy vào rừng trốn thoát. Cách đó không xa, Quan Vũ tức giận đến hai mắt đỏ ngầu, đại đao bá tung bay nhanh gấp bội. Y và Lưu Dũng đánh nhau vài hiệp, ngựa của Quan Vũ dường như đã thấm mệt, khó chống đỡ nổi. Móng ngựa chiến mã mềm nhũn, liền té nhào trên mặt đất, đã làm cho Quan Vũ rơi trên mặt đất lộn mấy vòng, hơn mười tên Bạch Mạo đồng loạt tiến lên, liều chết ngăn Lưu Dũng lại. - Thúc phụ, chớ ham chiến, nhanh đi! Lưu Sấm hét lớn một tiếng, Lưu Dũng nhìn liếc qua Quan Vũ, thúc ngựa chạy nhanh theo Lưu Sấm đánh ra ngoài. Hai thúc cháu một trước một sau trong nháy mắt đã mở đường thoát thân. Bên kia, có một tên lính Bạch Mạo dắt đến một con ngựa, Quan Vũ xoay người dạng chân nhảy phốc lên, y nghiến răng nói: - Truyền lệnh của ta, hôm nay không lấy đầu hai tên tặc tử kia, thề không thu binh. Vừa nói, Quan Vũ mang theo mười mấy tên Bạch Mạo đuổi theo sát. Sau y, binh Từ Châu cũng kêu hò hét inh ỏi, theo sau Quan Vũ đuổi theo hướng chú cháu Lưu Dũng. - Nhị tướng quân ở đâu? Nhị tướng quân ở đâu? Từ trên núi Giới Bài một người phi ngựa phóng như bay, theo sau hắn, lại có vài chục con cưỡi đi theo. - Tôn tiên sinh, Nhị tướng quân truy bắt quân địch...Tướng quân Trương Nam đã bị những tên đó đánh chết, Nhị tướng quân thề độc phải lấy được thi cấp của chúng. - Hồ đồ, hồ đồ... Tôn tiên sinh trên ngựa nghe vậy nóng nảy mắng. - Chúa công ở Hải Tây chờ đợi lương thảo đồ quân nhu, Nhị tướng quân sao lại thế...Nếu chẳng may có kẻ mai phục, chẳng phải đã làm trễ nãi đại sự của chúa công sao? Tôn tiên sinh vừa dứt lời, vội học kỵ binh đuổi theo. Vừa chạy theo gã vừa quát: - Nhị tướng quân, Quan tướng quân, giặc cùng đường chớ đuổi. ........................ Lưu Sấm vận lực đánh chết Trương Nam. Thương thế bên trong cơ thể vì thế mà tăng lên vài phần, một đạo Quan Vũ mặc dù khong bố trúng nhưng vẫn khí quá mạnh khiến Lưu Sấm trọng thương. Trước đây hắn từng giao thủ với Trương Phi. Hiện giờ nghĩ lại cảm thấy có chút may mắn. Nói thật, do Trương Phi ngay từ đầu đã khinh thường năng lực của Lưu Sấm, cho nên khi giao thủ cũng không dùng toàn bộ sức lực. Nếu ngay từ đầu Trương Phi liền xem hắn ngang tài ngang sức với Lưu Dũng mà chiến đấu, Lưu Sấm tin tưởng khó mà thắng được Trương Phi. So với Trương Phi, Quan Vũ dường như lợi hại hơn. Hắn nằm sấp trên ngựa, trong miệng phun ra ngụm máu tươi, nhưng lại không dám dừng lại. Lưu Dũng che chở cho Lưu Sấm, một trước một sau nhanh chóng chạy về nơi doanh trại, nhìn vào thấy doanh trại lúc này trống rỗng, không thấy tung tích người của Quản Hợi đâu. - Hợi thúc dường như đã đi rồi, thúc phụ chúng ta cũng đi thôi. Lưu Dũng gật gật đầu, tiến lên đưa tay nắm dây cương con Tượng Long, giục ngựa bước đi. Ước chừng chạy ra khoảng chừng ba trăm dặm chợt nghe một giọng la lớn: - Hình như công tử ở trước mặt? - Lão Quản, ngăn bệnh truy phía sau. Rõ ràng Lưu Dũng biết được người phía trước là Quản Hợi vô cùng mừng rỡ, kéo Lưu Sấm giục ngựa chạy đến. - Đại Lưu, nhanh chóng lên phía trước, người của Tam nương tử chờ cách đây ba dặm. Lưu Dũng không dám chậm trễ, nắm con Tượng Long tiếp tục kéo về phía trước. Quản Hợi hét lớn: - Văn Hưởng, chuẩn bị nghênh địch. Từ Thịnh giục ngựa lao ra từ rừng cây, đứng giữa đường cùng Quản Hợi. Chỉ trong chốc lát đã thấy Quan Vũ cùng mười mấy kỵ binh Bạch Mạo đuổi theo. Dưới ánh trăng, Quan Vũ thấy rõ ràng diện mạo của Quân Hợi, vội vàng ghìm ngựa Hoành Đao: - Ta muốn biết người phương nào mà lớn mật như thế, hóa ra là tàn dư Khăn Vàng. Quản Hợi cũng nhìn thấy rõ ràng Quan Vũ, trong lòng có chút bất ngờ. Con mẹ nó, làm thế nào mà gặp thằng nhãi này? Nhớ năm đó, Quản Hợi dẫn binh vây Bắc Hải, Khổng Dung kêu gọi Lưu Bị chi viện. Dưới thành Bắc Hải, Quản Hợi và Quan Vũ có giao thủ qua, nói thật lần đó Quản Hợi suýt nữa bị Quan Vũ giết chết. Phía trên nơi mang thanh Giáp tử kiếm chính là chỗ hổng, đúng là nơi bị Quan Vũ gây thương tích. Thoáng trong phút chốc đã được ba năm, nên lúc này gặp lại Quan Vũ trong lòng lão không khỏi có chút kiêng kị. Tuy nhiên, Từ Thịnh lại không nhận biết được đó là Quan Vũ. Gã giơ thương giục ngựa mà tiến lên, lớn tiếng quát: - Tên tặc mặt đỏ kia, còn dám tiến lên một bước sẽ bị giết chết. Quan Vũ nghe giận tím mặt. Tên nhóc con này dám ăn nói ngông cuồng sao? Y vừa định giục ngựa phóng đạo lên trước, chợt thấy Quản Hợi ra hiệu, hai bên trong rừng binh lính xuất hiện cùng với hàng trăm cây đuốc, tiếng kêu nỗi lên bốn phía. Quan Vũ ngẩn ra, mắt hơi xếch lên. Có mai phục sao? Có thể nhưng Quan Vũ là ai chứ? Sao có thể bị Quản Hợi hù được? Y giục ngựa tiến lên, phía sau chợt truyền đến tiếng vó ngựa, Tôn tiên sinh phía sau đuổi tới. Nhìn thấy thế cục như thế, Tôn tiên sinh sắc mặt thay đổi, bước lên ngăn cản Quan Vů: - Nhị tướng quân, không nên kích động... - Công Hữu, người tránh ra cho ta, hôm nay không lấy đầu tên cầu tặc này thề không bỏ qua. - Nhị tướng quân không nên kích động....Ngươi đừng quên chủ công đang đợi lương thảo của người, cần nhìn xa hơn. Nếu chẳng may bị kẻ tặc mai phục, chẳng phải chui đầu vào lưới sao? Ta biết Nhị tướng quân võ dũng tuyệt luân, không ai có thể địch nổi... Nhưng kính xin tướng quân nhớ lại việc đại sự mà chủ tướng giao cho, không thể vì việc nhỏ mà lỡ việc lớn. Tướng công chớ quên nếu lương thảo này bị đánh mất, chủ công khó có thể tiếp tục sống yên ở Từ Châu. Xa xa tiếng lục lạc ngựa vang lên. Lưu Dũng giục ngựa đứng sóng vai cùng Quản Hợi. Tiếng động càng ngày càng gần, Bạch Mạo binh phía sau Quan Vũ cũng lộ ra vẻ sợ hài. Quan Vũ cắn chặt răng, cố nén kích động, đột nhiên quay đầu ngựa nói: - Thu Minh! Trong lòng y thật sự không muốn những lời nói của Tôn Càn lại đánh trúng vào điểm yếu của y, Lưu Bị lui giữ Hải Tây đã gặp cảnh quân lương thảo gần hết, tuy rằng Mi Chúc đã viện trợ khá nhiều lương thảo nhưng không đủ để Lưu Bị chống đỡ lâu dài. May mắn lúc này phụ thân của Trần Đăng, Trần Khuế phải người bí mật liên lạc với Lưu Bị, tỏ vẻ nguyện giúp Lưu Bị ba nghìn thạch lương thảo, chuyện này đối với Lưu Bị mà nói quả thật như được than sưởi ấm những ngày tuyết rơi. Để đảm bảo nguồn lương thực được chuyển đến. Lưu Bị ra lệnh cho Quan Vũ áp giải. Nào biết được trên đường gặp phải do thám của Lưu Sấm...Quan Vũ cướp giết địch sau đó liền mai phục tại núi Giới Bài để ngừa kẻ thù đánh lén. Kết quả.... - Bối chủ gia nô, hôm nay ta tạm tha cho ngươi một mạng, Nhị tướng quân sớm muộn gì cũng sẽ lấy đầu các ngươi. Quan Vũ không cam lòng, nhưng đành phải thối lui. Áo sau lưng Quản Hợi quần áo mồ hôi ra ướt đẫm. - Văn Hưởng, người đã quá kích động rồi. - Dạ? - Tên tiểu tử kia có sức mạnh hơn người, năm đó ta ở dưới thành Bắc Hải đã cùng hắn giao thủ... Không nói hôm nay chúng ta có dùng kế nghi binh, thì cho dù thực sự có hùng binh mai phục hắn cũng sẽ xông lên. Đại Lưu, người đến rất đúng lúc, nếu đến chậm một bước cũng thật sự nguy hiểm. - Thằng nhãi này là ai? Từ Thịnh ngạc nhiên hỏi. - Người này là đại tướng của Lưu Bị, tên Quan Vũ. Quản Hợi lau mồ hôi lạnh chảy ra trên trán, đột nhiên xoay người nhìn Lưu Dũng hỏi: - Vừa rồi, dường như Mạnh Ngạn bị thương, sao lại như thế? Lưu Dũng nhìn theo Quan Vũ rời đi, nghiến răng nghiến lợi nói: - Thằng nhãi đó đột nhiên xuất hiện, đánh trọng thương Mạnh Ngạn. Ta chạy qua nhưng không kịp giải cứu....Cũng do Mạnh Ngạn bị thương nếu không hôm nay ta nhất định không giết chết hắn sẽ không ngừng. Từ Thịnh biết được sự lợi hại của Quan Vũ, tuy nhiên lại chưa từng chứng kiến bản lãnh của Lưu Dũng. Nghe Lưu Dũng nói bốn chữ "không chết không ngừng" là gã biết Lưu Dũng kỳ thật cũng không nắm chắc được có thể thắng Quan Vũ. Trong lòng có chút sợ hãi, Từ Thịnh nói: - Không nghĩ dưới trướng của Lưu Huyền Đức lại có mãnh tướng lợi hại như vậy.