Sau đó, tình huống của Tô Hằng ngày càng tồi tệ, hắn bắt đầu rơi vào những cơn hôn mê đứt quãng.
Hắn không còn thời gian để mà chờ thêm nữa.
Trước khi phẫu thuật, bác sĩ có nói rõ với họ rằng: "Đối với cấy ghép tạng từ người sống, nếu như hình thể hai bên có chênh lệch thì người hiến tặng phải hiến cả một phần lá gan phải, tức là hai phần ba tổng lượng gan."
Việc này có ý nói thật ra người hiến tặng còn phải hi sinh nhiều hơn, và cả gặp phải nguy hiểm lớn hơn người được hiến tặng.
Nếu như Tô Hằng còn có chút lương tâm thì hắn hẳn phải biết, hắn không trả nổi những gì Hạ Trừng làm cho hắn.
Nhưng hắn không có.
Tô Hằng vẫn hoàn toàn y sì như trước đây, hắn vẫn cho rằng hoàn trả cho cô là một chuyện cực kỳ cực kỳ đơn giản.
Hạ Trừng yêu hắn, không thể sống thiếu hắn. Cô là một người phụ nữ nhìn bề ngoài rất hiện đại, bên trong lại rất truyền thống.
Cô đồng ý phí hoài thời gian cả đời để chờ chồng mình quay đầu.
Tô Hằng nghĩ, đợi đến ngày hắn khá hơn, hắn phải đi xin cô tha thứ. Đây là sự báo đáp tốt nhất hắn có thể cho cô.
Hạ Trừng có một điểm tốt, đó là cô rất lương thiện, lòng cũng mềm yếu, nếu như hắn thành tâm sửa đổi, cô sẽ tha thứ cho hắn thôi, huống chi bọn họ còn có con.
Con cái là sợi dây ràng buộc giữa hai vợ chồng, là thứ không thể nào dứt bỏ được.
Tưởng tượng của Tô Hằng về tương lai thật là quá đẹp, chỉ tiếc hắn đã không còn bất cứ một cơ hội nào để báo đáp cô nữa.
Hai tuần sau khi phẫu thuật, bởi vì Hạ Trừng bị biến chứng nhiễm trùng nghiêm trọng nên đã qua đời, cô qua đời ở tuổi bốn mươi.
Tô Hằng quyết tâm không nhắc tới chuyện của Lục Trí Viễn nữa, hắn không cần thiết phải làm hỏng quan hệ hắn và Hạ Trừng vì người ngoài.
Nhưng khi hắn thấy Hạ Trừng nhận thư, trong lòng vẫn có phần không thoải mái.
Trong thư, Lục Trí Viễn nói với cô những chuyện lý thú ở nước ngoài, chia sẻ từng tí một về cuộc sống thường ngày, Tô Hằng luôn làm như không phát hiện.
Bên cạnh Hạ Trừng không phải chỉ có một con ruồi bọ ở nước ngoài xa xôi là Lục Trí Viễn, lúc nào bên cạnh cô cũng có một đám ruồi bọ quay quanh.
Bọn họ viết thư tình cho cô, có người chạy đến trước mặt cô tỏ tình, cũng có kẻ ngu xuẩn hơn một chút muốn đi theo sau cô về nhà. May mà hằng ngày cô đều được người đưa đón, nên không ai bám theo được.
Nếu Tô Hằng khó chịu, thì sẽ khó chịu mãi không thôi, hắn tin tưởng Hạ Trừng tự có chừng mực.
Lại nói, thời gian có thể giải quyết rất nhiều phiền phức, hơn nữa đối với phiền phức lớn nhất là Lục Trí Viễn, còn có một nhân tố quyết định tên là khoảng cách.
Nhưng Lục Trí Viễn không biến mất, ngược lại là Tô Hằng biến mất một thời gian, lúc hắn xuất hiện lại, Hạ Trừng đã vào cấp ba, đúng vào giai đoạn việc học của cô căng thẳng nhất.
Lúc này, thư từ của Lục Trí Viễn cũng dần ít đi, nhìn thời gian gửi thư thì có khi khoảng một, hai tháng mới có một bức thư.
Tô Hằng không hiểu là thứ gì khiến Lục Trí Viễn thay đổi suy nghĩ, nhưng người trẻ tuổi có quyền lợi hay thay đổi cũng như có quyền có mới nới cũ.
Bọn họ còn nhiều thời gian, lúc nào cũng có vô số thứ mới lạ hấp dẫn bọn họ.
Không phải mỗi người đàn ông đều giống như Tô Hằng lúc trẻ, biết kiềm chế bản thân trong những năm tháng thanh xuân rực rỡ nhất và chỉ chung tình với một người con gái.
Lục Trí Viễn cũng không tạo nên ảnh hưởng quá lớn, đương nhiên những bạn học nam khác cũng thế. Người trở nên thẳng thắn lạnh lùng như Hạ Trừng chưa bao giờ cảm thấy những chú ruồi bọ tiết ra quá nhiều nội tiết tố đó là quan trọng.
Nhưng bởi vì cô đã lên cấp ba, không hiểu sao, trong lòng Tô Hằng bỗng xuất hiện cảm giác bất an rất khó diễn tả được.
Từng ngày từng ngày trôi qua, hắn không thể không suy nghĩ, tới cùng Hạ Trừng định làm thế nào?
Cô sẽ lên đại học đúng như mong muốn của mình, sau đó cuộc đời này hoàn toàn bỏ lỡ hắn, hay cô vẫn sẽ nối lại tiền duyên với hắn của kiếp này?
Nhưng cảm giác khó chịu đó của hắn xuất hiện quá lâu, vì trong nhà họ Hạ đã xảy ra một chuyện vốn không nên xảy ra.
Kết quả kiểm tra sức khỏe định kỳ của Hạ Chấn Trì xuất hiện khác thường, phải nhanh chóng vào vào bệnh viện nhận kiểm tra chuyên sâu ngay.
Trước khi có kết quả, người làm mẹ là Phó Mạn bình tĩnh an ủi Hạ Trừng: “Đừng lo, ba con không có việc gì đâu.”
Hạ Trừng gật gật đầu, cô không giống như một cô thiếu nữ bình thường, trên mặt cô không có chút sợ hãi nào, nhưng cô càng bình tĩnh thì Tô Hằng càng hiểu chuyện đáng sợ bao nhiêu.
Với sự hiểu biết của hắn về cô, cô là kiểu người chỉ cần còn sót lại một chút sức lực thì sẽ cố gắng thay đổi mọi chuyện.
Quả nhiên, sau khi trở về từ bệnh viện, Hạ Trừng nhốt mình vào trong phòng, cô không nhúc nhích ngồi yên bên mép giường.
Tuy cô không lên tiếng nhưng Tô Hằng lại biết cô đang suy nghĩ chuyện gì.
Nói ra cũng kỳ lạ, hắn và cô từng là vợ chồng hai mươi năm. Hai người đến giai đoạn sau gần như không còn lời nào để nói, cho dù có nói chuyện, cũng chỉ cãi nhau mà thôi.
Bọn họ luôn luôn giận dữ trách móc đối phương nói những lời khiến mình nghe không hiểu, trên thực tế nói nói ra hay không đã không còn quan trọng, mà quan trọng là ... Người kia có còn dùng tấm lòng lắng nghe không.
“Tôi vẫn vô dụng như thế.”
Tô Hằng chợt nghe Hạ Trừng nói một câu, nhưng cũng chỉ có một câu ngắn ngủn này thôi.
Bởi vì có hắn ở đây, nên cô điều chỉnh cảm xúc của mình rất tốt, không lộ chút uể oải nào ra ngoài.
Hạ Trừng giống như đang ngẩn người.
Khi con người đối mặt với nỗi đau quá lớn, sẽ xuất hiện trạng thái vô cảm, bởi vì phải chịu đựng những kích thích quá mãnh liệt, họ sẽ trốn tránh hiện thực. Nếu không thần kinh sẽ không thể chịu nổi áp lực lớn tới như vậy.
Tô Hằng ngồi bên cạnh cô, nhẹ nhàng đưa tay khoát lên vai của cô, hắn muốn ôm lấy cô, nhưng hắn cũng biết đây là chuyện không thể, bởi vậy tư thế của hai người có phần kỳ lạ.
Hạ Trừng cúi thấp đầu, suy nghĩ rất lâu, cô có rất nhiều chuyện chỉ muốn giấu kín dưới đáy lòng, không muốn nói với bất kì ai, nhất là khi người đó lại là Tô Hằng. Nhưng hắn là người duy nhất bên cạnh cô hiểu được có chuyện gì đã xảy ra, chỉ có trước mặt hắn nỗi đau của cô mới thể hiện ra chân thật nhất.
Trước kia hắn không có thời gian để ý tới cô, cũng không quan tâm đến cô, bây giờ hắn lại trở thành chỗ dựa của cô.
Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn vào vách tường giống như không có tiêu cự: “Tôi nghĩ chỉ cần cố gắng, vận mệnh sẽ thay đổi.”