Mấy ngày sau, phía trường học thông báo cho một vài học sinh quay về nhận thưởng, Hạ Trừng may mắn là một người trong số đó.
Dưới bục giảng đặt ở sân thể dục đứng đầy người, cô lên đài nhận giấy khen và tiền thưởng từ trong tay hiệu trưởng.
Khó khăn lắm mới hoàn thành kiểu trao thưởng giống như đang đóng phim này, Hạ Trừng không muốn ở lại quá lâu, cô vừa xoay người đã muốn đi khỏi đó.
Tô Hằng và một đám bạn bè ưu tú chuyện trò vui vẻ đi tới từ đầu kia hành lang.
Bên cạnh Hạ Trừng không có ai khác, bạn bè của cô không như cô, được nhận phần thưởng tiến bộ.
Cô nắm chặt phong bì tiền thưởng mỏng manh trong tay, trên đó có một hàng chữ Khải nhỏ tinh tế viết rằng "thư sơn hữu lộ cần vi kính, học hải vô nhai khổ tác châu."(*)
(*)Thư sơn có đường siêng năng vi kính
Học hải vô nhai khổ tác châu.
Tạm dịch:
Núi sách có đường, cần cù sẽ tìm ra đường đó
Biển học vô bờ, khổ luyện sẽ đưa thuyền tới bến bờ thành công.
Chỉ mấy chữ ngắn ngủn, đã khiến một số đông học sinh, vì tiền đồ mà phải chua xót hy sinh năm tháng thanh xuân tốt đẹp.
Hạ Trừng cúi đầu mỉm cười, quả thật vô cùng khổ, sao mà không khổ cho được?
Đương nhiên sự khổ sở này không thể so sánh với những khó khăn thật sự trên đường đời, chỉ đơn giản vì trong độ tuổi nhiệt huyết nhất này , phải chịu đựng cảm giác tịch mịch nên cảm giác đau khổ mới bị phóng đại lên gấp bội.
Lúc gặp thoáng qua các chàng trai ưu tú kia. Tuy Hạ Trừng cảm thấy băn khoăn bất an, nhưng cô điều chỉnh cảm xúc của mình rất tốt, cô thậm chí có thể ngẩng đầu ưỡn ngực, nhìn không chớp mắt, trên mặt không có chút biểu cảm dư thừa nào.
Nhưng kiên cường mà cô tạo dựng lên, không thể giữ vững quá mười giây đồng hồ.
Tô Hằng gọi cô lại:“Em không sao chứ?”
Hạ Trừng xoay người lại, thấy hẳn đẩy đám người ra đi về phía cô, trái tim của cô đập thình thịch, bỗng chốc không biết nên nói gì.
“Anh đã chờ em rất lâu rồi.”
“Chờ tôi?”Cô kinh ngạc ngẩng đầu.
“Đúng, anh đến trường học rất sớm, chỉ sợ em nhận tiền thưởng xong rồi chạy.”
Hắn cười: “Em có thể thi tốt như vậy, dù anh không có công lao cũng có khổ lao. Không phải em nên là mời anh ăn cơm để cảm ơn sao?”
Những người bạn đứng sau lưng Tô Hằng, nở nụ cười đầy ý vị, lúc phát hiện Hạ Trừng đang nhìn bọn họ thì nhao nhao quay đầu đi, ra vẻ mình chỉ là người vô hình.
Công lực giả bộ thanh cao của đám nhóc này ngang với Tô Hằng, bọn họ thích làm ra vẻ hơn các bạn nam của Hạ Trừng rất nhiều, nhưng phương pháp lại hàm súc hơn.
Hạ Trừng không dám tiếp xúc với tầm mắt của Tô Hằng. Cô lo được lo mất lâu lắm rồi, vừa nãy khi nghe thấy hắn nói vẫn luôn chờ cô, thì đột nhiên cô cảm thấy rất khó xử, sau đó cảm giác khó xử này chuyển thành vô cùng áy náy, khiến cô không nhịn được mà đỏ viền mắt.
Hắn không trách cô,. Thế mà hắn lại không trách cô.
Nhưng cùng lúc đó, bỗng nhiên cô thả lỏng lại.
Gông xiềng vô hình nặng ngàn cân trên người cô, cuộc cùng cũng được Tô Hằng cởi bỏ, nhẹ nhàng cho buông xuống.
Hạ Trừng không hiểu tại sao mình lại trở nên nhạy cảm như vậy, dáng vẻ cô gái nhỏ này, căn bản không phải là cô.
Nhưng cô không nhịn được, ở trước mặt Tô Hằng, cô giống như Long Nữ bị rút gân róc xương, pháp lực mất hết, cũng không có một chút tác dụng nào.
Vì sự xuất hiện của hắn, tôn nghiêm của cô dường như đã trở thành một thứ gì đó xa xỉ.
Tô Hằng lẳng lặng nhìn Hạ Trừng, thấy cô cúi đầu, hắn thở dài, đưa tay ra vò rối mái tóc của cô:
“Còn tưởng lòng em cứng rắn đến cỡ nào, hóa ra vẫn là đứa ngốc, đến cùng em thi thế nào mà lọt vào bảng một vậy?”
Hạ Trừng lấy lại bình tĩnh, khôi phục miệng lưỡi bén nhọn vốn có của cô: “ Anh không đoán được đâu.”
Cô mỉm cười:
“Tôi chép đáp án của người ngồi bàn bên cạnh.”
Tô Hằng “A..." một tiếng, bừng tỉnh đại ngộ:“Thị lực của em tốt quá nhỉ.”
- Cảm ơn cảm ơn, chỉ có 2.0 mà thôi.
Tô Hằng nhìn cô:“Chiều nay em có bận gì không?”
“Không phải anh có hẹn với bạn à?” Hạ Trừng nhìn ra sau lưng Tô Hằng.
“Em cũng đi cùng đi.”
“Không ảnh hưởng đến mọi người chứ?”
Tô Hằng lắc đầu, kéo tay cô, dẫn cô đến trước mặt nhóc đám kia, giới thiệu:“Đây là bạn gái của tôi - Hạ Trừng.”
Bọn họ nhìn qua có vẻ rất phong độ, gật gật đầu, xem như chào hỏi cô, không ồn ào giống như đám bạn của Hạ Trừng.
Dọc theo đường đi, bọn họ cũng nói chuyện phiếm với Hạ Trừng, tự nhiên xem cô như một phần tử của bọn họ.
Bởi vì có Tô Hằng ở đây, cô hòa nhập vào quần thể này rất nhanh, nhưng cô lại không phát hiện ánh mắt bọn họ nhìn cô có gì khác lạ.
Tô Hằng vui sướng nghĩ, trong những lúc thế này, Hạ Trừng luôn có thể sắm vai nhân vật của cô một cách hoàn mỹ nhất, sự mỹ lệ của cô có thể khiến tất cả các cậu nhóc bên cạnh anh ta đố kị.
Đám học sinh giỏi này cũng không có sở thích gì khác học sinh bình thường, thích hẹn nhau đi KTV ca hát.
Phòng mà bọn họ thuê không thể sánh bằng phòng của Từ Ninh thuê được, nhưng tâm trạng của Hạ Trừng lại vui vẻ hơn khi đó rất nhiều.
Dưới ánh mắt của một đám chó độc thân, cô và Tô Hằng cùng nhau hát rất nhiều bản tình ca.
Tuy có thành phần cố ý kích thích người khác, nhưng lúc Hạ Trừng nghe được Tô Hằng thâm tình hát 《 Yêu Hiroshima 》:
“Em nên từ chối anh từ sớm, không nên chấp nhận theo đuổi của anh, để anh khát vọng cổ tích, cuối cùng không thể vượt qua.”
Bỗng nhiên Hạ Trừng muốn khóc.
Là cô quá tự cho là đúng, chưa từng để ý đến điều mà hắn thật sự muốn là gì.
Nếu như cô không nghe lời những người đó, chắc là bọn họ không cần đi một vòng lớn như vậy, suýt nữa thì đã bỏ qua nhau.
May mà hắn còn đuổi theo cô, cho cô một cơ hội bù lại.
Hạ Trừng nói cho bản thân mình, sau này cho dù có xảy ra chuyện gì, cô cũng không cho phép mình lại tổn thương hắn lần nào nữa.
Rất nhiều năm sau, cô đã từng hối hận, vi sao mình lại dễ dàng yêu một người như thế, cũng cam tâm tình nguyện vì hắn mà buông tha cho mọi thứ, thậm chí hy sinh cả bản thân?
Thật ra đáp án này đã xuất hiện từ sớm, đáng tiếc mãi đến lúc cô chết, cũng không có cách nào nhớ lại.
...
Cùng một hoàn cảnh, đến lúc Hạ Trừng trọng sinh, vẫn không có thay đổi gì lớn.
Ngày cô đi báo danh vào lớp học lại, hàng ngàn người cùng bước vào đại sảnh. Tuy Phó Mạn khá bận nhưng vẫn bớt thời giờ đi cùng cô một chuyến này.
Hạ Trừng không giống những người khác, vội vã xếp hàng, nhận tài liệu, rồi thanh toán học phí, những việc này vào lúc cô quyết định học lại đã được phía trường học sắp xếp sớm thỏa đáng hết cho cô.