Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hào Môn Mật Ái, Chỉ Sủng Cô Vợ Thiên Hậu Đáng Yêu

Chương 22: Hôn ước của cậu chủ

Chương 22: Hôn ước của cậu chủ


Lâm Tố Tâm mím chặt môi, không dám mở miệng, sợ rằng vừa mở miệng thì sẽ hôn trúng mặt Hạ Minh Tuyên. Nhưng cô trợn mắt thật to, nếu ánh mắt có thể giết người, Hạ Minh Tuyên đã bị cô giết hàng trăm lần rồi.

Trước ánh mắt thù địch của cô, Hạ Minh Tuyên chậm rãi cúi đầu, cắn một cái vào chóp mũi cô, sau đó thả cô ra.

Hạ Minh Tuyên vừa thả tay, Lâm Tố Tâm liền ôm chiếc mũi bị cắn đỏ, phút chốc nhảy từ sô pha xuống, lập tức cầm túi xách của mình lên, quay người chạy về phía cửa lớn.

Hạ Minh Tuyên cũng không kéo cô mà ngồi im trên sô pha, nhìn cô kích động nhảy xuống sau đó liều mạng vặn tay nắm cửa, nhưng lúc trợ lý đặc biệt Giang rời khỏi đã khóa cửa, cô làm thế nào cũng không mở được.

"Đừng tốn công nữa, toàn bộ cửa của ngôi nhà này đều lắp hệ thống điều khiển từ xa, em không mở được đâu."

Lâm Tố Tâm quay người, nổi giận trừng anh: "Hạ Minh Tuyên, rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Hạ Minh Tuyên lạnh lùng đáp: "Cho em một bài học thôi, đạo lý họa từ miệng mà ra em hiểu chứ? Hôm nay tôi ngủ với em ở đây, em cũng không thể kêu oan."

Lâm Tố Tâm đứng ở cửa, cảm nhận được một sự bất lực. Tại sao người có quyền có thế trên đời này có thể muốn làm gì thì làm? Nhậm Tương Quân có thể giết cô mà không cần đền mạng, hiện tại vừa mới trùng sinh thì lại gặp chuyện như vậy, cũng tại bản thân cô thiếu khôn ngoan. Nếu Hạ Minh Tuyên thật sự muốn làm gì cô, cô phải làm sao?

Hạ Minh Tuyên nói: "Qua đây ngồi đi. Dù em có trốn ở đó, nếu tôi thật sự muốn làm gì, em cũng không thoát được."

Lâm Tố Tâm nhìn chằm chằm cơ bắp rắn chắc lộ ra giữa áo sơ mi mở rộng của anh, trong lòng càng căng thẳng hơn.

Hạ Minh Tuyên không nhìn cô nữa, cầm ấm trà mà trợ lý đặc biệt Giang đặt gần đó, rót đầy trà vào hai tách, sau đó cầm tách mà Lâm Tố Tâm chưa chạm qua, uống một ngụm.

"Ngồi đi, em sẽ không hối hận khi nghe tôi nói hết đâu." Hạ Minh Tuyên nhàn nhạt nói.

Lâm Tố Tâm xem xét tình hình địch và ta, có được kết luận là, nếu phải đánh nhau, nhìn thân hình thì biết, mười Lâm Tố Tâm cũng không phải đối thủ của Hạ Minh Tuyên, xem ra chỉ có thể mị hoặc đối phương trước, rồi đợi thời cơ hành động. Nghĩ vậy, cô từ từ dịch người đến chỗ xa Hạ Minh Tuyên nhất, cẩn thận từng chút một ngồi nửa mông.

"Có gì anh cứ nói đi."

Hạ Minh Tuyên thầm cảm thấy buồn cười, cầm tách trà lên và hỏi: "Không uống trà à?"

"Không uống, cảm ơn."

"Vậy ăn điểm tâm không? Tôi thấy em rất thích món bánh trứng này."

Lâm Tố Tâm liếc nhìn đĩa bánh trứng rất ngon miệng, vẫn còn kìm được: "Không ăn, cảm ơn."

Hạ Minh Tuyên thấy cô từ đầu đến cuối đều ngồi ngay ngắn phòng bị nghiêm ngặt, toàn thân căng cứng, giống như cây cung bị kéo căng, cuối cùng không trêu cô nữa, đặt tách trà xuống, nhàn nhạt nói: "Tôi và em đúng thật có hôn ước, hồi đó cha em và cha tôi tâm đầu ý hợp, lúc em vẫn còn ở trong bụng mẹ thì đã đặt hôn ước cho chúng ta. Chỉ là sau này xảy ra một vài biến cố, mẹ em đưa em đến thành phố Thiên Hải, hai nhà bị mất liên lạc."

Lâm Tố Tâm trợn tròn mắt, hỏi: "Nếu anh có thêu dệt thì thêu dệt câu chuyện nào chân thật chút đi? Chuyện này cũng quá xa rời thực tế rồi. Cha tôi và cha anh có giao tình, sao tôi không biết? Hơn nữa, điều kiện nhà tôi thật sự rất bình thường, nhà họ Hạ sự nghiệp lớn như vậy, quẳng tám sào cũng không tới mà?"

Hạ Minh Tuyên thoáng nhìn cô, cười đáp: "Vậy em nói xem, tôi lừa em được lợi gì? Có vô số phụ nữ muốn gả cho tôi, tôi đi tìm một cô nhóc tóc vàng như em muốn có sắc không có sắc, muốn có tiền chẳng có tiền, còn không chút thú vị, đối với tôi rốt cuộc có ích lợi gì?"






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch