Cửa sổ thủng một lỗ được mấy tấm gỗ đóng đinh xiêu vẹo, không ngăn được tiếng quỷ khóc sói gào bên ngoài, ngọn lửa bập bùng trong lò sưởi lập lòe cả căn nhà.
Sau một trận yên lặng quái dị, Tạ Chinh nói: "Là ta nghĩ phức tạp, vậy liền dựa theo phương pháp của nàng làm đi."
Phàn Trường Ngọc vội vàng lắc đầu, ban ngày người của tiền trang nhờ nàng đòi nợ, trước đã bị người này nhìn thấy, nếu nàng thật sự đi lấy bao tải trùm Phàn đại, đối phương có thể thật sự cho rằng nàng là loại người hung ác nào đó.
Nàng có vài phần lúng túng nói: "Nếu như còn cách nào khác, ta nhất định sẽ không mạo hiểm, nếu sự việc bị bại lộ, lại phải bị kiện."
Tạ Chinh rũ nửa mắt xuống, con ngươi thâm thúy phản chiếu ánh lửa, không có một tia độ ấm, đột nhiên nói: "Nếu như nàng không ngại phiền phức, trực tiếp chấm dứt Phàn đại sẽ bớt việc."
Giọng hắn lạnh lùng thờ ơ, như thể người vừa nói dạy nàng luật pháp ra công đường thẩm vấn không phải là hắn.
Phàn Trường Ngọc tự nhiên hiểu được hắn nói "chấm dứt" là có ý gì, trên cánh tay lập tức nổi lên một tầng nổi da gà, trợn tròn mắt hạnh nhìn hắn: "Giết... Giết người?"
Thấy phản ứng của nàng như vậy, hàng mi dày của Tạ Chinh quét một vòng cung mờ dưới ánh lửa, đưa mắt nhìn ngọn lửa đang cháy, dùng giọng điệu không chút giễu cợt nói: "Ta chỉ nói đùa thôi."
Giọng điệu lười biếng, có chút bất cần.
Nếu như có người bắt nạt hắn đến mức này, người đó sớm phải mất đầu từ lâu.
Hắn nói rằng dạy nàng "Luật Đại Dận" để giúp nàng, chính là biện pháp tốt nhất hắn nghĩ cho xuất phát từ quan điểm của nàng, nhưng mặc dù tính khí của đối phương mạnh hơn hắn mong đợi, nhưng đó không thể gọi là hung ác.
Khi Phàn Trường Ngọc nghi ngờ nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, hắn nhướng mi, trực tiếp nhìn thẳng vào mắt nàng: "Bây giờ ta dạy nàng "Luật Đại Dận" nhỉ?"
Phàn Trường Ngọc ngay lập tức bỏ qua sự xấu hổ khi bị bắt gặp ánh mắt nghi ngờ, cay đắng đau khổ nhăn mặt cúi đầu.
Từ nhỏ nàng đã không thích đọc sách, hễ nhìn thấy chữ là đau đầu, bây giờ có thể biết chữ, còn là nhờ công của mẫu thân nàng dùng nhánh trúc ép buộc nàng học.
Bút, mực, giấy và nghiên mực đều ở trong phòng phía nam, vì vậy Phàn Trường Ngọc đi đến phòng của Tạ Chinh, đặc biệt thắp sáng bấc đèn dầu trên bàn để đèn sáng hơn.
Ở nhà không có sách về "Luật Đại Dận", vì vậy Tạ Chinh ở tại chỗ đã viết ra một vài điều của quyển sách để nàng đọc thuộc lòng.
Chuyện này có liên quan đến việc có thể bảo vệ được gia sản hay không, vì vậy Phàn Trường Ngọc treo lên tinh thần quyết tâm tìm hiểu, nhưng không biết là do trời tối hay luật lệ trên giấy thật sự đang ru ngủ người ta, mí mắt của nàng bắt đầu đánh nhau.
Tạ Chinh nhắm mắt lại ngồi trên chiếc ghế trúc bên cạnh để nghỉ dưỡng, nhưng dường như hắn có mắt trên trán, khi Phàn Trường Ngọc bắt đầu giống gà mổ thóc, hắn đã mở mí mắt ra, bàn tay khớp xương rõ ràng của hắn nửa nắm thành quyền đấm trên bàn "Đốc Đốc" gõ hai lần.
Phàn Trường Ngọc trong nháy mắt tỉnh lại, cầm mấy trang giấy liên tục ngáp một cái, buồn ngủ đến mức nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, nàng tiếp tục chống đỡ mí mắt tiếp tục đọc thuộc lòng: " ‘Luật Đại Dận hộ lệnh hộ tuyệt thiên’ thứ mười bảy, hộ tuyệt hậu, nếu có nhi tử trưởng thành, không con kế thừa..."
“Đều là tuyệt hậu, làm sao còn có nhi tử?” Một âm thanh lạnh lùng từ bên cạnh truyền đến.
Phàn Trường Ngọc nghe thấy giọng nói của hắn thì run lên, giống như buổi sáng học trò trong học đường ngủ gật bị phu tử bắt gặp, tinh thần miễn cưỡng tỉnh lại nhìn vào luật pháp do hắn viết, tiếp tục nửa khép mắt thẳng lưng: “Hộ tuyệt hậu, chọn người đứng thừa kế, nếu không chọn được người thừa kế, phụ mẫu và huynh đệ sẽ chia nhau nuôi dưỡng nữ nhi chưa chồng, nếu trong nhà phải tuyển con rể, con rể không được chia tài sản, nữ nhi sẽ được…”
Tạ Chinh đúng lúc lên tiếng: "Theo luật này, tất cả tài sản mà phụ mẫu nàng lưu lại vốn nên đều thuộc về nàng. Nhưng tổ phụ tổ mẫu của nàng vẫn còn sống, còn bị bệnh, đại bá nàng lại người chơi bơi lêu lổng, ba ngày sau đi huyện nha, nếu đối phương lấy sách “Luật báo hiếu Đại Dận” để nói, gia tài của phụ mẫu nàng để lại nên phải chia một nửa cho tổ phụ tổ mẫu của nàng, số bạc kia cuối cùng vẫn sẽ rơi vào tay ông ta.”
Phàn Trường Ngọc đang ngủ gật trong nháy mắt đã đã tỉnh hơn một nữa, nàng nhíu mày, ngữ khí có gượng gạo nói: “Vậy ta sẽ nhận nuôi tổ phụ tổ mẫu?”
Tạ Chinh liếc nàng một cái: "Nàng và bọn họ thân nhau sao?"
Phàn Trường Ngọc lắc đầu.
Khi phụ mẫu nàng còn sống, nhà nàng cùng với tổ phụ tổ mẫu không gần gũi.
Mẫu thân nàng lúc sinh Trường Ninh bị sinh khó, suýt nữa thì một thi hai mạng, đại phu thật vất vả mới cứu được người trở về, còn nói sau này khó có thể mang thai lần nữa.
Lão phu thê kia đến chúc mừng, ôm Trường Ninh còn trong tã lót, nhưng nói gần nói xa đều nói mẫu thân nàng không thể sinh được nhi tử cho phụ thân nàng, bảo phụ thân nàng nhận nhi tử của nhà Phàn đại làm con thừa tự, nói cái gì về già để có nơi nương tựa.
Phụ mẫu nàng cũng phớt lờ, lão phu thê hai người kia trở về nói mẫu thân nàng ghen tuông bất hiếu, suốt ngày thổi gió bên tai phụ thân nàng, muốn hại Phàn gia bọn họ tuyệt hậu.
Phụ thân đích thân đến nhà cũ bên kia một chuyến, bên kia mọi chuyện mới yên tĩnh lại, nhưng sau đó hầu như không còn lui tới nữa.
Chỉ có ngày lễ ngày tết, phụ thân nàng mới tự mình xách một miếng thịt lợn để biếu cho nhị lão, nhưng cũng không ở lại ăn cơm, buông đồ đạc xuống rồi mới rời đi.
Tạ Chinh thuận tiện nói: "Theo "Luật hôn nhân hộ gia đình Đại Dận" chương thứ mười một, tìm hàng xóm láng giềng làm chứng, xác nhận Phàn đại tính tình thích cờ bạc, một nửa gia sản muốn chia cho tổ phụ tổ mẫu nàng, sẽ cho nàng trông coi."
Phàn Trường Ngọc ăn ngay nói thẳng đã quen, thật sự không thể hiểu được nhiều khúc ngoặt như vậy, vì vậy bối rối hỏi: "Điều này với việc ta phải phụng dưỡng nhị lão đó có gì khác biệt không?"
Tạ Chinh hít một hơi, tay đè lên xương lông mày, kiên nhẫn giải thích với nàng: "Nếu nàng tiếp nhận người, nàng nhất định phải nuôi dưỡng. Nếu nàng tiếp nhận bạc trong tay, có cho hay không là quyền của nàng."
Phàn Trường Ngọc kích động đến vỗ bàn: “Ý kiến này hay đấy! Tuy rằng có chút tổn hại, nhưng một nhà Phàn đại cũng không có được quá nhiều, cũng không quá đáng! Làm sao huynh biết nhiều như vậy?"
Tạ Chinh liếc nhìn chiếc bàn bị nàng vỗ một cái mà lắc một lúc lâu, không hoài nghi nếu nàng dùng sức thêm chút nữa, chiếc bàn này có thể tan thành từng mảnh.
Những ngón tay mảnh khảnh của hắn lật trang tiếp theo của quyển sách trên đầu gối, hắn nói dối không hề đỏ mặt hay thở dốc: “Ta đã bôn ba bên ngoài rất nhiều, nghe được giai thoại lý thú cũng rất nhiều, có nữ phú thương sau khi bị thân tộc đoạt gia sản thì kén rể, sau đó mời trạng sư nổi danh ở nơi đó, trạng sư kia đưa ra chính là biện pháp như thế."
Phàn Trường Ngọc chân thành tán dương: "Trạng sư kia thật sự thông minh!"
Tạ Chinh không lên tiếng, chỉ hơi nhếch khóe môi, nhỏ đến mức không thể thấy được.
Phàn Trường Ngọc chột dạ liếc hắn một cái: “Cái kia. . . Có biện pháp xử lý, ta có thể không học được không?"
Học thuộc lòng đối với nàng thật sự là một việc đau đầu, những điều luật lấp vấp khó hiểu, so sánh với những văn chương chi, hồ, giả, dã kia còn khiến nàng đau đầu hơn.
Tạ Chinh bình tĩnh nói: "Trên công đường nếu đối phương hỏi nàng luật lệ đó ở đâu trong điều lệ nào, nàng đáp được thì không cần học thuộc lòng."
Phàn Trường Ngọc muốn nói lúc đó hắn theo nàng cùng nhau lên công đường thì không phải tốt rồi sao, nhưng nghĩ đến vết thương ở chân của hắn, hắn lên công đường thì sẽ phải quỳ, chỉ sợ việc đó đối với vết thương của hắn sẽ vô cùng có hại, lại đem lời nói nuốt lời trở lại.
Khuôn mặt nàng nhăn thành cái bánh bao, cam chịu số phận tiếp tục học.
Tạ Chinh hững hờ lật quyển sách linh tinh trong tay, nghe thấy âm thanh nàng đọc thuộc từ muỗi vo ve chuyển thành đứt quãng xì xào, hắn không khỏi nhướng mi nhìn sang.
Sau một khắc, đối phương buồn ngủ đầu đã gục xuống bàn, hô hấp dần dần trở nên đều đều.
Tạ Chinh: "..."
Hắn ngồi bồi học còn chưa ngủ, nàng chính là chủ ngược lại đã ngủ trước.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng ngủ trong khoảng cách gần, ánh nến kéo dài hàng mi của nàng, gò má trắng nõn được ánh sáng dịu nhẹ bao phủ, đôi môi đỏ mọng khẽ mím, cả người đặc biệt nhã nhặn hoàn toàn khác khi còn tỉnh.
Chỉ là, nàng trong giấc ngủ tựa hồ cũng có phiền muộn, lông mày hơi nhíu lại, tóc rối rũ xuống, giữa hai lông mày tựa hồ có ẩn giấu làn sương mù.
Ý thức được chính mình nhìn nhập thần, Tạ Chinh cau mày, sau khi quay mặt đi, định đánh thức nàng dậy để nàng trở về phòng nghỉ ngơi, lại nghe nàng mơ mơ màng màng nói một câu rất khẽ: “Mẫu thân…”
Với một âm thanh mũi, như thể đang khóc.
Tạ Chinh nhíu mày nhìn nàng lần nữa, đầu nàng tựa ở trên cánh tay của chính nàng, mấy sợi tóc đen rũ xuống, dưới ngọn nến bóng dáng, khuôn mặt tựa hồ chỉ bằng lòng bàn tay.
Trước đây hắn còn tưởng rằng nàng gầy, nhưng bất quá lại bị cỗ sức sống bồng bột phấn chấn trên người nàng làm cho choáng ngợp, nhìn bóng dáng nàng nửa khom người trên bàn, hắn đột nhiên cảm thấy nàng không chỉ gầy, thậm chí còn có mấy phần đơn bạc.
Trong lòng đột nhiên hiện lên một loại cảm xúc kỳ dị lạ lẫm, Tạ Chinh nhìn chằm chằm nàng, lông mày xinh đẹp càng cau chặt hơn.
...
Vừa đến giờ Mão, Phàn Trường Ngọc như thường lệ đã tỉnh dậy, căn phòng tối đen như mực, khi đứng dậy thì tay chân tê cóng.
Kí ức trước khi đi ngủ hiện về, nàng phát hiện mình vẫn còn nằm trên bàn, sau khi lấy lửa ra thắp, căn phòng chỉ vừa đủ sáng.
Đèn dầu trên bàn đã cháy hết, nàng đang định tìm một ngọn nến, nhưng khi xoay đầu lại thì phát hiện Tạ Chinh cũng đang nằm ngủ ở một bên, đối phương còn đang đè lên một đoạn tay áo của nàng, nàng dùng hết sức kéo nó ra.
Nhưng động tĩnh này cũng đã đánh thức đối phương, đối diện với đôi mắt mở ra là một đôi con ngươi âm u lạnh lẽo, Phàn Trường Ngọc ngẩn người, trong lòng thầm nghỉ hắn vừa thức giấc đã tức giận như vậy: “Gây ồn cho huynh rồi sao?”
Đối phương nhìn nàng, hung quang trong mắt nhanh chóng tiêu tán, nhưng không biết vì sao, lông mày hơi cau lại, trên khuôn mặt tuấn mỹ trắng nõn vẫn còn lưu lại vết đỏ.
Phàn Trường Ngọc khô khan nói: “Huynh đọc sách cũng ngủ gật sao?”
Đối phương chỉ mơ hồ "ừm" một tiếng.
Phàn Trường Ngọc nói: “Ta sẽ đi tìm ngọn nến."
Cây châm lửa trong tay không thể tồn tại lâu, mức độ chiếu sáng cũng bị hạn chế.
Nhưng vừa đứng dậy, chân tê dại còn chưa qua đi, trực tiếp ngã sang một bên.
Một trận loảng xoảng vang lên, hai người trên ghế đẩu cùng ngã xuống đất, cây châm lửa trên tay cũng rơi xuống đất.
Tay chân Phàn Trường Ngọc va trúng vài chỗ khiến nàng đau đến nghiến răng nghiến lợi, nghĩ bên dưới còn có đệm lót, tình hình chỉ càng tệ hơn mình nên vội vàng rón rén bò dậy đỡ hắn: "Huynh thế nào? Vết thương trên người không phải bị ta làm nứt rồi chứ?"
“Không sao.” Câu trả lời có chút miễn cưỡng.
Rõ ràng là có gì đó không ổn, hai ngày tiếp theo hắn thậm chí còn không xuống giường được.
Phàn Trường Ngọc cảm thấy rằng Tạ Chinh có lẽ đang khó chịu với nàng, trong hai ngày này hắn rõ ràng đã lạnh lùng với nàng hơn trước rất nhiều, có thể không nói chuyện liền không nói lời nào, có thể không nhìn nàng thì liền không nhìn. Coi như không tránh được, đụng phải nàng, hoặc là không nhìn nàng, hoặc là khi nhìn liền nhíu mày.
Phàn Trường Ngọc cũng đã nói xin lỗi, nhưng đối phương ngoài miệng nói không có việc gì, nhưng vẫn bất động thanh sắc giữ khoảng cách.
Phàn Trường Ngọc không thể tìm ra lý do, nàng vẫn học thuộc những luật lệ kia, ban đầu có những điều không hiểu còn muốn đi hỏi hắn, nhưng không có gan để đi hỏi lại.
Hai ngày nay nàng ở nhà học thuộc lòng, lúc rảnh rỗi trong cửa hàng cũng lấy mấy tờ giấy đó ra âm thầm ghi nhớ, cuối cùng cũng thuộc được bảy tám phần, còn đi tìm mấy người hàng xóm làm chứng.
Vào sáng sớm ngày thăng đường thẩm vấn hôm đó, nàng nghĩ về sự khác thường của Ngôn Chính trong hai ngày qua, vẫn đến phòng nam nói một tiếng: "Chữ viết của huynh rất đẹp, hôm nay nếu có thời gian thì viết trước thư hòa ly đi, ta đi sang tên gia sản của phụ mẫu xong, trở về viết tên lên là được. Chờ khi vết thương của huynh lành rồi, huynh muốn đi đâu thì có thể tùy ý."
Từ đầu hắn đã tuyên bố khi vết thương bình phục sẽ rời đi, điều duy nhất mà Phàn Trường Ngọc có thể nghĩ đến lúc này, đại khái là do hắn sợ bản thân nàng lật lọng, sau khi sang tên gia sản thì không chịu thực hiện ước hẹn lúc trước.
Đem chuyện viết thư hòa ly nói với hắn, cũng để cho hắn có thể an tâm một chút.