Phàn Trường Ngọc đã từng nhìn thấy Tạ Chinh giết người trong rừng thông, ngược lại không cảm thấy gì kỳ quái, gật đầu nói: "Phu quân của thảo dân trước kia từng là tiêu sư, võ nghệ của chàng ấy không tệ."
Nàng lớn lên chưa từng gặp qua tiêu sư, phụ thân của nàng võ nghệ rất cao cường, Tạ Chinh từng nói trước đây từng làm việc ở tiêu cục, cho nên nàng cho rằng công phu của tiêu sư hẳn không tệ, dù sao buộc đối phó với những kẻ muốn cướp tiêu đều là những kẻ liều mạng.
Trịnh Văn Thường nhìn chằm chằm vào Tạ Chinh, thần sắc không rõ.
Triệu thợ mộc đã chen chúc lên gác xếp, khi nhìn thấy người chết trong căn phòng này, lúc này ông mới kêu “Ai nha” một tiếng, trong lòng cũng hoảng sợ, nhưng bất quá ông cùng người bạn già của mình cũng đã từng trải qua mấy năm chiến loạn.
Khi đó dân gian thập thất cửu không*, người chết ven đường chỗ nào cũng có, hiện tại trước mắt cũng vẫn còn tính là trấn định, sợ Tạ Chinh bị thương nặng hơn, nên không tùy tiện di chuyển hắn mà vội ngồi xuống cầm tay hắn lên bắt mạch.
*thập thất cửu không: mười nhà chín nhà bỏ trống
Nhìn nửa khuôn mặt dính đầy máu không được rõ ràng cho lắm, Trịnh Văn Thường đột nhiên nói: “Lật người hắn lại nhìn một chút.”
Triệu thợ mộc không biết vì sao vị quân gia này lại đưa ra yêu cầu như vậy, cũng không dám trái lệnh, nghĩ bọn họ là người trong quân, vị thủ lĩnh này lại mặc áo giáp đeo bội đao, một thân khí phái, xem ra chức quan còn cao hơn huyện lệnh, không chừng có thể giúp Phàn Trường Ngọc tra ra được kẻ thù là ai.
Ông lập tức trút khổ: "Mong quân gia làm chủ thay cho chúng thảo dân, nha đầu này là đứa số khổ, tháng trước mới mất phụ mẫu, thật vất vả mới kén được rể, bây giờ người phu tế này cũng bị bọn tặc tử làm bị thương thành dạng này, nếu không tra được lai lịch của bọn tặc tử này, về sau sẽ sống như thế nào a…”
Khi Trịnh Văn Thường nghe được là người này ở rể, điểm ngờ vực vô căn cứ kia liền tiêu tan hơn phân nửa.
Người kia tính nết cỡ nào chứ, đừng nói là gặp rủi ro, cho dù hoàng thượng nhốt hắn vào lao ngục, buộc cưới công chúa ở rể, hắn không cũng bao giờ cúi đầu.
Vừa vặn có tiếng kêu của quan binh dưới gác: "Đại nhân, có người còn sống!"
Triệu thợ mộc còn chưa kịp lật Tạ Chinh qua, Trịnh Văn Thường chỉ cảm thấy nghi hoặc của mình lúc trước hoang đường cực kỳ, cũng không thèm nhìn kỹ người này, nhớ tới lời căn dặn của tướng quân nhà mình, vội vàng đi xuống lầu, chỉ hạ lệnh cho hai thân binh đem thi thể trên lầu xuống.
Phàn Trường Ngọc tất nhiên là không biết vừa rồi nguy hiểm như thế nào, dưới lầu có quan binh canh gác, nàng cũng không lo lắng cho an nguy của muội muội và Triệu đại nương, liền hỏi Triệu thợ mộc: "Triệu đại thúc, huynh ấy thế nào rồi?"
Sau khi Triệu thợ mộc bắt mạch xong, cũng hoài nghi mình đã không chữa cho động vật mấy chục năm, y thuật không tinh, sợ phạm phải sai lầm.
Người trước mặt máu tươi đầm đìa, thoạt nhìn giống như bị trọng thương, mạch đập sao có thể không có chút nào hung hiểm?
Trán vốn đã nhăn nheo của ông càng nhăn chặt hơn, tập trung bắt mạch lại lần nữa
Phàn Trường Ngọc bị bộ dạng trang nghiêm của ông làm cho khiếp sợ, cho rằng Tạ Chinh đã không cứu nổi nữa, bèn ngồi xuống chiếc ghế đẩu thấp: “Đáng lẽ cháu nên sớm viết thư hòa ly với huynh ấy, để huynh ấy đi nơi khác dưỡng thương, không thì sẽ không phải chịu những tội như vậy…”
Triệu thợ mộc lại bắt mạch, phát hiện mạch vẫn ổn định, lâm vào trầm mặc, sắc mặt già nua càng thêm nghiêm túc, định nhìn đến mấy vết thương trên người Tạ Chinh.
Người nằm trên mặt đất lúc này mới ung dung tỉnh lại.
Phàn Trường Ngọc hốc mắt nhàn nhạt đỏ lên, nhìn hắn phập phồng tỉnh lại, nàng không khỏi nhếch miệng cười, kinh hỉ nói: "Huynh tỉnh rồi!"
Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe và nụ cười kinh hỉ của nàng, Tạ Chinh hơi sửng sốt trong chốc lát.
Nàng là sợ mình xảy ra chuyện suýt nữa đã khóc sao?
Cảm giác kỳ lạ trong lòng càng nặng thêm một chút.
Hắn nhắm mắt lại, yếu ớt ho khan hai tiếng, đôi môi nhuốm máu tuôn ra vài chữ: "Ta không sao."
Máu trên người hắn phần lớn là của những hắc y nhân kia, vết cắt trên xiêm y cũng là do hắn tự mình làm giả thành bộ dạng bị thương, chỉ bị rách một lớp da thịt nông.
Tuy rằng Trịnh Văn Thường hông dưới trướng của hắn, nhưng cũng đã có duyên gặp qua hắn vài lần, nếu như bị nhận ra, đêm nay hoặc là bị đối phương mang về giao cho Ngụy Nghiêm, hoặc là hắn giết chết Trịnh Văn Thường cùng với đám binh lính kia rồi trốn đi nơi khác.
Dứt khoát tạm thời né tránh, hai tình huống tồi tệ nhất đã không xuất hiện.
Hắn nói rằng mình không sao, nhưng Phàn Trường Ngọc và Triệu thợ mộc thấy hắn hai lần bị trọng thương nên vẫn vô cùng lo lắng, sau khi đỡ hắn lên giường nằm, lại tìm một ít thuốc trị thương để băng bó cho hắn.
Sau khi cởi bỏ áo choàng bên ngoài, Phàn Trường Ngọc phát hiện xiêm y bên trong của Tạ Chinh không còn dính đầy máu như trước, thậm chí còn sạch sẽ hơn nhiều so với xiêm y bên ngoài, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái, Triệu đại nương gọi nàng xuống lầu, nói quan binh muốn lấy khẩu cung.
Vết máu trên mặt của người nằm trên giường chỉ cần nhẹ nhàng lau đi, dưới ánh nến, vết máu còn sót lại kia lại hiện ra mấy phần hoa lệ, đối phương hơi mở mắt nhìn nàng, giọng nói dịu dàng hiếm thấy: “Nàng đi đi."
Phàn Trường Ngọc cảm thấy nhất định là bởi vì hắn quá mức hư nhược, lúc này ốm yếu trông thật đáng thương biết bao.
Trước khi ra ngoài, nàng vẫn chưa quan tâm quay đầu nhìn hắn: "Ta sẽ sớm trở lại."
Những hắc y nhân đã chết bị quan binh kéo tới một chỗ nằm cạnh nhau, người dân trong các ngõ hẻm nghe được động tĩnh, lại thấy quan binh đầy ngõ, không ít người khoác áo ra xem náo nhiệt.
Sau khi quan binh kiểm kê xong nhân số của bọn hắc y nhân, tên còn sống duy nhất kia, chính là tên lúc trước đã bị Phàn Trường Ngọc tát một bạt tay bất tỉnh.
Bọn quan binh đã nhìn thấy một số tên hắc y nhân cắn túi thuốc độc giấu ở răng tự sát, đã rút được kinh nghiệm, phát hiện hắn ta vẫn còn sống, trước hết đem túi thuốc độc trong miệng hắn ta lấy ra ngoài, giờ khắc này tên kia đã bị trói gô lại, bên trong miệng cũng nhét đầy khăn vải, muốn tự sát cũng vô vọng.
Thân binh bên người đại quan kia hỏi Phàn Trường Ngọc cái gì, Phàn Trường Ngọc đều thành thành thật thật trả lời, tất cả đều là về một số tin tức cơ bản liên quan về nhà nàng.
Sau khi hỏi xong, vị đại quan kia liền nói với nàng: "Trước tạm thời chờ tin tức, đợi thẩm vấn có kết quả rồi, sẽ do người bên quan phủ thông tri đến các người."
Sau sự việc tối nay, Phàn Trường Ngọc cũng thấy những người đó thủ đoạn ngoan độc như thế nào, sợ đối phương nếu lại tìm đến sẽ liên lụy đến nhà Triệu đại nương, nói: “Quân gia, nhóm người này nếu lại đến trả thù nữa thì phải làm sao đây?"
Vị đại quan kia tựa hồ còn muốn nói gì đó, nhưng lại ngừng nói, cau mày suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Bản tướng quân sẽ lưu lại một ít tướng sĩ ở gần đây bí mật canh giữ khu vực này, trước khi có kết quả thẩm vấn sẽ không rút đi.”
Phàn Trường Ngọc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thổi phồng tung hô vị đại quan kia đến mức hoa rơi đầy trời.
Vị đại quan kia trước khi đi quét nhìn nàng một chút, thần sắc hình như có chút vi diệu.
Sau khi quan binh rời đi, Phàn Trường Ngọc trước tiên đi đến chiếc giếng đầu ngõ múc nước trở về, rửa sạch vết máu trên sân và gác xếp, nhưng vẫn còn ngửi thấy thoang thoảng mùi máu tanh.
Phàn Trường Ngọc định trèo tường vào nhà nàng để lấy ít huân hương do mẫu thân nàng lúc trước đã điều phối hun một chút, nhưng nghĩ lại vị đại quan kia nói lưu lại người ở gần đây âm thầm giám sát, lại không dám vọng động.
Bị kinh hãi như vậy, lão phu thê Triệu gia hai người căn bản không buồn ngủ nữa, lại đem lò sưởi nhà mình đốt lên, ôm theo Trường Ninh ngồi đó sưởi ấm, thỉnh thoảng lại thở dài.
Trường Ninh tuổi tác còn nhỏ nên không biết người lớn đang sầu lo chuyện gì, không có nguy hiểm nữa nên tâm tư đều muốn tiếp tục đi xem Hải Đông Thanh bị nhốt trong lồng gà.
Cái lồng kia về cơ bản đã là cái tổ của Hải Đông Thanh.
Phàn Trường Ngọc hỏi muội muội: "Ninh Ninh còn buồn ngủ hay không?"
Trường Ninh lắc đầu, sau đó chỉ vào chiếc lồng đã đóng của Hải Đông Thanh: "A tỷ, ưng ưng rất ngoan, sau này đừng nhốt ưng ưng nữa được không?"
Lần trước bé cùng tỷ phu ở nhà, chính là lúc bé ham chơi mở cửa lồng gà, đằng sau tiến lên một đám tặc tử, con đại ưng này đã vồ chết một kẻ xấu.
Bên trong cái đầu nhỏ của bé suy nghĩ, nếu đại ưng không bị giam, đêm nay không chừng có thể bắt được kẻ xấu.
Cái lồng này thật sự không phải do Phàn Trường Ngọc đóng, Triệu đại nương nói: “Tối hôm qua treo một miếng thịt treo trong lò sưởi, sợ đại ưng trộm thịt nên trước khi ngủ đã thuận tay đóng lại."
Phàn Trường Ngọc nhân tiện nói: “Sau này để cho Ngôn Chính dạy nó một chút."
Nhắc đến Ngôn Chính, nàng khó tránh khỏi lại nghĩ đến vết thương của hắn, liền hỏi Triệu thợ mộc: "Triệu đại thúc, vết thương của huynh ấy thế nào?"
Triệu thợ mộc muốn nói lần này có vẻ chỉ là vết thương ngoài da, nhưng lại sợ mình chẩn đoán sai, làm chậm trễ Ngôn Chính trị thương, vì vậy thở dài nói: “Cháu cũng biết lão phu lúc trước chỉ chữa bệnh cho gia súc như lợn trâu bò, cừu ngựa, chữa bệnh cho người còn cần xem vận khí như thế nào, ta thấy cũng không nguy hiểm lắm, nhưng để an toàn, ngày mai vẫn đến y quán mời đại phu đến xem đi.”
Phàn Trường Ngọc đáp vâng, khi nàng lên lầu để xem Tạ Chinh, chỉ thấy hắn đã lau sạch vết máu trên mặt, đang nhắm mắt nằm trên giường nghỉ ngơi.
Ước chừng nghe được tiếng bước chân, sau khi nàng vào cửa thì mở mắt ra, hỏi: "Như thế nào?"
Phàn Trường Ngọc nói: "Ta thấy những quan binh này đáng tin cậy hơn so với huyện lệnh, nghe nói huyện lệnh đã viết tấu chương cho châu phủ bên kia, đại nhân châu phủ nghe nói nạn trộm cướp đang hoành hành ngang ngược ở đây, vì vậy lúc này mới phái binh đến áp sơn phỉ, tình cờ đêm nay để bọn họ gặp phải.”
Nói đến đây, Phàn Trường Ngọc tỏ ra khá vui vẻ: "Tế châu đã chịu đựng nạn sơn phỉ nhiều năm, xem ra quan phủ thật sự muốn thu dọn những ngọn núi đó, vị quân gia kia nói sẽ tra rõ hai vụ ám sát này, đồng thời phái quan binh âm thầm bảo vệ chúng ta, hai ngày này huynh có thể an tâm tĩnh dưỡng, cũng đừng vội rời đi."
Sắc mặt Tạ Chinh thật sự không dễ nhìn: “Âm thầm bảo vệ?"
Phàn Trường Ngọc gật đầu: "Ừ."
Tạ Chinh gần như không nói ra hơi, hắn thật vất vả lắm mới tạm thời lừa gạt được đối phương, hiện tại những người ở phủ Tế châu lại trước mặt hắn nhìn chằm chằm vào hắn?
Bất quả hành động đột ngột của phủ Tế châu khiến hắn không thể tìm ra nguyên do trong đó.
Thôi được, nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất.
Hắn nói: "Hai ngày nay để cho con chim ưng kia lên lầu, không được thả ra ngoài, nó hoang dã khó thuần phục, không thuần phục rất dễ dàng đả thương con người."
Phàn Trường Ngọc nói: "Khó trách, đại nương mới vừa rồi còn nói sợ đêm qua con chim ưng kia ăn trộm thịt treo ở lò sưởi!"
Tạ Chinh: "..."
Phàn Trường Ngọc đã đứng dậy: "Ta lập tức đi lấy đem lên!"
Lúc này Tạ Chinh mới nhàn nhạt đáp lại một chữ "Được".
-
Rạng sáng, Trịnh Văn Thường vội vã trở về phủ Tế châu.
Sau khi thẩm vấn khẩu cung của bọn hắc y nhân kia, hắn ta nhanh chóng bước qua hành lang cửu khúc, trong sân đầy cây tuyết tùng, những bọn thị vệ mặc giáp nhìn thấy người tới là hắn ta thì nhanh chóng cho đi qua.
Trịnh Văn Thường tiến vào thư phòng, đứng yên ở phía dưới, không biết là kích động hay là vội vàng, thanh âm có chút hổn hển: “Đại nhân, theo mệnh của ngài, mạt tướng đã mang người canh giữ ở trấn Lâm An, chuẩn xác triệt để bắt những tên đã dấy lên nhiều cọc án mạng ở huyện Thanh Bình, chỉ là ... "
Bàn tay cầm lời khai của hắn ta khẽ run lên: "Mời đại nhân xem qua lời khai."
Người ngồi trước án có râu tóc hoa râm, tựa hồ đã sớm biết thân phận của những hắc y nhân kia, bình thản nói: “Văn Thường, ngươi chẳng qua chỉ là đi bắt sơn phỉ đạo tặc, lại sợ cái gì?"
Trịnh Văn Thường cúi đầu: "Mạt tướng hoảng sợ."
“Quên đi, đem lời khai để xuống đi.” Hạ Kính Nguyên ngừng bút, ngước mắt nhìn lên, ông ta rõ ràng là võ tướng, lại có gương mặt nho nhã của quan văn, biết được lo lắng của ái tướng trước mắt, nói: “Ngươi chỉ coi là chưa xem qua phần lời khai này, đi xuống đi."
Trịnh Văn Thường nắm chặt tay: "Mạt tướng nhận mệnh."
Hắn ta vừa quay người lại, liền nghe thấy một giọng nói: “Trong nhà kia, có ai bị thương không?”
Trịnh Văn Thường suy nghĩ một chút, nói: "Nữ tử kia đã kén được một vị phu tế, vị phu tế đó đã bị những người kia gây thương tích."
Hạ Kính Nguyên chỉ gật đầu .
Trịnh Văn Thường có dũng khí hỏi: "Nhà kia, là có quan hệ với đại nhân sao?"
"Văn Thường, lão phu dạy ngươi đạo làm quan như thế nào?"
Chỉ một câu nói, Trịnh Văn Thường sợ đến toát mồ hôi lạnh: “Mạt tướng lỡ lời.”
“Lui ra đi.” Hạ Kính Nguyên nhặt một tấu chương ở một bên trên án lên xem, tựa hồ không quan tâm đến bên trên tờ lời khai viết gì.
Chờ Trịnh Văn Thường rời khỏi thư phòng, đôi mắt già nua của ông ta mới nhìn về phía tờ lời khai kia, do dự một lúc rồi cuối cùng mở ra.
Sau khi đọc xong, thở dài một tiếng.
Ông ta đứng dậy mở ngăn hộc giấu bên trong giá sách, lấy ra một cái hộp gấm, nhưng không có mở ra, không biết là nói với người nào: “Ngày đó ngươi đem thứ này giao cho ta, chính là đoán được có một ngày như vậy, muốn ta thay ngươi bảo vệ cho hai đứa trẻ kia..."