"Đinh, chúc mừng kí chủ, nhiệm vụ hoàn thành, đang tiến hành khen thưởng. . ."
"Đinh, chúc mừng kí chủ, thu hoạch được 200 điểm kinh nghiệm, 1500 điểm tích lũy."
Kí chủ: Lý Phong
Đẳng cấp: B-
Điểm kinh nghiệm: 600/ 1200
Điểm tích lũy: 6990
Điểm chinh phục: 0
Kỹ năng: 《 Ném chuẩn ném mạnh 》, 《 Chân khí nhập môn 》, 《 Lưu Vân Bộ 》, 《 Siêu cấp thuật cận chiến 》
Nhiệm vụ đang chờ: Cứu vãn nữ thần Ngụy Băng Khanh, Âm mưu của tập đoàn Tam Khẩu.
Đi ra khách sạn, thanh âm của Chí Linh tỷ tỷ liên tục vang lên, Lý Phong xem xét thuộc tính một chút liền tắt hệ thống.
"Lý Phong, cám ơn ngươi giúp ta, tấm chi phiếu này ngươi cầm về đi."
Tô Đồng nhét chi phiếu vào trong tay Lý Phong.
"Ngươi có phải là cảm thấy dùng tiền của nam nhân là không tốt?" Lý Phong không tranh chấp với Tô Đồng, cũng không bỏ chi phiếu vào lại trong ngực, chỉ là chậm rãi nói.
"Ừm. . . Cũng không phải, tóm lại tiền của ngươi ta không thể nhận." Tô Đồng khẽ cắn môi, khuôn mặt có chút đỏ hồng.
Nữ nhân phải trong tình huống nào mới có thể tiêu tiền của nam nhân? Chí ít cũng phải là bạn gái a, nhưng nàng cùng Lý Phong chỉ là quan hệ đồng nghiệp, Lý Phong làm như vậy không sợ nàng sinh lòng hiểu lầm?
Hoặc là nói. . . Lý Phong chính là muốn nàng liên tưởng đến phương diện kia?
Lý Phong nào biết một câu vô ý của hắn lại làm Tô Đồng nghĩ nhiều như vậy?
"Khụ. . . Vậy ngươi cảm thấy ngươi có trách nhiệm giúp người nhà sống tốt hơn một chút không?" Lý Phong hướng dẫn từng bước.
Đưa ra ngoài rồi thì chuyện thu hồi khẳng định là không thể, đời này cũng không thể, chỉ có thể nghĩ biện pháp để Tô Đồng nhận lấy.
"Đương nhiên là có trách nhiệm a, bất quá ta muốn dựa vào nỗ lực của bản thân, mà không phải. . . Không phải. . ." Tô Đồng nhìn Lý Phong, lại mắc cỡ đỏ mặt cúi đầu.
"Vậy ta hỏi ngươi, ngươi có lòng tin ở trong vòng ba mươi năm kiếm được 8 triệu không?" Lý Phong hỏi.
"30 năm. . . Có, thậm chí không cần 30 năm." Tô Đồng cẩn thận tính toán, cảm thấy 30 năm kiếm được 8 triệu hẳn không có vấn đề, dù hiện tại thu nhập chỉ có 250 ngàn một năm.
"Vậy thì dễ làm a, 8 triệu này coi như ta cho ngươi mượn, lãi cứ tính theo tiền tiết kiệm ngân hàng, đợi ngươi kiếm đủ 8 triệu thì trả lại ta, như thế nào?"
Đang nói chuyện Lý Phong liền nhét chi phiếu vào trong tay Tô Đồng.
Tô Đồng: ". . ."
Mượn tiền lại tính lãi theo kiểu tiền tiết kiệm?
Có một câu nói gọi là người giàu càng ngày càng giàu, người nghèo càng ngày càng nghèo, phương pháp kiếm tiền đơn giản nhất chính là làm tiền đẻ ra tiền.
8 triệu này rơi vào trong tay Tô Đồng, nàng có nắm chắc ở trong ba năm kiếm về gấp bội, nàng tin tưởng Lý Phong cũng hiểu được đạo lý này, cho nên Lý Phong làm như vậy thật ra không phải trêu chọc nàng?
"Tốt, tiền này ta sẽ nhận lấy, chờ ta kiếm lời đầy đủ sẽ trả lại ngươi."
Tô Đồng xoắn xuýt một lát liền quyết định nhận lấy, nếu như Lý Phong thật sự là muốn theo đuổi nàng, nàng không ngại cho Lý Phong cơ hội. . .
Lý Phong hài lòng cười một tiếng, nói tiếp: "Ta kiến nghị ngươi về sau cách xa một nhà biểu ca một chút, loại người coi trọng tiền hơn tình thân này không đáng để thâm giao."
"Còn nữa, thân thể gia gia ngươi không tốt đúng không? Vừa lúc ta lại biết chút y thuật, nói không chừng có thể trị hết bệnh cho gia gia ngươi."
Tô Đồng đầu tiên là vui vẻ, tiếp theo lắc đầu thở dài nói: "Gia gia của ta đã tê liệt trên giường hơn hai năm, bác sĩ đều nói không trị được, ngươi. . ."
Nàng mặc dù không nói xong, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng, bác sĩ kinh nghiệm nhiều năm cũng nói không trị được, Lý Phong sao có thể trị tốt?
"Ta có thể trị được, gia gia của Ngụy tổng chính là do ta chữa khỏi, nếu như ngươi không tin có thể hỏi nàng. Cho nên. . . Có thời gian thì hãy mang ta tới nhà ngươi một chuyến."
Lời nói của Lý Phong tựa như sấm sét nổ vang bên tai Tô Đồng, làm cho Tô Đồng thật lâu không thể lấy lại tinh thần.
Ngay tại thời điểm Tô Đồng quay cuồng, Lý Phong đột nhiên nhìn thấy mấy cái bóng người quen thuộc đi vào cửa lớn khách sạn Victoria.
"Đó là. . . Ngụy Trường Công cùng Tùng Bản Nhuận?" Phát hiện này làm Lý Phong giật mình, vội vàng nói: "Tô Đồng, ta còn có chút sự tình phải xử lý, sẽ không tiễn ngươi về nhà nữa, tự ngươi đón xe không có vấn đề gì chứ?"
Tô Đồng vẫn còn đang suy tư tính chân thực trong câu nói lúc nãy của Lý Phong, vô ý thức gật gật đầu.
Lý Phong thở phào, vội vàng vẫy lại một chiếc xe taxi.
Tới khi bị Lý Phong đẩy mạnh lên xe Tô Đồng vẫn cảm thấy ngơ ngẩn, không phải chứ. . . Lý Phong đang làm cái gì, nếu như muốn theo đuổi nàng thì đáng ra phải đưa nàng về nhà chứ?
Rốt cục Lý Phong có phải là muốn đuổi theo nàng hay không?
Giờ khắc này, Tô Đồng có chút lộn xộn. . .
Lý Phong nào biết được hắn lại lần nữa vô ý làm cho Tô Đồng phải nghĩ thực nhiều, hắn hiện tại đã dồn hết lực chú ý lên người Tùng Bản Nhuận cùng Ngụy Trường Công.
Ngụy Trường Công cùng Tùng Bản Nhuận gặp mặt vì chuyện gì? Có thể là liên quan tới Vị Lai Cloud không?
Mang theo nghi hoặc này, Lý Phong đi đến một nơi hẻo lánh dùng Ẩn Thân Thuật, nghênh ngang trở lại khách sạn Victoria.
Trong một căn phòng nhỏ lầu hai, Tùng Bản Nhuận cùng Ngụy Trường Công ngồi đối diện nhau, Trung Đảo Huệ Tử cùng Chí Thôn Nghiễm Nhất đứng hai bên trái phải.
"Tùng Bản tiên sinh, ngươi đến cùng là có chuyện gì, ta đang bề bộn nhiều việc."
Ngụy Trường Công vừa thầm dùng ánh mắt nóng bỏng đánh giá Trung Đảo Huệ Tử, vừa không kiên nhẫn nói.
Hắn vừa bao dưỡng một nữ sinh viên đại học, khuôn mặt thanh thuần dáng người nóng bỏng, tối nay đang chuẩn bị triển khai màn chịch nhau cực mạnh trên nền nhạc nonstop, đến cả thuốc kích dục tráng dương cũng đã chuẩn bị tốt, kết quả là bị Tùng Bản Nhuận hẹn ra đây.
Bởi vì nể mặt Tùng Bản Nhuận là giám đốc chi nhánh Trung Quốc của tập đoàn Tam Khẩu a, bằng không em nữ sinh kia trọng yếu như vậy, làm sao lại lãng phí thời gian nghe một tên Nhật lùn lẩm bẩm dông dài?
Bất quá nữ thư ký này của Tùng Bản Nhuận đúng là có dáng người rất nảy nở, cặp hung khí kia chí ít cũng phải cỡ 38E a?
Ân. . . Đợi chút nữa hỏi Tùng Bản Nhuận xem có thể chơi nữ thư ký này một đêm hay không!
"Theo ta được biết, cuộc sống của Ngụy tiên sinh trong khoảng thời gian này không quá như ý a."
Tùng Bản Nhuận cười tủm tỉm nói.
Ngụy Trường Công vốn là liên tục liếc trộm Trung Đảo Huệ Tử, nghe được câu này nhất thời sắc mặt thay đổi: "Ngươi muốn nói cái gì?"
"Bị vãn bối của mình ngồi lên đầu lên cổ, loại tư vị này rất khó chịu a?" Tùng Bản Nhuận gõ bàn, ra vẻ thâm ý sâu sắc nói.
"Có chuyện gì cứ việc nói thẳng, ta bề bộn nhiều việc!" Ngụy Trường Công nhớ tới chuyện này liền tức giận.
Đáng ra hắn mới là Tổng giám đốc, kết quả bị Ngụy Băng Khanh vượt lên trước, bây giờ người bên ngoài đều truyền lưu rằng năng lực của hắn kém cỏi, phải làm thuê cho cháu gái.
Tùng Bản Nhuận nói tới chuyện này không phải đổ dầu vào lửa sao?
Tùng Bản Nhuận cười một tiếng, vừa muốn nói cái gì, cửa phòng đột nhiên từ từ mở ra.
Tùng Bản Nhuận vội vàng ngậm miệng lại, nghi hoặc nhìn về phía cửa.
Hắn vốn cho rằng là phục vụ viên đi vào, kết quả chờ một hồi vẫn không thấy bóng dáng ai, trong lúc nhất thời vô cùng nghi hoặc.
"Ta đi xem một chút." Chí Thôn Nghiễm Nhất đứng dậy đi tới cửa, xem xét hai bên một phen lại không có bất kỳ phát hiện nào.
Chí Thôn Nghiễm Nhất đóng cửa lại, nhìn Tùng Bản Nhuận lắc đầu sau đó trở về chỗ cũ.
"Chẳng lẽ là trò đùa của tên nào?" Tùng Bản Nhuận tuy nghi hoặc, nhưng cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục nói: "Ta có thể giúp ngươi thay thế Ngụy Băng Khanh, trở thành tổng giám đốc tập đoàn Vị Lai, thậm chí có thể giúp ngươi kế thừa tất cả di sản."