"Vì cái gì?" Không biết qua bao lâu, trên mặt Tống Uyển Quân khôi phục lại bình tĩnh, mở miệng hỏi.
Thủ hạ phản bội nàng cũng thôi đi, vì cái gì Quách Văn cũng muốn phản bội nàng?
Quách Văn theo nàng bảy năm, được nàng tín nhiệm vô cùng, thân phận có thể nói là dưới một người trên ngàn người, tiền, địa vị, nữ nhân, nàng có thể cho đều cho, vì sao hắn còn không thỏa mãn?
"Vì cái gì? Bởi vì ngươi a, Tống Uyển Quân." Lông mày Quách Văn khẽ nhướng lên một cái, nụ cười tà dị càng đậm.
Thân thể Tống Uyển Quân chấn động, mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Ở một bên Từ Mậu cũng run rẩy cả lên, sắc mặt tái nhợt nhưng ánh mắt đã lộ vẻ tỉnh ngộ hiểu ra.
"Ngươi biết không, từ lần thứ nhất nhìn thấy ngươi ta đã vô cùng mê luyến ngươi, vì có được trái tim của ngươi, ta đã xuất sinh nhập tử bao nhiêu lần? Thế nhưng đến cả bàn tay ngươi cũng không cho ta chạm vào!"
"Về sau ta nghĩ thông suốt, đã không chiếm được con tim ngươi, vậy ta trước tiên sẽ chiếm lấy thân thể ngươi!" Ánh mắt Quách Văn đầy mê ly, khóe miệng vẫn cười tà dị, chậm rãi nói.
"A Văn, ngươi yên tâm, từ sau tối nay, thành Tây vẫn do ngươi quản, còn Tống Uyển Quân này. . . Từ giờ trở đi nàng cũng là nữ nhân của ngươi, ha ha ha." Hàn Chấn cười ha ha một tiếng, vỗ tay nói.
"Đa tạ Hàn lão đại!" Quách Văn nhìn về phía hắn ôm quyền, tiếp theo âm hiểm cười nói: "Uyển Quân, khỏi cần giãy dụa vô ích, ngươi không trốn thoát được, ngoan ngoãn làm nữ nhân của ta đi!"
Thân thể Tống Uyển Quân run lên, tâm tình hiện tại đã chìm vào đáy cốc.
Nàng sớm đã phát hiện Quách Văn rất mê luyến mình, nhưng nàng tự cao vì nghĩ mình giỏi Ngự Hạ Chi Thuật, cho nên không để ở trong lòng, không nghĩ tới sau cùng lại tạo thành quả đắng.
(ngự hạ chi thuật:cách khống chế thủ hạ)
Làm sao bây giờ, nàng tuy cũng từng luyện cận chiến, nhưng nhiều lắm cũng chỉ là đối phó hai ba người bình thường, một mình Quách Văn nàng đã không thể đối kháng rồi!
"Chẳng lẽ hôm nay ta phải chết ở chỗ này sao?" Tống Uyển Quân chắc chắn sẽ không để Quách Văn đụng vào mình, một khi chuyện xấu xảy ra, nàng sẽ cắn lưỡi tự tử, chỉ là nàng không cam tâm a!
Ngay tại thời khắc Tống Uyển Quân nản lòng thoái chí, một thân ảnh đột nhiên chui ra từ dưới bàn công tác, đưa tay kéo Tống Uyển Quân lui về phía sau!
Mọi người tại đây trong nháy mắt ngơ ngác cả lũ!
Con mẹ nó, chuyện gì xảy ra, vì sao lại có người trốn ở phía dưới bàn làm việc?
Tống Uyển Quân cũng ngơ ngác, nàng vừa mới ngồi ở chỗ đó, trước khi ngồi còn cố ý nhìn xuống phía dưới một chút, căn bản không có người!
Là nàng nhìn lầm sao?
"Ngươi là ai?" Nhìn bóng lưng thẳng tắp trước mắt, Tống Uyển Quân run giọng hỏi.
Sự tình đã phát sinh, nàng vừa rồi có phải nhìn lầm hay không đã không trọng yếu, trọng yếu là làm rõ ràng thân phận đối phương.
Đám người Hàn Chấn lại càng sững sờ, không phải chứ. . . Nghe giọng của Tống Uyển Quân, người này cũng không phải mai phục nàng đã sắp xếp trước? Con mẹ nó đến cùng tình huống là như thế nào!
"Ừm. . . Ta là ai không trọng yếu, trọng yếu là có ta ở đây thì bọn họ không đả thương được ngươi."
Một thanh âm trầm thấp vang lên, chính là Lý Phong!
Tống Uyển Quân không nhìn lầm, khi nàng ngồi xuống thì ở dưới bàn công tác xác thực không có người, Lý Phong là từ sau lưng Hàn Chấn đi tới, ở trong trạng thái Ẩn Thân Thuật căn bản không có người nào phát hiện hắn đến.
Về phần tại sao Lý Phong lại xuất hiện ở phía dưới bàn làm việc. . . Làm như vậy dù sao cũng dễ khiến người ta tiếp nhận hơn là tự nhiên xuất hiện từ không khí a?
Thân thể Tống Uyển Quân chấn động, mừng rỡ không thôi!
Tuy cái thanh âm này đối với nàng mà nói rất lạ lẫm, nhưng ít ra cũng để nàng nhìn thấy hi vọng chạy thoát khỏi nơi đây!
"Hừ, đến cả mặt cũng không dám lộ ra mà cũng dám nói sẽ cứu Tống Uyển Quân?" Hàn Chấn rất nhanh khôi phục trấn định, cười lạnh nói.
Tống Uyển Quân đầu tiên là sững sờ, lúc này mới phát hiện ở sau gáy Lý Phong buộc một sợi dây, hơi suy nghĩ một chút đã đoán được Lý Phong hẳn là dùng khăn che lại dung mạo rồi.
Là sợ Hàn Chấn sau này trả thù sao? Hắn đến cùng là ai?