Đương nhiên, hết thảy phải dựa trên một điều kiện tiên quyết là Tử Bình dùng thủ đoạn đàng hoàng theo đuổi Tô Đồng, nếu như hắn chơi những thủ đoạn hạ lưu xấu xa, nàng sẽ là người đầu tiên không đáp ứng.
Với sự hiểu biết của nàng với Ngụy Tử Bình, chỉ cần hơi chút liên tưởng liền có thể đoán được vì sao hắn muốn khai trừ Lý Phong.
"Ta đã nói hắn không cần quản, nhưng hắn. . ." Tô Đồng đã cuống đến phát khóc, nếu như Ngụy tổng bởi vì cái này mà trách tội nàng , vậy cái này có thể tính là tai bay vạ gió không?
"Ta cũng biết chuyện này không liên quan tới ngươi, đều do ta không nói rõ ràng, từ hôm nay trở đi, ngươi là trợ lý số 1 của ta, Lý Phong là trợ lý số 2, các ngươi phải hợp tác thật tốt với nhau, đã hiểu chưa?" Ngụy Băng Khanh có chút bất đắc dĩ, nếu sớm biết như thế, nàng khẳng định sẽ sớm nói cho Tô Đồng biết quyết định này.
"Vâng, Ngụy tổng!" Tô Đồng ở trong lòng vui vẻ, vội vàng đáp ứng.
Lý Phong cũng thở phào, tiến lên tiếp nhận hợp đồng, các điều khoản hầu như không có vấn đề gì, chỉ mỗi lương bổng cũng đã làm hắn phi thường hài lòng —— tiền lương 100 ngàn, cộng thêm các loại trợ cấp, cuối năm còn có tiền thưởng thêm.
Điều duy nhất làm Lý Phong tiếc nuối là, hắn muốn ký là hợp đồng "Bảo tiêu cận thân", nếu không thì nhiệm vụ không cách nào hoàn thành a!
"Có vấn đề gì không?" Nhìn thấy Lý Phong nhíu mày không nói, Ngụy Băng Khanh nhịn không được hỏi.
Lý Phong bật cười một tiếng, nói rằng "Không có vấn đề gì", tiếp theo cầm bút lên ký tên mình vào hợp đồng.
Nóng vội không làm đại sự được, hiện tại đưa ra yêu cầu làm bảo tiêu cận thân với Ngụy Băng Khanh chắc chắn nàng sẽ không đáp ứng, dù sao nhiệm vụ cũng không có hạn chế về mặt thời gian, hắn chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi thời cơ là được.
Ngụy Băng Khanh âm thầm thở phào, nhưng ngay sau đó nàng lại phát hiện phản ứng của mình có chút kỳ quái, vừa rồi vì sao nàng lại cảm thấy khẩn trương, cho dù Lý Phong không ký thì cũng có làm sao đâu?
"Ta chẳng qua là muốn cảm tạ Lý Phong cứu mình, nên bây giờ mới cho hắn một công việc vừa nhẹ nhõm lại có thu nhập cao, chỉ thế thôi!" Ngụy Băng Khanh ở trong lòng tự an ủi mình.
Tiếp theo, Lý Phong được Tô Đồng trợ giúp làm các loại thủ tục nhận chức, làm quen với một số giám đốc điều hành trong tập đoàn Vị Lai, sau đó trở lại văn phòng trợ lý.
Văn phòng tổng giám đốc ở ngay sát vách văn phòng trợ lý, căn phòng làm việc này mặc dù không được rộng rãi xa hoa giống như văn phòng tổng giám đốc, nhưng đồ vật cần thiết cũng là đầy đủ cả.
Được Tô Đồng yêu cầu, bộ phận hậu cần đã sớm đưa tới một bộ đồ dùng văn phòng mới tinh, có bàn ghế, máy tính, điện thoại cố định, bộ văn kiện giấy tờ, bàn công tác của hai người được đặt song song với nhau, ở giữa lưu lại một khoảng trống vừa vặn một thước rưỡi.
"Cám ơn ngươi đã giúp ta làm xong thủ tục nhận chức, buổi tối ta mời ngươi đi ăn cơm nhé." Lý Phong ngồi vào trên ghế, cười nói.
Tô Đồng hơi trầm ngâm, liền gật đầu đáp ứng.
Tuy rằng tổng thời gian quen biết không dài, nhưng nàng đã có ấn tượng khá tốt về Lý Phong, huống hồ hai người về sau cũng sẽ làm việc với nhau, cùng nhau ăn cơm sẽ tăng tiến sự ăn ý.
"Đúng rồi, Ngụy Tử Bình hình như không có vẻ tôn kính Ngụy tổng a, trong này có nguyên nhân gì sao?" Lý Phong giả bộ tùy ý hỏi, nếu đã muốn làm bảo tiêu cận thân của Ngụy Băng Khanh, vậy hắn tự nhiên muốn hiểu được hoàn cảnh gia đình của Ngụy Băng Khanh.
"Cái này. . ." Tô Đồng muốn nói lại thôi.
"Nếu như không thuận tiện thì bỏ đi, ta cũng chỉ là hiếu kỳ mà thôi." Thấy nàng khó xử, Lý Phong liền cười nói.
Làm cấp dưới, đàm luận việc tư của cấp trên đã là cấm kị, Lý Phong có thể hiểu được.
"Thực ra cũng không có gì, trong công ty này có thật nhiều người đều biết. Thực ra Ngụy tổng rất đáng thương. . ." Tô Đồng cân nhắc thật lâu, cuối cùng vẫn quyết định nói cho Lý Phong.
Đợi đến khi Tô Đồng giảng thuật xong xuôi, Lý Phong mới hiểu rõ, hóa ra tình cảnh hiện tại của Ngụy Băng Khanh đúng là không được tốt.