"Rất tốt, vậy ngươi nói cho ta biết, phải là nam nhân thế nào mới có thể xứng với Ngụy tổng?" Lý Phong cười một tiếng, hỏi đến vấn đề thứ hai.
Vấn đề này nhất thời làm khó Triệu Bằng, nếu như muốn khiến Ngụy Băng Khanh vui vẻ, thì phải nói không có nam nhân nào có thể xứng với nàng, cứ như vậy hắn cũng không có tư cách theo đuổi Ngụy Băng Khanh.
Nếu như hắn nói mình xứng với Ngụy Băng Khanh, có thể cho người ta một loại cảm giác cao ngạo tự đại?
"Ơ cái thằng mặt âm đạo này, thế mà dám làm khó lão tử!" Triệu Bằng ở trong lòng phẫn nộ không thôi.
"Xem ra vấn đề này rất khó trả lời a, bất quá không vấn đề. Ta sẽ đổi cách diễn đạt khác. Ta cảm thấy mình đã đầy đủ ưu tú, nhưng vẫn không xứng với Ngụy tổng, Triệu tiên sinh còn không bằng cả ta, vậy thì càng không xứng với Ngụy tổng, mọi người nghĩ xem đúng không?" Lý Phong liếc nhìn mọi người một lượt, chậm rãi nói.
Triệu Bằng chỉ cảm thấy một cỗ lửa giận cuồn cuộn trong ngực! Cái XXX, con mẹ nó ngươi có chỗ nào ưu tú hơn ta, làm sao ta không nhìn ra?
Mấy người Ngụy Trường Công cũng ngẩn ngơ. . . Ngươi thật sự nói mà không biết ngượng mồm a, trừ miệng lưỡi bén nhọn ra, chúng ta căn bản không nhìn ra được ngươi có chỗ nào ưu tú có được hay không? !
Ngụy Băng Khanh vốn đang nghiêm mặt, nghe xong câu nói này đã thiếu chút nữa cười thành tiếng, gia hỏa này quá tự luyến a? Bất quá trong tiềm thức Ngụy Băng Khanh cũng cho rằng Lý Phong ưu tú hơn Triệu Bằng . .
"Ngươi dựa vào cái gì mà nói ngươi ưu tú hơn ta?" Triệu Bằng thở sâu, tận lực bảo trì phong độ thân sĩ.
"Đúng a, Triệu ca là con cháu danh y, bản thân cũng là nhân tài một phương, y thuật rất giỏi, là nhân vật nổi tiếng được nhiều người biết, ngươi ngoại trừ có một viên thần dược tổ truyền ra thì còn có cái gì?" Người nói chuyện tên là Ngụy Băng Liên, con gái của lão tứ Ngụy Trường Nghiệp .
Ngụy Băng Liên ở thành phố Minh Châu này cũng rất nổi tiếng, tuy không nghiêng nước nghiêng thành bằng Ngụy Băng Khanh, nhưng cũng không phụ hai chữ mỹ nữ, khác với cha mẹ vì tài sản nên muốn đuổi Ngụy Băng Khanh đi, nàng là ghen tỵ người chị họ này. Vì sao chị ta có thể vừa xinh đẹp vừa tài giỏi như vậy? Nói chung, Ngụy Băng Khanh khó chịu là nàng vui vẻ.
"Đúng đấy, ngươi chỉ là tên làm thuê cho công ty nhà chúng ta, có tư cách gì mà tự nhận ưu tú hơn Triệu ca?" Ngụy Tử An khinh thường nói, hắn là anh ruột của Ngụy Băng Liên, tự nhiên muốn theo phe của em gái, huống hồ hắn cũng cảm thấy rất ngứa mắt với Lý Phong.
"Băng Liên, Tử An, các ngươi tuyệt đối đừng nói như vậy, Lý Phong cũng hiểu y thuật, chi bằng để Lý Phong cùng Triệu Bằng so đấu y thuật một phen, dùng cái này để phán định xem người nào ưu tú hơn." Ngụy Trường Công ở một bên dùng giọng âm dương quái khí nói.
Khi ở trong văn phòng trợ lý, hắn rõ ràng đã nghe thấy Lý Phong nói mình hiểu y thuật, bất quá bây giờ xem ra cái gọi là “hiểu y thuật” trong miệng Lý Phong cũng chỉ là viên thần dược tổ truyền có tác dụng kéo dài mạng sống mà thôi, chỉ so y thuật thì Lý Phong khẳng định không phải đối thủ của Triệu Bằng!
Chỉ cần kích động Lý Phong đồng ý so đấu y thuật với Triệu Bằng, liền có thể làm Lý Phong xấu hổ trước mặt mọi người, cứ như vậy Lý Phong còn dám phách lối nữa không?
"Tốt, vậy so y thuật đi!" Hai mắt Triệu Bằng sáng lên, hưng phấn nói , hắn tự nhận y thuật của mình đặt trong những người đồng lứa có thể nói là nhất đẳng, dù Lý Phong thật sự hiểu một chút y thuật cũng tuyệt đối không phải đối thủ của hắn! !
"Cái này. . . Không so y thuật, không so y thuật." Lý Phong lộ vẻ lúng túng khó xử, xem ra rất xoắn xuýt.
Nếu như Tô Đồng cũng ở chỗ này, kiểu gì cũng sẽ nghĩ tới lần trước khi Lý Phong bẫy Trần Đại Tráng, lúc đó hắn cũng có biểu tình y như bây giờ. . .