Ngụy Trường Công hiện tại phiền muộn muốn thổ huyết, con mẹ nó làm sao ngươi không nói sớm a, nói sớm thì lão tử có liều mạng mất mặt cũng phải thừa nhận a!
Đối với người bất lực mà nói, còn có chuyện gì quan trọng hơn khôi phục uy phong? Hiện tại hắn còn có thể dựa vào thuốc để duy trì, vạn nhất về sau không còn tác dụng, vậy hắn sống còn có ý nghĩa gì?
Sắc mặt người khác đều biến thành quái dị, tuy Ngụy Trường Công thề thốt phủ nhận, nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra hắn ngoài mạnh trong yếu, rõ ràng là bị Lý Phong nói trúng a!
Trên mặt Ngụy Băng Khanh càng là xuất hiện mấy phần xấu hổ, bởi vì hai chữ "bất lực" này làm cho nàng nhớ tới lần chạm mặt tiểu Lý Phong, đêm hôm đó nó quả thật là rất không kiêng nể gì cả. . .
"Triệu tiên sinh, ta chẩn bệnh xong rồi, hiện tại đến phiên ngươi." Lý Phong cười một tiếng, nhìn Triệu Bằng nói.
Triệu Bằng: ". . ."
Hắn còn có thể nói cái gì? Hắn mới chẩn bệnh cho ba người, đã vậy kết quả còn giống Lý Phong như đúc, về chuyện chẩn bệnh Lý Phong đã đứng ở thế bất bại.
Hiện tại chỉ có một biện pháp chuyển bại thành thắng, đó là thủ đoạn trị liệu vượt qua Lý Phong, chỉ là bệnh của ba người Ngụy Trường Công đều không phải loại trong thời gian ngắn có thể thấy được hiệu quả. . .
"Không nói được gì à, thế lấy ra cho mọi người xem một chút đi." Lý Phong đi đến trước mặt Triệu Bằng, đoạt tờ giấy trắng của hắn, đọc: "Ngụy Trường Công thận hư bất lực, Ngụy Tử Bình khí huyết thâm hụt, Ngụy Băng Liên kinh nguyệt không đều, cho nên Triệu tiên sinh kết luận giống ta, nhưng lại ít hơn ta ba người, đúng không?"
Sắc mặt Ngụy Trường Công đen như đít nồi, xong rồi, chuyện hắn bất lực xem như đã bị công khai!
Đám người Phương Vi giật mình, nếu như kết quả chẩn bệnh của Triệu Bằng khác với Lý Phong, bọn họ còn có thể che giấu lương tâm phủ nhận lời chẩn bệnh của Lý Phong, nhưng hiện tại bọn hắn lực bất tòng tâm.
"Đã như vậy thì tỷ thí một chút xem người nào có thủ đoạn chữa bệnh càng cao siêu hơn a, Bằng nhi, lấy ngân châm của ta mà dùng, đừng làm mất uy phong của Triệu gia ta!" Triệu Tể trầm mặc đi đến trước người Triệu Bằng, đưa túi ngân châm cho Triệu Bằng.
Tổ tiên Triệu gia làm ngự y trong hoàng cung, hiện nay dù đặt ở cả Hoa Hạ cũng rất có danh tiếng, hôm nay Triệu Bằng mà thua một người đồng lứa vô danh, lan truyền ra ngoài chẳng phải sẽ để cho người ta cười nhạo?
Cho nên một trận chiến này Triệu Bằng không thể thất bại!
"Vâng, gia gia!" Triệu Bằng biết một trận chiến này có ý nghĩa như thế nào, ngay sau đó hắn hít sâu một cái tiếp nhận ngân châm.
"Ngụy tiên sinh, nhà ta có một phương pháp châm cứu tổ truyền, đối với chứng bất lực rất có hiệu quả, ngươi có nguyện ý để ta trị liệu không?" Triệu Bằng cầm ngân châm trong tay, trầm giọng nói.
"Cái này. . ." Ngụy Trường Công do dự, cái này con mẹ nó là ép hắn thừa nhận bản thân bất lực a!
"Chờ một chút, ta cảm thấy vẫn nên để ta tới trước đi, bởi vì ta có nắm chắc trong vòng 3 phút là Ngụy tổng có thể cửng lên!" Lý Phong tiến lên phía trước, mặt không đỏ thở không gấp nói.
Lời này của hắn khiến mọi người không biết nói gì, cái XXX, ngươi nói chuyện có thể suy xét một chút không, hai từ kia rất không thích hợp dùng ở nơi đông người a !
Ngụy Băng Khanh nhịn không được nghiêng đầu đi, vẻ xấu hổ trên mặt càng đậm, gia hỏa Lý Phong này thực sự là. . . Rất xấu a!
"Đương nhiên, nếu như Triệu tiên sinh cũng nắm chắc làm được như ta, vậy ta đồng ý cho ngươi tới trước." Lý Phong căn bản không quan tâm cái nhìn của người khác với hắn, mọi người ở đây đều là người trưởng thành, lời nói của hắn có vấn đề gì sao? Hoàn toàn không a!
Hắn hiện tại chỉ quan tâm so đấu thắng hay bại, nếu như lát nữa Triệu Bằng trị liệu không có hiệu quả, sau đó hắn trị lại có hiệu quả, vậy làm sao phân biệt là công lao của ai? Cho nên chuyện giúp Ngụy Trường Công cửng lên hắn nhất định phải tới trước!