Lý Phong dùng đầu ngón chân để đoán cũng biết nhiệm vụ có liên quan tới Ngụy Băng Khanh, ngay sau đó hắn không kịp chờ đợi đã tiến vào hệ thống xem xét nhiệm vụ.
"Nhiệm vụ: Âm mưu của tập đoàn Tam Khẩu."
"Mục tiêu: Tra ra mục đích chính thức của tập đoàn Tam Khẩu khi muốn mua Vị Lai Cloud, giúp nữ thần Ngụy Băng Khanh giải nguy."
"Khen thưởng: 400 điểm kinh nghiệm, 3000 điểm tích lũy, 1 điểm chinh phục."
"Chú thích: Nhiệm vụ này có tính nguy hiểm nhất định, kí chủ tốt nhất là đợi lên tới cấp B- rồi mới nghĩ biện pháp hoàn thành."
Lý Phong: "? ? ?"
Không phải chứ. . . Hệ thống, đây không phải phong cách của ngươi a, không phải nên trực tiếp nói ra mục đích của tập đoàn Tam Khẩu cho ta biết à, thao tác này vẫn không đủ cợt nhả a!
Bất quá hệ thống trực tiếp nói rõ nhiệm vụ này có nguy hiểm đã rất tốt rồi, nếu không một khi hắn lỗ mãng trực tiếp điều tra, sau đó trở thành thằng nhân vật chính đầu tiên bị xử đẹp trong 50 chương đầu thì con mẹ nó đúng là khôi hài.
Đương nhiên, Lý Phong cũng không phải không có chút thu hoạch nào, chí ít hai chữ "âm mưu" trong tiêu đề cũng đã chỉ ra phương hướng cho hắn, rất rõ ràng tập đoàn Tam Khẩu muốn mua Vị Lai Cloud không phải vì mục đích đơn thuần a!
"Ngụy tổng, ta cảm thấy bọn họ hình như không có hảo ý." Lý Phong trầm ngâm chốc lát, chậm rãi nói.
"Ồ? Vì sao ngươi cho rằng như vậy?" Ngụy Băng Khanh kinh ngạc nhìn Lý Phong một cái, một tuần trước khi tiếp nhận cuộc điện thoại của Trung Bản Nhuận, nàng đã cảm thấy sự tình không thích hợp, ý nghĩ của Lý Phong không mưu mà hợp với suy nghĩ trong lòng nàng.
Cho nên khi nghênh tiếp Trung Bản Nhuận, nàng mới không gióng trống khua chiêng, chỉ mang theo một mình Lý Phong, nhưng nàng nghĩ mãi không ra tập đoàn Tam Khẩu làm như vậy có thể tạo ra tổn hại gì với Vị Lai.
"Tuy rằng ta không quá hiểu về Cloud Computing, nhưng nó có một cái công năng là thu thập tin tức, đúng không?"
"Đã như vậy, tập đoàn Tam Khẩu không có lý do gì sử dụng hệ thống Cloud Computing của chúng ta a, bọn họ không sợ tin tức nội bộ của tập đoàn Tam Khẩu bị chúng ta thu thập sử dụng?" Đây là chỗ mà Lý Phong cảm thấy không thể nào hiểu được.
Hiện tại là thời đại tin tức, người nào nắm giữ tin tức, người đó sẽ luôn đứng cao hơn người khác một bậc, tập đoàn Tam Khẩu luôn luôn nổi danh thế giới là giỏi bài bố cục diện, bọn họ sao có thể không biết tầm quan trọng của nó?
Nếu như tập đoàn Tam Khẩu sử dụng hệ thống Vị Lai Cloud, mặc kệ ứng dụng vào lĩnh vực nào, những tin tức thương nghiệp tương quan đều sẽ bị Vị Lai Cloud thu thập ghi chép lại.
Một khi tập đoàn Vị Lai lòng mang ý xấu, những tin tức này sẽ bị tuỳ tiện nắm giữ, đến lúc đó nộp lên cho quốc gia cũng tốt, tự mình sử dụng cũng được, đều sẽ mang đến cho Tam Khẩu tổn hại rất lớn.
Tập đoàn Tam Khẩu là xí nghiệp trụ cột của Nhật Bản, quan hệ giữa Nhật Bản cùng Hoa Hạ lại rất vi diệu, lãnh đạo của tập đoàn Tam Khẩu hẳn sẽ không phạm vào sai lầm cấp thấp như vậy mới đúng.
"Cho nên bọn họ muốn code gốc, chỉ khi có được code gốc, bọn họ mới có thể phòng ngừa sự tình như vậy phát sinh." Ngụy Băng Khanh cũng nghĩ đến điểm này, cho nên không cảm thấy kỳ quái.
Sau khi có được code gốc, tập đoàn Tam Khẩu liền có thể ở trong khoảng thời gian ngắn phục chế lại một hệ thống Cloud Computing, đồng thời cái hệ thống này hoàn toàn bị bọn họ nắm giữ, cứ như vậy thì không tồn tại mạo hiểm tin tức bị tiết lộ.
Chỉ là code gốc chính là tư sản hạch tâm của tập đoàn Vị Lai, cũng giống như code gốc window của Microsoft vậy, làm sao có thể bán cho người khác?
"Ta cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy. . ." Lý Phong nhíu mày, luôn cảm thấy mình xem nhẹ cái gì, nhưng nhất thời lại không cách nào tìm ra, cho nên rất buồn bực.
"Bất kể thế nào, code gốc của Vị Lai Cloud sẽ không bán ra, chỉ cần giữ vững phòng tuyến cuối cùng này thì không có vấn đề gì." Ánh mắt của Ngụy Băng Khanh biến thành kiên định, đứng dậy nói: "Đi thôi, về tập đoàn."
Vừa mới nói xong, Ngụy Băng Khanh đi ra khỏi phòng họp trước, lông mày Lý Phong nhướng lên một cái, nhấc chân theo sau.
Trong một chiếc Bentley màu đen đang trên đường vào trung tâm thành phố, Trung Bản Nhuận nằm ở chỗ ngồi phía sau nhắm mắt trầm tư, Trung Đảo Huệ Tử ngồi ở hàng sau bên trái nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết suy nghĩ cái gì.
Sau một lúc lâu, Trung Bản Nhuận dùng ngôn ngữ Nhật Bản hỏi: "Huệ Tử tiểu thư, Ngụy Băng Khanh khó chơi như vậy, chúng ta có nên nghĩ biện pháp khác?"
Nếu để Lý Phong thấy cảnh này nhất định sẽ ngoác mồm kinh ngạc, Trung Bản Nhuận đối xử với Trung Đảo Huệ Tử quá cung kính, nàng rõ ràng chỉ là thư ký của Trung Bản Nhuận a, lão bản có thể cung kính với thư ký như vậy sao? Không thể nào!
"Chí Thôn, địa hình phân bộ khoa học Vị Lai ngươi đã ghi nhớ chưa?" Trung Đảo Huệ Tử không trả lời Trung Bản Nhuận, mà lại hỏi lái xe Chí Thôn Nghiễm Nhất.
"Đã ghi nhớ rồi, tùy thời có thể hành động." Chí Thôn Nghiễm Nhất lái xe rất vững vàng, cũng không quay đầu lại nói.
"Vạn sự đều đã được chuẩn bị đầy đủ, chỉ thiếu code gốc a. . ." Trung Đảo Huệ Tử cảm khái một tiếng, tiếp theo trong mắt lóe lên một đạo hàn quang, nói: "Ngụy gia cũng không phải bền chắc như thép, nếu Ngụy Băng Khanh không cách nào thỏa mãn yêu cầu của chúng ta, vậy hãy nghĩ biện pháp kiếm một tên bù nhìn thay thế nàng!"
"Đúng a, làm sao ta lại không nghĩ tới chứ, Huệ Tử tiểu thư quả nhiên cực kì thông minh, thuộc hạ bội phục!" Trung Bản Nhuận vuốt mông ngựa một cái.
Trung Đảo Huệ Tử nghiêng đầu đi, trong mắt lóe lên một tia chán ghét.
Trung Bản Nhuận cười khan một tiếng, tuy rằng khó chịu vì liên tiếp bị đối phương bơ đẹp, nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể giả bộ như không có việc gì tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Trở lại tập đoàn đã là ba giờ chiều, Tô Đồng nhìn thấy Lý Phong trở về cũng không hỏi nhiều, tận đến lúc sắp tan việc mới làm bộ tùy ý hỏi: "Lý Phong, ngươi dọn nhà chưa?"
Trời mới biết hai ngày này nàng cảm thấy thế nào, nàng đã chuẩn bị tốt để Lý Phong phát hiện mình ở đối diện, Lý Phong lại một mực không chuyển nhà, loại cảm giác này tựa như một thanh lợi kiếm cứ treo tại đỉnh đầu không biết lúc nào sẽ rơi xuống!
Sớm biết như vậy, nàng đã nói với Lý Phong chuyện này từ khi hắn vừa thuê nhà!
"Ây. . . Còn chưa được, gặp phải chút chuyện, có thể phải chậm trễ thêm mấy ngày." Lý Phong cũng không giấu diếm, ngay sau đó liền kể lại sự tình của Tần Mộng một lần.
Hắn cũng định thuyết phục Tần Mộng cùng hắn đến Ngự Cảnh hoa viên ở chung, dù sao căn đó có hai phòng ngủ một phòng khách, một mình hắn ở có chút lãng phí.
Tiểu khu kia có đủ mọi thành phần, Lưu Hinh còn nhỏ, nàng nên sống trong hoàn cảnh tốt đẹp hơn, chờ số tiền của Trần Hải chuyển đến, hắn lại thuyết phục Tần Mộng mua phòng ở Minh Châu.
"Là vậy a. . ." Tô Đồng quái dị nhìn Lý Phong một cái, Lý Phong vậy mà nhiệt tình giúp một nữ nhân như vậy? Hắn cùng Tần Mộng có quan hệ gì?
Lý Phong đoán được suy nghĩ trong lòng Tô Đồng, cũng không giải thích cái gì, một ít chuyện vốn dĩ càng tô càng đen, đợi thêm một thời gian nữa Tô Đồng tự nhiên sẽ minh bạch hắn là người thế nào.
Sau khi tan việc, hai người liền đi ra khỏi tập đoàn, mỗi người đón xe về nhà, chỉ là hơn 10 phút sau Lý Phong liền phát hiện taxi đi không đúng hướng.
"Bác tài à, con đường này không phải đường về nhà ta a, ngươi không phải đi nhầm chứ?" Ở cạnh ghế lái, Lý Phong ngồi thẳng người lên, cảnh giác nhìn tài xế xe taxi hỏi.
"Anh bạn trẻ đừng lo lắng, ở trên con đường kia xảy ra tai nạn, kẹt xe rồi, ta lái xe taxi ở thành phố này đã hơn mười năm, cam đoan đưa ngươi về nhà an toàn." Tài xế xe taxi là một vị nam nhân trung niên tuổi hơn bốn mươi, cười ha hả nói.
Lông mày Lý Phong nhướng lên một cái, lấy điện thoại di động ra nhìn lướt GPS, đồng thời phát hiện con đường kia không bị nhắc nhở kẹt xe, trong lúc nhất thời kinh nghi bất định nhìn về phía tài xế.
Đúng lúc này, tài xế tay trái nắm chặt vô lăng, tay phải móc ra từ trong ngực một cây súng lục, họng súng đen ngòm nhắm thẳng Lý Phong, cười lạnh nói: "Thành thành thật thật ngồi ở đó, không thì lão tử bắn chết ngươi!"