"Phùng tổng, chọn bảo tiêu là chuyện riêng của ta, không có quan hệ gì với ngươi."
Ngay khi Lý Phong xem xét nhiệm vụ, Ngụy Băng Khanh lạnh giọng nói.
Phùng Tuấn tự tung tự tác làm Ngụy Băng Khanh có chút tức giận, nhưng Phùng gia cùng Ngụy gia vừa có cạnh tranh vừa có hợp tác, đều nắm giữ một bộ phận cổ phần xí nghiệp đối phương, nàng cũng không tiện nghiêm khắc trách cứ.
"Băng Khanh, ta thật sự là muốn tốt cho ngươi." Phùng Tuấn thở dài, tiếp theo nhìn về phía Lý Phong, đùa cợt nói: "Người anh em, ngươi chẳng lẽ muốn một mực làm con rùa đen rút đầu? Đây cũng không phải là biểu hiện nên có của một bảo tiêu ưu tú."
Ngụy Băng Khanh vừa muốn mở miệng cự tuyệt, Lý Phong đã tiến lên trước một bước, ngăn ở trước người nàng nói rằng: "Phùng tổng, muốn ta đấm nhau với bảo tiêu của ngươi cũng không phải là không được, nhưng dù sao cũng nên có chút phần thưởng a?"
Đám người lãnh đạo Trương Hoành Mậu biến hóa sắc mặt, ngay ở trước mặt bọn họ mở mồm đòi luận võ đã là chuyện kiêng kị, Lý Phong còn muốn đặt cược, coi bọn hắn không tồn tại sao?
Mắt Phùng Tuấn sáng lên: "Ngươi muốn chơi thế nào?"
Lý Phong móc chi phiếu từ trong ngực ra, híp mắt nói: "Ta có một tấm chi phiếu 500 ngàn, nếu như ta thua, tấm chi phiếu này là của ngươi, nếu như ta thắng. . ."
"Ta cho ngươi 1 triệu!" Phùng Tuấn cười lạnh một tiếng, lấy từ trong ngực ra một tờ chi phiếu, roẹt roẹt một cái viết xong một chuỗi chữ số, giơ lên giữa không trung nói: "A Cường A Mãnh, các ngươi nếu như thắng liền có thể cầm về 1,5 triệu, đừng để ta thất vọng a!"
Ánh mắt Vương Mãnh Hà Cường sáng lên, chiến ý sôi trào!
"Phùng tổng thật hào phóng!" Lý Phong nhìn về phía Phùng Tuấn giơ ngón tay cái lên, tiếp theo liền muốn đi lên đấm nhau.
Ai ngờ Ngụy Băng Khanh lại kéo hắn một cái: "Lý Phong, ngươi điên sao!"
Sắc mặt Phùng Tuấn kịch biến, lòng đố kị bùng lên, mấy lãnh đạo như Trương Hoành Mậu cũng biến thành sắc mặt quái dị.
Ở trong ấn tượng của bọn họ, Ngụy Băng Khanh cùng lắm cũng chỉ bắt tay với người khác giới mà thôi, hiện tại lại chủ động kéo cánh tay Lý Phong, Lý Phong thật sự chỉ là bảo tiêu của nàng?
Ngụy Băng Khanh cũng phát hiện mình quá kích động, liền vội vàng buông tay ra nói: "Lý Phong, ngươi không luận bàn với bọn hắn cũng không sao, ta tin tưởng thực lực của ngươi, cùng ta trở về đi."
Nàng hiểu rõ Phùng Tuấn, cuộc tỷ thí này không bao giờ đơn giản chỉ là kiểm nghiệm thực lực của Lý Phong.
Lý Phong tuy mạnh, nhưng Vương Mãnh Hà Cường đều là kẻ hung ác đấm nhau vô địch, hơi không cẩn thận Lý Phong sẽ bị thương tổn.
"Ngụy tổng, cám ơn ngươi tin tưởng ta, ta cũng tin tưởng mình, cho nên. . . Ngươi thật sự muốn ngăn cản ta một đêm thành người giàu sao?" Lý Phong nháy mắt mấy cái, nửa đùa nửa thật nói.
Hắn đáp ứng luận bàn, một là phải hoàn thành nhiệm vụ hệ thống, hai là có lòng tin đối với thực lực của mình.
Dù Phùng Tuấn không dùng từ ngữ khuếch đại, nhưng vô địch cận chiến cũng phải phân cấp bậc, Lý Phong suy đoán Vương Mãnh, Hà Cường cùng lắm là vô địch cuộc thi đánh võ cấp tỉnh hoặc thành phố nào đó.
Còn nếu là đẳng cấp thế giới. . . Một cuộc so tài đã kiếm được mấy triệu thậm chí mấy chục triệu đô la mỹ, bọn họ nếu có thực lực này sẽ làm bảo tiêu cho Phùng Tuấn?
Mà dựa theo hệ thống giới thiệu, cường giả cấp C là đủ sức vô địch giải thế giới rồi, Lý Phong mặc dù chỉ là C , nhưng dù sao hắn cũng đã học《 Tổng hợp thuật cận chiến 》, làm sao có thể thua Vương Mãnh Hà Cường?
Ngụy Băng Khanh nhất thời dở khóc dở cười, đến lúc nào rồi hắn còn cợt nhả được, tiền tuy tốt, nhưng cũng phải có mạng mới xài được a.
Có điều nàng cũng nhìn ra Lý Phong tự tin mười phần, trong lúc nhất thời có chút do dự có nên tiếp tục ngăn cản hắn không.
"Đúng rồi, tiểu tử nghèo như các ngươi đều ưa thích loại mộng đẹp này, hiện tại cơ hội đang bày ở trước mặt, giờ phải xem ngươi có thể nắm chặt hay không." Phùng Tuấn cười lạnh không thôi.
Vốn Phùng Tuấn chỉ là cảm nhận được một chút uy hiếp từ Lý Phong, nhưng hành động kéo tay thân mật vừa rồi của Ngụy Băng Khanh đã làm cho Phùng Tuấn sinh ra cảm giác nguy cơ vô cùng lớn.
Hiện tại hắn không chỉ muốn làm Lý Phong cút xa khỏi Ngụy Băng Khanh, còn muốn Lý Phong cả đời còn lại phải nằm trên giường bệnh!
"Nắm chắc tự nhiên là nắm chắc, bất quá đến cùng là người nào đánh với ta, chẳng lẽ lại 2 đánh 1 a?"
Lý Phong tiến lên trước một bước, liếc nhìn Vương Mãnh, Hà Cường.
"Hừ, thu thập ngươi cần gì phải 2 đánh 1!" Vương Mãnh cười lạnh một tiếng, quay đầu nói: "Cường tử, hai ta là huynh đệ, đợi chút nữa bất luận là người nào đi lên, tiền thưởng đều chia đôi, như thế nào?"
"Không có vấn đề." Hà Cường không do dự liền đáp ứng, không đáp ứng thì vạn nhất Lý Phong chọn Vương Mãnh, hắn chẳng phải là một phân tiền cũng không lấy được?
"Không hổ là hảo huynh đệ!" Vương Mãnh vỗ vỗ bả vai Hà Cường, tiếp theo nhìn về phía Lý Phong nói: "Tới đi, ngươi muốn đánh với ai?"
"Ta chọn ngươi." Lý Phong không biết Vương Mãnh cùng Hà Cường ai mạnh ai yếu, dứt khoát lựa chọn Vương Mãnh.