"Kí chủ, lần trước chỉ là dùng thử, cho nên không có hạn chế, giống như game online lúc chơi thử không cần nạp tiền vậy, đây chính là một cái thủ đoạn hấp dẫn khách hàng."
Chí Linh tỷ tỷ trả lời rất nhanh.
Lý Phong: ". . ."
Còn có thể chơi như vậy sao? Con mẹ nó làm vậy có thể tính là lừa gạt người tiêu dùng không?
Đồ vật trong khu mua sắm bằng điểm chinh phục chỉ có thể nhìn thấy giới thiệu sau khi mua kỹ năng, vì lí do này nên Lý Phong cảm thấy hệ thống nói chuyện đúng là rất có đạo lý, hắn căn bản vô lực phản bác!
Nhưng con mẹ nó chứ. . .
"Được rồi, ngươi là hệ thống, ngươi lớn nhất, tiểu gia nhận thua!" Lý Phong nghiến răng nghiến lợi nói.
Hắn bây giờ có thể nói cái gì, mua cũng mua rồi, lại không có cách nào trả hàng, hiện giờ đành phải ngậm nước mắt vào trong tim a!
Hôm nay phải làm việc, Lý Phong cũng không chờ lâu, lại sờ nắn và hôn hít với Tống Uyển Quân một lát liền ra khỏi biệt thự, đón xe tiến tới tập đoàn Vị Lai.
Còn chưa đi vào cửa lớn tập đoàn, Lý Phong đã nhận được cuộc gọi của Ngụy Băng Khanh, nàng nói có chuyện gấp muốn tìm hắn.
"Chẳng lẽ sự tình tập đoàn Tam Khẩu có tiến triển?"
Mang theo nghi hoặc này, Lý Phong dùng tốc độ nhanh nhất đi tới văn phòng Tổng giám đốc, khi hắn nhìn thấy Triệu Tể trên ghế salon liền biết mình đoán sai rồi.
"Lý tiên sinh." Triệu Tể vội vàng đứng lên đi đến trước mặt Lý Phong, phù phù một tiếng quỳ rạp xuống đất dập đầu với hắn.
"Phanh" "Phanh" "Phanh" . . .
Cái trán đụng trên sàn nhà phát ra từng tiếng vang cốp cốp tựa như nhịp trống.
Ngụy Băng Khanh biết mục đích Triệu Tể tới đây, trên mặt tuy có vẻ không đành lòng nhưng không ngăn cản.
Làm sai thì phải tiếp nhận trừng phạt, mới khấu đầu mấy cái mà thôi, còn chưa đủ để bồi thường sai lầm họ phạm phải!
Lý Phong cũng không ngăn cản, đứng tại chỗ giống như cười mà không phải cười nhìn Triệu Tể đang dập đầu.
Triệu Tể: ". . ."
Không phải chứ. . . Các ngươi đã nghe câu kính già yêu trẻ bao giờ chưa, ta tuổi đã cao còn phải đập đầu xuống đất thế này dễ dàng sao? Tốt xấu gì cũng nên tới dìu ta đứng dậy a!
Sau một hồi Triệu Tể cảm thấy tiếp tục như vậy mình sẽ bị choáng ngất, lúc này mới ngẩng đầu nói: "Lý tiên sinh, chuyện này là Bằng nhi không đúng, ta thay hắn xin lỗi ngươi, nhưng Bằng nhi tuổi tác còn nhỏ, nếu như phải mang tội danh này thì coi như tiền đồ một đời bị hủy!"
"Cho nên ta muốn xin Lý tiên sinh đổi khẩu cung một chút, nói Bằng nhi cũng là người bị hại, chỉ cần Lý tiên sinh đồng ý, ta lập tức đưa lên 20 triệu tiền mặt để bồi thường!"
Tối hôm qua Triệu Tể đã biết Triệu Bằng bị bắt, nên bây giờ mới đến tìm Lý Phong, cũng là muốn nói chuyện trực tiếp với Lý Phong, nếu như gọi điện thoại nói không chừng còn chưa mở miệng Lý Phong đã cúp máy rồi.
"Triệu tiên sinh có phải đang hiểu lầm cái gì không?" Lý Phong cười.
Đây là vấn đề tiền bạc sao? Nếu như tối hôm qua hắn có chút chủ quan, chỉ sợ đã không thấy được ánh mặt trời hôm nay.
Hai ông cháu Triệu Tể muốn đòi mạng hắn, hiện tại bỏ ra chút tiền liền muốn hắn đổi khẩu cung, có phải quá coi thường hắn hay không?
Huống hồ chuyện này chủ mưu là Triệu Tể, Lý Phong còn đang suy nghĩ làm sao để xử đẹp cả Triệu Tể, Triệu Tể lúc này còn tới tìm hắn có phải não bị đổ nước vào?
"50 triệu! Trong tay ta chỉ có bằng đó tiền mặt, nếu như Lý tiên sinh đồng ý, ta hiện tại lập tức chuyển khoản."
Triệu Tể khẽ cắn răng, trực tiếp ra cái giá bồi thường hơn gấp đôi.
Mang súng bắt cóc là trọng án, chỉ nhờ quan hệ căn bản không có cách cứu Triệu Bằng ra, trừ phi tài xế, thằng hề cùng Lý Phong đều sửa đổi khẩu cung.
Hắn có nắm chắc thuyết phục được tài xế cùng thằng hề, chỉ cần thuyết phục thêm Lý Phong, Triệu Bằng liền có thể phóng thích vô tội!
Lý Phong nhịn không được cười lạnh: "Không cần phải nói nữa, đừng nói ta hiện tại không thiếu tiền, cho dù thiếu tiền ta cũng không có khả năng đáp ứng, ngươi chết cái tâm này đi."
"Ngụy tổng, nếu như không có sự tình gì khác thì ta về phòng làm việc trước."
Ngụy Băng Khanh lộ sắc mặt phức tạp gật đầu một cái, Lý Phong quay đầu bước đi.
"Chờ một chút! 100 triệu, ta nguyện ý trả 100 triệu, chỉ cần Lý tiên sinh nguyện ý, ta hiện tại liền chuyển tiền sang tài khoản của ngươi!"
Triệu Tể chỉ có một cháu trai Triệu Bằng, dù đã cách 1 đời, nhưng Triệu Bằng cũng là bảo bối trong lòng hắn, hắn dù có phải đập nồi bán sắt cũng phải cứu Triệu Bằng ra!
Lý Phong không chút dừng lại, trực tiếp đi ra khỏi văn phòng.
Giờ khắc này sắc mặt Triệu Tể âm trầm tới cực điểm, lên cơn giận dữ!
Hắn là danh y đương thời, cho tới bây giờ đều là người khác cầu hắn, hắn phải cầu người thì đây đúng là lần đầu tiên, thế nhưng Lý Phong vậy mà không cho chút cơ hội nào, thật là đáng chết!
"Ngụy tổng, nể tình ta đã từng cứu mạng Triệu lão gia tử, phiền ngươi giúp ta thuyết phục Lý Phong, được không?"
Triệu Tể khẽ cắn răng, xoay người quỳ xuống trước mặt Ngụy Băng Khanh, khóc ròng nói.
"Triệu đại phu, ngươi đừng như vậy, đứng lên đi."
Ngụy Băng Khanh vội vàng đi tới kéo Triệu Tể lên.
"Ngụy tổng, ta chỉ có 1 đứa cháu trai Triệu Bằng này, hắn phải ngồi tù thì ta cũng không muốn sống nữa, cứu một mạng người hơn xây tháp 7 tầng, ngươi nhất định phải giúp ta thuyết phục Lý Phong a, ta dập đầu xin ngươi đó."
"Phanh" "Phanh" "Phanh "
Triệu Tể lại bắt đầu dập đầu.
Hắn thấy Ngụy Băng Khanh là nữ nhân, mà nữ nhân bình thường đều mềm lòng, chỉ cần hắn biểu diễn đúng chỗ, Ngụy Băng Khanh sẽ giúp hắn khuyên Lý Phong.
Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, mỹ nữ cấp bậc Ngụy Băng Khanh chủ động muốn nhờ, loại đàn ông đang độ tuổi tràn đầy hormone giống đực như Lý Phong sao có thể chống cự?
Cái này so với hắn ra mặt đơn giản hơn nhiều a!
Triệu Tể đột nhiên có chút hối hận, biện pháp tốt như vậy nếu có thể sớm nghĩ ra, thì vừa rồi cũng không cần bị Lý Phong khinh bỉ!
Ngay tại thời điểm Triệu Tể âm thầm đắc ý, Ngụy Băng Khanh nói: "Xin lỗi Triệu đại phu, chuyện này tha thứ ta bất lực."
Tựa như một chậu nước lạnh tưới vào đầu Triệu Tể!
"Ta mặc dù là nữ nhân, nhưng lại phân rõ phải trái, chuyện này vốn là Triệu Bằng sai, mà làm sai thì phải tiếp nhận trừng phạt."
"Triệu đại phu, mời trở về đi, ta còn phải làm việc."
Ngụy Băng Khanh trực tiếp hạ lệnh trục khách.
Triệu Tể run lên, dùng ánh mắt oán độc nhìn Ngụy Băng Khanh sau đó đứng dậy rời đi!
Đi ra khỏi cao ốc tập đoàn Vị Lai, Triệu Tể liền bắt đầu chửi ầm lên: "Kỹ nữ, hỗn đản, Triệu Tể tav thật sự là mù mắt mới tới cầu các ngươi!"
Đám người xung quanh sau khi nghe được nhất thời choáng váng.
Chỉ là Triệu Tể giờ phút này đã gần như điên cuồng, làm gì còn quan tâm người khác?
Thế nhưng Triệu Tể không biết rằng, tại thời điểm hắn đi ra khỏi văn phòng Tổng giám đốc, Lý Phong đã dùng Ẩn Thân Thuật bám theo.
"Không để Bằng nhi sống tốt, ta cũng không cho các ngươi sống dễ chịu!" Triệu Tể tiếp tục mắng.
Dù là quần chúng không rõ chân tướng xung quanh, cũng có thể nghe ra vẻ oán đọc trong giọng nói của Triệu Tể.
Trong lúc nhất thời mọi người ào ào suy đoán, đến cùng là ai chọc hắn.
"Xem ra nếu không trừ hậu hoạn thì về sau Ngụy Băng Khanh có thể sẽ gặp nguy hiểm. . ." Lông mày Lý Phong nhướng lên một cái, âm thầm hạ quyết tâm.
Triệu Tể có thể tìm người bắt cóc hắn, thì cũng có thể làm ra sự tình càng thêm phát rồ, Lý Phong không sợ cái gì, nhưng Ngụy Băng Khanh thì khác.
Không nói tới chuyện hắn cùng Triệu Tể có thù oán, chỉ cần vì an toàn của Ngụy Băng Khanh, Lý Phong cũng muốn làm gì đó!
Triệu Tể vừa đi về phía bãi đậu xe vừa mắng, càng mắng càng khó nghe, ngay tại thời điểm hắn chuẩn bị mở cửa xe, Lý Phong vung quyền nện thẳng gáy hắn!
"Phanh "
Triệu Tể chỉ cảm thấy sau đầu truyền đến đau đớn dữ dội, đến cả kêu cũng không kêu tiếng nào đã ngửa ra sau ngã xuống đất.
Lý Phong nhìn Triệu Tể thêm một lát, nói thầm: "Nửa đời sau nằm trên giường bệnh sám hối đi. . ." .
Một quyền kia Lý Phong khống chế lực rất tốt, mặc dù không giết Triệu Tể, nhưng nửa đời sau sẽ phải làm người thực vật.
Tự nói xong, Lý Phong lại quét mắt nhìn một vòng đám quần chúng kinh hoảng chung quanh, sau đó quay người rời đi.