Hình như tự nhiên nói vậy có chút không tốt lắm nha, nàng còn chưa gặp phải nguy hiểm mà? Làm sao Lý Phong lại tiến đến?
Còn nữa, tại sao Lý Phong lại nói mình là bạn trai nàng, hiện tại đã là lần thứ hai rồi! Bất quá nói đi cũng phải nói lại, đối với chuyện Lý Phong tự nhận là bạn trai nàng, hình như nàng cũng không bài xích? Đây là có chuyện gì?
Thật kỳ quái. . .
Từ Bác cũng sững sờ, Tô Đồng cũng có người yêu? Sao hắn không biết!
"Từ quản lý, đây chính là thành ý của ngươi?" Ngô Lợi tức giận, vậy mà cứ xoen xoét cái mồm nói nào là gái trinh, nào là chưa từng yêu đương, định lừa ta à?
Từ Bác hoảng lên: "Không phải. . . Ngô lão bản, ngươi nghe ta giải thích, ta căn bản không biết Tiểu Đồng có người yêu. Tiểu Đồng, ngươi không phải trước nay đều độc thân sao?"
Ngô Lợi sững sờ, nhìn sắc mặt Từ Bác không giống như nói dối, chẳng lẽ sự tình có gì đó kỳ quặc?
"Ta. . ." Tô Đồng nhìn Lý Phong, đầu óc suy tư nên trả lời thế nào.
"Tô Đồng là biểu muội của ngươi, không phải mẹ ngươi, không cần phải sự tình gì cũng thông báo cho ngươi." Lý Phong liếc nhìn Từ Bác, đùa cợt nói.
Vừa rồi hắn nghe trong điện thoại rất rõ ràng, Từ Bác căn bản không coi Tô Đồng là biểu muội, mà chỉ là một công cụ để lợi dụng!
Đối với dạng người này, Lý Phong đương nhiên sẽ không nể mặt mũi làm gì.
"Tiểu Đồng, hắn thật sự là bạn trai ngươi?" Lý Phong ăn nói bốp chát, lại làm sắc mặt Từ Bác khó coi hơn mấy phần.
"Đúng, Lý Phong là bạn trai ta." Lúc này Tô Đồng cũng không biết làm thế nào, chỉ có thể cứng rắn thừa nhận.
"Vớ vẩn! Ngươi có bạn trai làm sao không nói một tiếng với người nhà? Trong xã hội này loại người gì cũng có, lừa tiền, lừa sắc, ăn xong chùi mép không nhận cũng không hiếm lạ, ngươi không sợ mình bị thiệt thòi à?"
Từ Bác lấy ra uy nghiêm của ca ca răn dạy Tô Đồng.
"Hả? Ngươi có ý tứ gì a, nói ta lừa tài gạt sắc đúng không?" Lý Phong không vui.
"Thế nào, chột dạ à?" Từ Bác đang nổi nóng vì Lý Phong phá hư chuyện tốt của mình, không khỏi cười lạnh.
"Lý Phong, ngươi bớt tranh cãi đi." Tô Đồng sợ Lý Phong cùng Từ Bác nảy sinh tranh chấp, vội vàng kéo tay hắn.
"Giao cho ta." Lý Phong vỗ vỗ lòng bàn tay Tô Đồng, kéo ra một cái ghế bệ vệ ngồi xuống, rồi mới lên tiếng: "Nói thật cho ngươi biết a, tiểu gia ta thật ra không có gì ngoài tiền, cho nên lừa tiền là chuyện không thể nào."
Nghe thấy lời này Từ Bác cùng Ngô Lợi đều giận quá hóa cười, con hàng này là ai, vậy mà dám ở trước mặt bọn hắn khoe tiền, tưởng mình là Huấn Hoa Hồng a?
Chỉ có Tô Đồng biết, Lý Phong đúng thật là không thiếu tiền. . .
"Vậy ngươi nói xem ngươi có bao nhiêu tiền, ta xin rửa tai lắng nghe." Từ Bác kìm nén bực bội nói.
"Ta có bao nhiêu tiền thì liên quan gì tới ngươi?" Lý Phong trợn mắt một cái, nói tiếp: "Bất quá câu nói vừa rồi của ngươi ngược lại đã đúng một nửa, ta chính là cảm thấy Tô Đồng xinh đẹp nên mới theo đuổi nàng."
Nghe xong lời này khuôn mặt Tô Đồng đỏ lên, tựa như một mặt trời nhỏ, nội tâm ngọt ngào như ăn mật.
Nàng đã được rất nhiều nam nhân khen xinh đẹp, nhưng nói ngay thẳng như Lý Phong thì đúng là lần đầu tiên gặp phải.
Chỉ là cái wtf, thế quái nào lại thấy ngọt ngào. . .
"Nghe thấy chưa? Hắn chính là vì lừa sắc! Tiểu Đồng, ngươi hãy mau chóng chia tay hắn đi." Từ Bác tự cho là đã bắt trúng nhược điểm của Lý Phong, đắc ý nói.
"Cái gì mà lừa sắc, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, câu này ngươi chưa từng nghe à? Theo ý tứ của ngươi cứ nam nhân có bạn gái xinh đẹp đều là vì lừa gạt sắc sao?"
"Ngươi có bản lĩnh thì tìm bạn gái đẹp xinh đẹp như tiên nữ giống ta xem?"
Lý Phong trực tiếp nói một câu làm Từ Bác á khẩu không trả lời được.
"Tốt tốt tốt, ta nói không lại ngươi." Từ Bác bình phục lại tâm tình, nhìn Tô Đồng nói: "Tiểu Đồng, Ngô lão bản là khách hàng trọng yếu, ngươi làm như vậy sẽ khiến Ngô lão bản không cao hứng."
Ngô Lợi nghe vậy liền hừ một tiếng, phối hợp hiện ra vẻ mặt không vui.
"Ngô lão bản đừng nóng giận, giao cho ta." Từ Bác áy náy cười một tiếng, tiếp theo nói với Tô Đồng: "Ngươi bây giờ chia tay với Lý Phong, sau đó cùng Ngô lão bản uống một chén rượu, ta có thể coi như trước đó chưa từng xảy ra chuyện gì."
"Ừm, ta cũng có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì." Ngô Lợi gật đầu, dường như rất hài lòng với biện pháp giải quyết này.
"Nếu như Tô Đồng không chia tay với ta thì sao?" Lý Phong lộ vẻ mặt nghiền ngẫm.
"Không chia tay. . . Vậy thì với lý do Tô Đồng tạo thành tổn thất lớn với công ty, ta sẽ khai trừ cha mẹ Tô Đồng!" Trong mắt Từ Bác lóe lên một vệt sáng lạnh lẽo, âm trầm nói.
Tô Đồng không phải nhân viên của Từ Bác, nên Từ Bác không làm gì được Tô Đồng, nhưng Tô Đồng luôn luôn hiếu thuận, Từ Bác có thể lấy cha mẹ ra uy hiếp Tô Đồng a.
Tuy làm như vậy có chút quá phận, nhưng cái thế giới này chính là như vậy, tiền bạc là tối cao, thân tình, hữu tình thậm chí ái tình, ở trước mặt tiền tài đều có thể bỏ qua.
(hữu tình: tình bằng hữu)
3 triệu thuần lợi nhuận a, chỉ là thân tình thì có đáng gì?
"Biểu ca, ngươi nghiêm túc sao?" Tô Đồng cảm thấy Từ Bác trước mặt mình rất lạ lẫm, làm nàng cảm thấy mấy phần thất vọng.
"Đúng, nghiêm túc, biện pháp giải quyết ta đã nói ra, hiện tại phải xem ngươi định chọn thế nào."
Từ Bác cười lạnh một tiếng, móc ra từ trong ngực một gói thuốc Hoàng Hạc Lâu 1916, đưa cho Ngô Lợi một điếu rồi đốt lửa hộ hắn, tiếp theo hai người ngồi xuống hút thuốc, đợi Tô Đồng cho ra đáp án.
Từ Bác biết tình huống gia đình Tô Đồng, gia gia của nàng quanh năm liệt giường, mỗi tháng đều cần ba bốn ngàn để chữa bệnh, nàng còn có một đệ đệ đang học đại học, một năm chí ít phải tốn 20 ngàn.
Cha mẹ Tô Đồng lại không có văn hóa gì, một khi bị khai trừ chỉ có thể đi quét rác, Tô Đồng hiếu thuận như thế sao có thể nhẫn tâm để cha mẹ làm chuyện kia?
Dưới cái nhìn soi mói của mọi người, sắc mặt Tô Đồng biến ảo mấy lần, sau cùng cắn răng nói: "Vậy thì tốt, ta sẽ để cha mẹ từ chức, Lý Phong, chúng ta đi."
Nói xong Tô Đồng liền muốn lôi kéo Lý Phong rời đi.
Nàng hiếu thuận, nhưng không phải ngu hiếu, thất nghiệp mặc dù sẽ mang đến đả kích cho cha mẹ, nhưng nàng tin tưởng cha mẹ biết được đầu đuôi sự tình cũng sẽ ủng hộ nàng!
(ngu hiếu:hiếu thảo một cách mù quáng)
Tuy làm như vậy sẽ làm cho gia đình khó khăn hơn một chút, nhưng nàng sẽ càng thêm nỗ lực, một ngày nào đó cả nhà nhất định sẽ sống trong sung túc!
"Nói hay lắm!" Lý Phong chỉ chờ Tô Đồng nói lời này.
Hắn có khả năng giúp đỡ Tô Đồng giải quyết phiền phức hôm nay, nhưng hắn có thể cả một đời đều bảo hộ bên cạnh Tô Đồng sao?
Rèn sắt còn cần tự thân nó cứng rắn, nếu như Tô Đồng không đủ cứng rắn, hắn chỉ có thể giúp Tô Đồng lần này, về sau sẽ lực bất tòng tâm.
Cho nên Tô Đồng nói trúng ý tưởng trong suy nghĩ của Lý Phong, nữ nhân này không tệ, có điểm mấu chốt, không mềm yếu, đáng để hắn bỏ công trợ giúp!
Từ Bác giận dữ: "Hay cái rắm, ngươi có biết tình huống trong nhà Tiểu Đồng không? Gia gia của nàng thân thể không tốt, 24/7 đều nằm liệt giường, mỗi tháng đều cần rất nhiều tiền thuốc men, nàng còn có một đệ đệ đang học đại học."
"Ba mẹ nàng thất nghiệp người nào nuôi sống cả nhà, chỉ dựa vào số tiền lương ít ỏi kia của Tiểu Đồng sao? Hay là ngươi nuôi cả nhà nàng?"
"Nuôi thì nuôi, có cái gì khó khăn đâu." Lý Phong cười lạnh một tiếng, lấy ra từ trong ngực một tờ chi phiếu tiện tay đưa cho Tô Đồng nói: "Đây là 8 triệu, ngươi lấy xài đi, đợi hết ta lại cho thêm."
Tay Ngô Lợi run một cái, làm điếu thuốc rớt xuống quần.
Từ Bác đang hút thuốc thì ho khan không ngừng, thậm chí rơi nước mắt.
Nữ thư ký của Từ Bác kinh ngạc che miệng, khuôn mặt tràn ngập hâm mộ!