Người ta đều không biết ngươi ở nơi đâu, còn thế nào tìm đến hắn đoán mệnh?
Kia hôm nay liền đi chân núi bày quán, tuyên truyền cho mình một chút mới tốt.
Thế là hắn tìm ra cái bàn để bày quầy bán hàng trước đó, cưỡi xe điện xuống núi, Đại Hắc cùng tiểu Mạt Lị thấy hắn đi, cũng theo ở phía sau điên cuồng đuổi theo.
Chờ Vu Tuấn đi vào trước sơn môn, hai tên gia hỏa này thế mà đã tại nơi này chờ hắn, khó trách trên nửa đường đã không thấy bóng dáng của chúng, hóa ra là đi đường nhỏ xuống.
“Nha, ngươi rốt cục bỏ tới được?” Giả lão đầu ở bên cạnh giống nhìn thấy khách quý ít gặp, cười híp mắt liền đến đáp lời, “Ngươi hơn một tháng không đến, ngươi không biết có bao nhiêu người nghĩ ngươi a.”
Vu Tuấn sững sờ: “Ai nghĩ đến ta?”
“Đương nhiên là những cái tìm ngươi coi bói kia,” Giả lão đầu vui tươi hớn hở nói, “Mỗi ngày không nói nhiều, hai ba mươi cái là có. Chậc chậc, đây đều là tiền a, ta đều thay ngươi cảm thấy đáng tiếc.”
Vu Tuấn thờ ơ nhún nhún vai, cái này có cái gì tốt mà đáng tiếc, tiền vĩnh viễn cũng kiếm không hết, cũng mãi mãi cũng kiếm không đủ.
Dọn xong quầy hàng, vừa cùng Giả lão đầu nói chuyện phiếm, thời gian bất tri bất giác liền đến buổi sáng. Hôm nay là thứ sáu, cộng thêm mùa đông tới gần, bầu trời đều là âm trầm, người đến núi Vọng Tử không nhiều.
Nhìn mấy người thưa thớt, Vu Tuấn cảm thấy chờ tại nơi này cũng không có ý tứ, liền viết một tờ giấy đặt ở trên mặt bàn.
“Bản nhân đã chuyển đến khu buôn bán của núi Vọng Tử.”
Sau đó hắn để Đại Hắc ngồi tại ghế dựa của hắn, thay hắn trông coi, lúc này mới cưỡi xe điện về trong nhà.
Nếu tạm thời không có sinh ý, hắn cảm thấy không bằng liền thừa cơ điêu khắc mấy khối Đá Phong Thủy, đợi thời điểm có người đến mua, cũng không cần chế tác ở hiện trường.
Thế là hắn hướng hệ thống muốn một khối nguyên thạch.
Lần này nguyên thạch có hình chữ U cùng độ cong nhỏ, phần lưng màu vàng kim hồng, phần bụng giống như màu trắng sữa, dùng Thiên Cơ Nhãn xem xét, cuối cùng hình thái là một con cá chép nhảy ra khỏi mặt nước.
Cá chép tượng trưng cho cát tường như ý, muôn màu muôn vẻ, phú quý ôn hoà, càng có ngụ ý cá chép vượt Long Môn, nên rất nhiều người đều thích nuôi cá chép làm cá phong thủy.
Hơn nữa cái cá chép này khi bắt đầu điêu khắc, độ khó so với gà trống lớn trước đó lại càng nhỏ hơn.
Vu Tuấn xuất ra dao điêu khắc chuyên dụng, bắt đầu chậm rãi dựa theo hình dáng mà bắt đầu cẩn thận tạo hình.
Không biết là bởi vì quen tay hay việc, hay là tinh thần sung mãn, lần điêu khắc này hắn cảm giác càng thêm thuận buồm xuôi gió, một thanh đao khắc trong tay hắn giống như sinh ra linh tính, mỗi một đao xuống dưới đều có thể vừa đúng, để hiệu suất của hắn tăng gấp bội.
Chỉ tốn bốn giờ, khối cá chép Đá Phong Thủy này liền đại công cáo thành.
Hắn đem cá chép bỏ vào trong nước, phía dưới sóng nước dập dờn, màu vàng kim hồng cùng trắng sữa tương dung trong thân thể cá giống như ở trong nước nhẹ nhàng đong đưa, như lập tức liền muốn nhảy ra khỏi mặt nước.
Vu Tuấn luôn cảm thấy cái cá chép này, so với La Bân gà trống lớn cho trước đó còn muốn hình tượng sinh động, phong phú hơn, bộ dáng có linh tính hơn, chẳng lẽ là bởi vì kỹ thuật điêu khắc đề cao?
“Túc chủ xin chú ý, khối Đá Phong Thủy này tốt hơn một khối trước, là bởi vì túc chủ tại mức độ nào đó đã giao phó tinh lực cho nó.”
Nguyên lai là dạng này, xem ra chỉ có tại thời điểm tinh lực dồi dào, mới có thể làm ra thứ càng tốt, vậy sau này cũng đừng có công tác mệt nhọc.
Đang lúc muốn đi ăn cơm trưa, một cái bóng người quen thuộc đã đi đến trước viện.
Chương Di?
Nàng là lão mụ của Tô Hạo Nhiên, trước đó còn từng có một lần ma sát nho nhỏ cùng Vu Tuấn, bất quá từ đó về sau, nàng cũng không đến tìm phiền toái gì.
Nàng lúc này đột nhiên đến, là muốn làm gì?
Chương Di đi vào trước mặt Vu Tuấn, trong mắt không có cái thần thái gì, mà lại mang theo vài tia huyết hồng, gương mặt chưa đánh phấn trang điểm nhìn có chút khô héo, nụ cười cũng mang theo vài phần đắng chát: “Đại sư, ngươi tốt.”
Người tới là khách, Vu Tuấn từ trước đến nay là cái người rất đại độ, không có ý định cùng nàng so đo không vui trước kia, dù sao lần kia nàng cũng đã chịu nhận lỗi, còn bồi thường mười vạn khối tổn thất, cho nên chuyện cũ liền để cho nó theo gió đi.
“Mời ngồi, uống trà?”
“Tạ ơn đại sư.”
Vu Tuấn không có đi ước đoán dụng ý của nàng, cũng không dùng Thiên Cơ Nhãn đi xem nàng, chỉ hết sức chăm chú pha trà, đợi nàng tự mình mở miệng.
Chờ ly trà trước mặt đổ đầy nước trà xong, Chương Di rốt cuộc nói ra ý đồ đến.
“Đại sư, xin giúp Hạo Nhiên nhà ta một chút.”
Vu Tuấn khẽ nhíu mày, thầm nghĩ hẳn là Tô Hạo Nhiên lại làm cái đường chết gì?
Nhưng ánh mắt Chương Di mặc dù ảm đạm, lại còn chưa tới tình trạng hốt hoảng, không giống xảy ra chuyện lớn gì.
“Y thế nào?”
“Đại sư, ngươi cũng biết chuyện của Hạo Nhiên,” Chương Di từ từ nói, “Đoạn thời gian trước, ta thấy y cả ngày chơi bời lêu lổng, liền muốn để y đi công ty của cha y làm việc.”
“Đây là chuyện tốt a,” Vu Tuấn đáp trở lại, “Y không nguyện ý đi?”
“Y nguyện ý đi, chỉ là cha y... Không nguyện ý.”
Vu Tuấn minh bạch, Tô Hạo Nhiên là con nuôi, Tô Lễ Cường có khả năng dự định đem gia sản lưu cho con ruột, không muốn y nhúng tay vào chuyện của công ty cũng là nhân chi thường tình.
Kỳ thật Tô Lễ Cường đối với Tô Hạo Nhiên cũng là không tệ, xe sang trọng mấy trăm vạn đều mua cho y, chi phí ăn uống tuyệt không cắt xén, tiền tiêu vặt một năm đoán chừng đều muốn mấy trăm vạn.
Theo loại tình huống này đến xem, cho dù về sau Tô Hạo Nhiên không kế thừa được tất cả gia sản, thì cả một đời áo cơm không lo là không có vấn đề.
Chỉ là Chương Di giống như không cam tâm, muốn để Tô Hạo Nhiên nhúng tay vào sinh ý của Tô Lễ Cường, không ngoài ý nghĩ là muốn gia tăng tầm quan trọng của Tô Hạo Nhiên tại Tô gia, có được quyền lợi nói chuyện nhiều hơn, tương lai được phân đến càng nhiều tài sản.
loại suy nghĩ này của nàng, cũng là có thể lý giải.
Nhưng đây là việc nhà của bọn họ, tìm hắn thì có ích lợi gì?
“Đại sư ngài nghe ta nói,” Chương Di nói, “Cha y cũng không có trực tiếp cự tuyệt, mà là đưa ra một cái điều kiện nhìn như hoàn toàn không thể nào làm.”
“Điều kiện gì?”
“Y để Hạo Nhiên dùng năm trăm khối đi làm sinh ý, không cho phép vay tiền, cũng không cho phép người khác đầu tư, trong vòng một tháng, nếu như có thể kiếm được một vạn khối, liền cân nhắc để y tiến vào công ty hỗ trợ.”
Một tháng dùng năm trăm khối kiếm được 1 vạn?
Vu Tuấn tin tưởng trên thế giới này có rất nhiều người có thể làm được, nhưng tuyệt đối không phải Tô Hạo Nhiên, không nói trước y biết kiếm tiền hay không, gia hỏa này bình thường quen thuộc vung tay quá trán, năm trăm khối cũng liền chỉ đủ y ăn bữa cơm.
Xem ra Tô Lễ Cường thật là đang cố ý gây khó khăn, đoán chừng còn cùng tất cả người quen biết đều chào hỏi, không cho hỗ trợ.
“Y bây giờ đang làm cái gì?” Vu Tuấn hỏi.
Chương Di do dự một chút, mới nhỏ giọng nói ra: “Đang... Đang bán hoa quả.”
Vu Tuấn cảm thấy mình nghe lầm, Tô Hạo Nhiên có thể buông mặt mũi đi bán hoa quả?