Tô Lễ Cường ngồi tại trong văn phòng rộng rãi, đang cùng mấy cái quản lý thảo luận an bài công việc hôm nay, văn phòng đột nhiên bị đẩy ra, một người nam tử mặc áo jacket màu đen vội vã vội vàng xông vào, dẫn tới mọi người nhao nhao ghé mắt.
Gã gọi Hồ Minh Chương, là đệ đệ của tiểu tam của Tô Lễ Cường, cũng chính là em vợ đúng nghĩa của ông ta.
“Ca... Tô tổng, hôm qua...”
“Không thấy được ta đang họp sao?” Tô Lễ Cường mất hứng nhíu mày, “Có chuyện gì đợi lát nữa lại nói.”
Hồ Minh Chương chỉ có thể nôn nóng ở trên ghế sa lon bên cạnh ngồi xuống, chờ Tô Lễ Cường họp xong, không kịp chờ đợi đi tới bàn làm việc đối diện.
“Chuyện gì vội vội vàng vàng?”
“Ca, Tô Hạo Nhiên!” Hồ Minh Chương hạ giọng nói.
“Y lại làm sao?”
“Y không bán hoa quả, đi bán đồ nướng, đêm qua kiếm lời ít nhất hơn hai ngàn khối!”
Tô Lễ Cường nâng chung trà lên, lạnh nhạt uống một ngụm trà, hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó... Ngươi không phải để y kiếm một vạn khối sao, tiếp tục như thế, lại có mấy ngày y liền thành công, đến lúc đó y liền có thể tiến vào công ty...”
“Vậy thì thế nào?”
“Không, ca, ta không hiểu rõ ý tứ của ngươi,” Hồ Minh Chương nói, “Ngươi không phải đã đáp ứng tỷ của ta, không cho Tô Hạo Nhiên nhúng tay vào công chuyện của công ty, mới cho y cái nan đề...”
Tô Lễ Cường nói: “Ngươi liền giống như tỷ ngươi, thích nhất kinh nhất sạ (chỉ tinh thần của một người đang quá lo lắng hay phấn khích, hành vi thường hay phóng đại, làm mọi người sợ hãi). Tiến vào công ty lại làm sao, tùy tiện an bài cái địa phương không trọng yếu, chính y không hứng thú tự nhiên là sẽ không làm.”
Hồ Minh Chương sờ lên đầu: “Như thế.”
“Nhưng mà, vì để tránh cho phiền toái không cần thiết, không cho y tiến vào là tốt nhất,” Tô Lễ Cường nói, “Việc này ta không tiện ra mặt, chính ngươi nhìn xem mà xử lý đi.”
“Ta biết.”
“Ừm, không nên đem sự tình làm lớn chuyện.”
“Biết ca, việc này giao cho ta ngươi yên tâm.”
...
Ngày hôm qua thu hoạch không nhỏ, để Tô Hạo Nhiên tràn đầy lòng tin, sáng sớm liền đến trong nhà Vu Tuấn.
Bất quá khi hắn cùng đi một chuyến tới chợ bán thức ăn cùng Vu Tuấn, mua về một đống thịt, nháy mắt liền ỉu xìu.
“Đại sư, hôm nay muốn cắt nhiều như vậy a?”
“Không nhiều, cũng liền không đến năm ngàn xuyên đi.”
Tô Hạo Nhiên kém chút tựa đầu vào trên mặt đất, hôm qua cắt thịt một đêm, cắt đến y đều muốn nôn, hôm nay lại muốn cắt năm ngàn xuyên.
Có thể bán ra nhiều như vậy sao?
Vu Tuấn sau khi đem thứ cần thiết mua về, liền để chính y làm, mình trực tiếp đi vào trong một cái phòng trống, bắt đầu điêu khắc Đá Phong Thủy.
Hắn hiện tại càng ngày càng thích làm cái này, có thể tu thân dưỡng tính, tạo hình của mỗi một khối Đá Phong Thủy cũng đều khác biệt, đặt ở trong viện cũng là một đạo phong cảnh mỹ lệ.
Dù sao nguyên thạch hắn cầm từ chỗ hệ thống ra lại không cần bỏ ra tiền, không cần thì phí.
Tô Hạo Nhiên cả ngày đều đang cùng vật lộn với thịt, chờ thời điểm Đàm Hiểu Vũ tan tầm tới, hai cánh tay y đều nhanh tàn phế.
Nhìn mấy chậu lớn tràn đầy thịt xiên, Tô Hạo Nhiên rất có cảm khái nói ra: “Đời ta cũng không tiếp tục ăn thịt xuyên...”
...
Tiếp tục đi tới địa phương ngày hôm qua, dọn xong quầy hàng, Vu Tuấn cất kỹ Đá Phong Thủy, tiếp tục xa xa ngồi ở một bên.
Tại dưới tác dụng của Đá Phong Thủy, học sinh ra kiếm ăn bắt đầu hướng bên này tụ tập, rất nhanh trước cái quán nhỏ phế phẩm này liền vây quanh một đám người.
Đợi đến gần lúc tám giờ, một cái nam nhân sắc mặt tái nhợt từ phía trước đi tới.
Vu Tuấn một mực chờ đợi gã, gã chính là “Phiền phức” hôm nay.
Hôm qua thông qua Thiên Cơ Nhãn nhìn thấy đến, người này đợi chút nữa sẽ mua một que thịt nướng, sau khi ăn tại chỗ liền đau bụng, đưa đi bệnh viện kiểm tra, kết quả là trúng độc đồ ăn rất nhỏ.
Nếu như đổi thành người khác, hôm nay thật đúng là có thể bị gã lừa bịp, sinh ý khẳng định là làm không được, ăn xâu nướng liền đau bụng, cho dù có Đá Phong Thủy gia trì, người khác cũng không dám đến mua.
Hơn nữa còn muốn đưa gã đi bệnh viện, mặc kệ kết quả kiểm tra như thế nào, tiền thuốc men ít nhất phải trả trước, đây cũng là một bút phí tổn không ít.
Vì xác nhận gã là vô tâm, hay là cố ý tới quấy rối, Vu Tuấn liền xa xa đối với gã liếc mắt.
Ong ong ——
Thiên Cơ Nhãn khởi động, một tấm thẻ màu vàng hình thành tại trong Thức hải của hắn.
Tính danh: Bành Gia Cường.
Giới tính: Nam.
Dân tộc: dân tộc Hán- Đại Hạ.
Thời gian sinh: 2 giờ 39 phút ngày 15 tháng 11 năm 1979.
Ghi chú: Hôm qua trúng độc đồ ăn, đến nay chưa lành.
Hôm qua liền đã trúng độc đồ ăn còn chưa tốt, hiện tại lại tới ăn xâu nướng, xem ra xác suất người này là cố ý tới quấy rối là rất lớn.
Vu Tuấn đem hình ảnh hôm nay của gã nhanh chóng xem một lần, phát hiện một chút chuyện thú vị.
Bành Gia Cường hôm qua đã vào ở bệnh viện.
thời điểm buổi trưa hôm nay, có cái nam nhân mặc áo jacket màu đen đến phòng bệnh tìm gã, để gã đến quầy hàng của Tô Hạo Nhiên quấy rối, sau khi chuyện thành công cho năm ngàn khối tiền thù lao.
Bành Gia Cường thấy tiền sáng mắt, thế mà đáp ứng.
Nhìn sắc mặt gã tái nhợt, dáng vẻ đi đường đều bất ổn, đoán chừng lúc này nhất định rất khó chịu, vì mấy ngàn khối tiền mà làm được tới mức này, cũng thật sự là làm khó gã.
Vu Tuấn đem Tô Hạo Nhiên kêu tới, đem Bành Gia Cường chỉ cho y nhìn, lại dặn dò như thế như vậy một phen.
Tô Hạo Nhiên nghi hoặc trở lại trước gian hàng, Bành Gia Cường vừa vặn móc ra mười khối tiền đưa tới: “Lão bản, cho ta mười xiên thịt.”
Y nhớ tới đại sư dặn dò, liền nói ra: “Không bán.”
Bành Gia Cường:…
Bành Gia Cường mộng bức.
Gã chịu đựng đau bụng đến nơi này, lại xếp hàng lâu như vậy, hai chân cũng bắt đầu phát run, liền muốn mua mấy xiên thịt, sau đó thuận tiện lừa bịp người, nhưng chủ quán nói không bán!
Trước đó gã đã ở trong lòng diễn thử qua nhiều lần, đợi chút nữa ăn thịt xiên, bụng muốn làm sao đau đến chết đi sống lại. Kỳ thật cũng không cần giả, bụng của gã vốn là rất đau, gã thậm chí ngay cả địa phương nằm đều đã quan sát tốt.
Kết quả người ta không bán!
Vì cái gì không bán a? Dựa vào cái gì không bán a?
Là dáng dấp của ta quá xấu sao?
“Vì cái gì không bán? Ngươi bày quầy bán hàng không phải liền là bán xâu nướng sao?”
Mặc dù Tô Hạo Nhiên cũng có nghi vấn như vậy, nhưng đây là do đại sư lời nhắn nhủ, vậy khẳng định có đạo lý của hắn: “Đây là do ta bày, ta muốn bán cho ai liền bán cho người đó.”
Bành Gia Cường không biết nên làm gì bây giờ, người tìm gã kia, cũng không có nói cho gã biết ứng đối với loại tình huống này như thế nào a.
Thế là gã chậm rãi đi đến trước một cỗ xe con màu đen ở đối diện, vẻ mặt đau khổ mặt đối với người kia nói ra: “Đại ca, y không bán cho ta a.”
Hồ Minh Chương nghe cũng là sững sờ: “Vì cái gì không bán cho ngươi?”
“Không biết a, y chính là không bán.”
Hồ Minh Chương cũng có chút mộng.
Vì phá hư sinh ý của Tô Hạo Nhiên, Hồ Minh Chương chính là vắt hết óc mới suy nghĩ ra cái biện pháp như thế, chuyên môn từ bệnh viện đi tìm cái bệnh nhân trúng độc đồ ăn, bên bệnh viện gã cũng tìm người quen chào hỏi, đợi chút nữa khi Tô Hạo Nhiên đưa Bành Gia Cường đi bệnh viện, muốn hung hăng làm thịt y mấy đao.
mới vừa rồi gã còn đang âm thầm đắc ý đâu, cảm thấy kế hoạch này thiên y vô phùng, khẳng định là nước chảy thành sông.
Kết quả Tô Hạo Nhiên vô cùng đơn giản một câu không bán, liền để tất cả an bài của gã đều thất bại.
Bất quá rất nhanh gã lại nghĩ tới phương pháp bổ cứu: “Đợi chút nữa dạng này, ta đi trước mua thịt xuyên, sau đó ngươi theo tới ăn.”
“Đi.”
Hồ Minh Chương từ trên xe bước xuống, thẳng đến quầy đồ nướng của Tô Hạo Nhiên mà đi.
Đây hết thảy tự nhiên đều rơi vào trong mắt Vu Tuấn, hắn rất hiếu kì cái nam nhân áo jacket đen này rốt cuộc là ai, liền xa xa đối với gã liếc mắt.
Ong ong ——
Thiên Cơ Nhãn khởi động, một tấm thẻ màu vàng hình thành tại trong Thức hải của hắn.
Tính danh: Hồ Minh Chương.
Giới tính: Nam.
Dân tộc: dân tộc Hán- Đại Hạ.
Thời gian sinh: 13 giờ 9 phút ngày mùng 5 tháng 4 năm 1983.
Ghi chú: Không.
Nhanh chóng nhìn một chút hình ảnh hôm nay của Hồ Minh Chương, Vu Tuấn hơi nhíu lông mày, gã quả nhiên là do Tô Lễ Cường phái tới.
Vì không cho Tô Hạo Nhiên nhúng chàm công ty của mình, Tô Lễ Cường thế mà dùng ra thủ đoạn cấp thấp như vậy, quả nhiên không phải cha ruột.
Thế là hắn lại đem Tô Hạo Nhiên gọi vào trước mặt, phân phó một trận như thế như vậy.
Tô Hạo Nhiên thực sự không hiểu, đại sư hôm nay đến cùng là thế nào, cái này không bán cái kia không bán, đây không phải là khiến mình gặp rắc rối sao?
Nhưng khi y nhìn thấy Hồ Minh Chương, trong mắt đột nhiên hiện lên vẻ mặt phức tạp, hỏi thăm cũng nuốt xuống, ngưng trọng nhẹ gật đầu.
Hồ Minh Chương cảm thấy vừa rồi Bành Gia Cường mua không được xâu nướng, có thể là bởi vì gã quá keo kiệt, sinh ý của Tô Hạo Nhiên tốt như vậy, hơn phân nửa chướng mắt mười khối tiền của gã.
Thế là lúc đến phiên mình, Hồ Minh Chương móc ra hai trăm khối đưa tới: “Lão bản, ta muốn hai trăm thịt xiên!”
“Không bán.”
Cái gì?
Hai trăm cái cũng không bán?
Không riêng gì Hồ Minh Chương, liền ngay cả đồng học xếp hàng đều mộng, lão bản này đêm nay gặm thịt xiên quá nhiều đi? sinh ý lớn như thế thế mà cũng không cần?
Người ta cho thế nhưng là tiền thật, không phải giấy vệ sinh a uy!