Quy mô Sơn Tuyền Tự không nhỏ, tiền đình hậu viện, còn có mấy gian phòng.
Bất quá những thứ ở đây dưới một cây đuốc đã biến thành phế tích, ngoại trừ vài đám cỏ dại mọc thành bụi, những vết bẩn loang lỗ trên mặt tường, những thứ khác đều bị bụi bậm chôn vùi.
Nếu có thể được xem là hoàn chỉnh thì chỉ còn gian đại điện ở giữa chùa, bất kể là tường hay là nóc nhà đều được bảo tồn hoàn hảo, chỉ là hơn mười năm chưa từng lau chùi nên thoạt nhìn rất cũ nát, người bình thường cũng không dám đi vào như thế, sợ chỉ cần đụng phải vài chỗ yếu yếu sẽ làm sập cả tòa đại điện.
Trần Hạo cũng phải quan sát cẩn thận một hồi, lúc này mới dám cẩn thận bước vào cửa đại điện.
Trong đại điện, hai cái trụ to lớn nối đến nóc đang đống đỡ cho nơi này, mơ hồ còn có thể thấy màu vàng đồng sẫm loang lổ.
Tại giữa đại điện là một tượng phật to lớn ngồi xếp bằng trên hoa sen, tay niết pháp chỉ, mặt mang vẻ từ bi mỉm cười.
Đương nhiên bởi vì không có bào trì tốt nên nước sơn đồng trên tượng phật đã tróc ra, lộ ra phần đất cát cấu tạo nên tượng phật, có nhiều chỗ thậm chí xuất hiện mấy cái động lớn. Hình tượng thê thảm như thế nếu để cho tín đồ phật môn thành tâm thấy được, nhất định sẽ vô cùng đau lòng.
Ánh mắt Trần Hạo sáng quắc nhìn tượng phật.
Ở trong mắt người ngoài, đây là pho tượng phật có thể bị phá hủy bất cứ lúc nào, thế nhưng ở trong mắt Trần Hạo hắn lại không thấy pho tượng vô dụng như thế.
Đó là một đám ánh sáng màu vàng đang lượn lờ ở bên trong thân thể tượng phật, nhưng đám ánh sáng màu vàng kia đang dần dần tiêu tán. Ánh sáng màu vàng này cùng màu sắc với long khí bên ngoài, nhưng bản bất lại khác nhau vô cùng.
Long khí Thanh Khê Sơn hùng hậu vô cùng, cảm giác bao trùm vạn vật cả ngàn năm. Mà ánh sáng vàng óng này lại tường hòa, mang theo một chút điểm cương dương của mặt trời.
Đây là tín ngưỡng lực! Cũng chính là lực lượng nhan đèn trong lời của người thường.
Trần Hạo cũng phải hít một hơi lạnh. Thứ này thật sự tồn tại, vậy chẳng phải nói Phật môn thật sự có Bồ Tát, La Hán, Phật Tổ sao?
Tồn tại như thế sẽ cường đại đến thế nào?
Nhưng hình như có chút không đúng.
Nếu như quả thật tồn tại, vì sao Hoa Hạ đối mặt với kiếp nạn, những đại lão trong truyền thuyết này không có một ai xuất hiện, đặc biệt hạo kiếp hơn mười năm trước, Phật môn bị chèn ép gần như bị hủy cũng không thấy có Phật Tổ hiển linh, trọng chấn danh uy?
Trong lòngTrần Hạo không giải thích được, tỉ mỉ quan sát pháp tướng Phật Tổ.
Tuy rằng tồn tại lực lượng tín ngưỡng, thế nhưng pháp tướng tuyệt đối là vật chết, thậm chí ngoại trừ lực lượng tín ngưỡng ra thì hắn không tìm được chỗ nào đặc biệt nữa.
Hơn nữa, tín ngưỡng lực đang tiêu tán, đây là nghi điểm lớn nhất.
Nếu là đại lão Phật môn hoặc hạ thấp xuống một chút, cao nhân Phật môn vẫn tồn tại, bọn họ tuyệt đối sẽ không để tín ngưỡng lực thuần túy như thế tiêu tán, những thứ này nếu nói theo cách thần bí thì chính là căn cơ cơ bản nhất của bọn họ.
Là do trời đất có biến hóa gì, tiên phật đầy trời đều biến mất, hay còn có nguyên nhân nào khác? Trần Hạo nghĩ mãi không thông, bất quá rất nhanh không tiếp tục suy đoán nữa.
Mặc kệ tiên phật trên trời thế nào, một con kiến hôi nhỏ bé như mình thì có tư cách gì để quan tâm đến những việc của họ đây. Tốt nhất là liệu hồn bản thân mình trước.
Lắc đầu, Trần Hạo nhìn chằm chằm một đoàn lực lượng tín ngưỡng này, như có điều suy nghĩ.
Thời điểm khi tiến vào Sơn Tuyền Tự, Trần Hạo liền phát hiện công trường cách không xa có khí đen tràn ngập bốn phía, mà Sơn Tuyền Tự lại không hề xuất hiện một tia nào.
Nếu như mình đoán không sai thì đám lực lượng tín ngưỡng này đã che chở cho ngôi chùa. Nói cách khác, nhang đèn được dâng cho tượng phật, làm tượng phật có tác dụng trấn áp khí đen kia.
Trần Hạo ánh mắt khẽ nhúc nhích, cảm giác mình tìm được giải quyết dị thường biện pháp. Đúng lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên.
Trần Hạo cầm lấy vừa nhìn, là Chu Cương gọi tới.
Bấm trả lời, Trần Hạo cười nói:
- Anh Chu có việc gì thế?
Chu Cương nói:
- Những tư liệu mà chú cần anh đã thu thập chỉnh lý lại một chút, nhưng mà có thật hay không thì anh không dám chắc, nếu cậu có thời gian thì hiện tại có thể đến lấy.
Trần Hạo nói: - Làm phiền anh Chu rồi, anh đã giúp em một chuyện lớn rồi, hiện tại em đang ở Thanh Khê Sơn nhìn xem có chỗ nào kỳ lạ không, chút về em sẽ đến nhà anh lấy.
Chu Cương cả kinh, vội vàng hỏi:
- Chú em đã đi đến công trường Thanh Khê Sơn? Thế nào, có phát hiện được gì không?
Trần Hạo nói:
- Thằng em chỉ có thể nói là tập đoàn Song Long tư tìm đường chết rồi, đinh bị chôn sâu dưới đất lại cho người đào lên, kết quả thả ra mấy thừ tà tà, hiện tại toàn bộ công trường tràn ngập tà khí, bất quá mặt trời quá lớn, em cũng không phát hiện bên dưới mấy cái hố kia có thứ gì, hơn nữa em lại không phải là chuyên gia phong thủy, muốn phải giải quyết cái phiền toái này không hề dễ dàng.
Chu Cương bén nhạy phát hiện, Trần Hạo nói là không dễ chứ không phải không có khả năng, trong lòng hắn liền có chút kích động.
Dù sao công trường Thanh Khê Sơn này là mạch máu của Thạch Thành, chính phủ Thạch Thành phải chịu áp lực rất lớn, ngay cả cảnh sát cũng bị điều động đi điều tra căn nguyên, nhưng mọi thứ vẫn không có thay đổi gì.
Nếu như mình có thể giải quyết chuyện này, khẳng định công lao sẽ rất lớn, lần trước bắt Vương Hổ làm mấy sếp ở trên có chút không tốt, nếu lần này giải quyết thành công thì những thứ kia sẽ không còn quan trọng nữa.
Chu Cương không phải là trẻ con ba tuổi, nghe ra giọng nói Trần Hạo không hề có ý muốn trợ giúp nào, mình vất vả lắm mới kết được một chút giao tình như thế, không thể hao hết vào chuyện này được, bằng không sau này gặp lại vấn đề tương tự thì nên tìm ai bây giờ?
Phải từ từ kết giao, bồi dưỡng cảm tình sau đó sẽ dần nghĩ cách.
- Được rồi, hiện tại là ai sai đã không còn quan trọng nữa rồi, nếu mà chú em tìm được biện pháp giải quyết thì nhất định phải nói cho anh biết, anh bảo đảm tập đoàn Song Long và chính phủ Thạch Thành sẽ đưa thù lao làm đệ hài lòng.
Chu Cương nói thật.
Trong lòng Trần Hạo thoả mãn nhưng không có trực tiếp trả lời.
Dù sao tín ngưỡng lực thật sự có công hiệu trấn áp hay không, vẫn không thể hoàn toàn xác định, nếu nhận lời người ta rồi mà không làm được, không lấy được thù lao là chuyện nhỏ, cái danh đại sư này cũng không cần phải làm nữa rồi, vĩnh viễn là chỗ bẫn không thể nào xóa nhòa trong cuộc đời làm đại sư của mình!
Sau khi cúp điện thoại, Trần Hạo đang định rời đi, bước chân vừa nhấc lại đột nhiên dừng lại, trầm ngâm chốc lát, ánh mắt Trần Hạo sáng quắc xoay người nhìn tượng phật.
Dường như vừa có một quyết định quan trọng gì, Trần Hạo leo lên bàn, tới bên cạnh tượng phật, lấy phật châu trên cổ tay xuống đặt vào nơi có lực lượng tín ngưỡng.
Chỉ trong nháy mắt, một màn thần kỳ xuất hiện.
Những tín ngưỡng lực này sau khi phật châu đến gần đều giống như bị nam châm hút lấy, không chỉ có như vậy, những tín ngưỡng lực bất động khác cũng bắt đầu tập trung vào bên trong phật châu.
Trong sát na, phật châu phát ra ánh sáng màu vàng rực rỡ, kích thích đôi mắt Trần Hạ đều phải híp lại.
Không bao lâu, kim quang thu liễm, phật châu lại khôi phục vẻ bình thường như lúc trước.
Một chuỗi phật châu chất lượng bình thường vậy mà bắt đầu sáng bóng rõ ràng, mơ hồ có cảm giác an tường thanh minh.
Trần Hạo nhịn không được nuốt nước miếng một cái.
Á đù, thật sự có thể hấp thu! Quá trâu bò rồi!
Vội vàng cầm lấy phật châu, nhất thời Trần Hạo cảm nhận được một cổ lực lượng nhu hòa ấm áp bao phủ toàn thân, thậm chí truyền tới ý niệm, các loại tạp niệm, cảm xúc tiêu cực trong nháy mắt biến mất không còn một mảnh, thật giống như được cọ rửa từ trong ra ngoài một lần, cả người đều trở nên linh hoạt kỳ ảo tự nhiên, ý niệm trong đầu tinh thuần, thể xác và tinh thần thư sướng.
Lúc này Trần Hạo càng phát hiện tinh thần sử dụng khi khai quang hai kiện pháp khí đều đã được bổ sung đầy đủ, thậm chí cảm giác còn lớn mạnh thêm không ít, trên người hoàn toàn đã không còn cái loại cảm giác mơ hồ mệt mỏi và trầm trọng.