Chờ khi Trần Hạo đến gần, ông lão mới kịp phản ứng lại, vội vàng lại lui về phía sau một khoảng cách, sau đó thận trọng hỏi.
Trần Hạo không nói gì. Nơi này còn có người khác sao?
- Đúng vậy, chính là ông đó, ông ơi, ông là một... Ừm, hồn ma ở nơi này sao?
Trần Hạo mỉm cười hỏi.
Ông lão đã trợn tròn mắt rồi. Biết mình là quỷ còn tới hỏi? Lá gan tiểu tự cậu đúng là quá lớn rồi?!
Không đúng, cậu ta thấy được mình!
Ông lão lần nữaphản ứng lại, kinh ngạc nhìn Trần Hạo:
- Cậu có thể nhìn thấy được tôi? Cậu có mắt chó hả?(dân gian thường nói chó có thể nhìn thấy được ma)
Mặt Trần Hạo đen thui như đít nồi, nếu như không phải trước mặt là hồn ma một ông lão, hắn thật sự muốn chửi thề một câu.
Mắt chó cái gì chứ, nghe mà muốn ói rồi, mà cái tên này hình như rất có hàm nghĩa sâu sắc đó(mắt chó nhìn người thấp), làm có thể dùng để hình dung Âm Dương Nhãn được!
- Ông à, con là một tên đạo sĩ.
Trần Hạo trịnh trọng giới thiệu bản thân một cách chuyên nghiệp nhất, nói rõ nguyên nhân hắn có thể nhìn thấy ông lão kia.
- Đạo sĩ? Không đúng nha, mấy năm nay lão cũng nhìn qua rất nhiều đạo sĩ rồi, mấy người đó đều không nhìn thấy được lão mà, hình như cũng không có pháp thuật gì gì đó giống như truyền thuyết đâu.
Lão nhân phản bác.
Trần Hạo hết chỗ nói rồi, có cần phải chấp nhất đến thế không, không phải hiện tại tui đã nhìn thấy lão gia ngài rồi à, chẳng lẽ còn muốn tui biểu diễn một chút pháp thuật để chứng minh sao? Ê mà khoang, hình như mình bị ông lão kéo theo rồi, không được, mình đến để làm nhiệm vụ mà.
Hít sâu một hơi, Trần Hạo nói:
- Ông ơi, đạo sĩ cũng chia ra rất nhiều loại, mấy người ông thấy đều là những tên giả mạo kiếm cơm, con mới là đạo sĩ hàng thật trăm phần trăm này, có tu hành, nếu không thì con làm sao thấy ông được, ông thấy có đúng không? À, không nói những thứ này nữa, ông ơi, ông còn chưa trả lời câu hỏi của con đó.
Ông lão bừng tỉnh, sau đó cười nói:
- À, ông là một người, khụ, là một hồn ma ở nơi này, mấy năm trước vẫn còn vài người bạn, bất quá bọn họ đều biến mất hết rồi, hiện tại chỉ còn lại một mình ông mà thôi.
Nói đến đây, ông lão có chút bi thương, thoạt nhìn rất hoài niệm những người bạn đã rời đi.
Trần Hạo lặng lẽ.
Nhìn trạng thái của ông lão lúc này, hắn liền biết ông lão nói biến mất là có ý gì, hồn phi phách tán, thứ gì cũng không để lại.
Lại nói tiếp, sau khi Trần Hạo có được hệ thống giúp quỷ làm vui còn có một vài suy nghĩ, từ cổ chí kim, không nói toàn thế giới, chỉ nói đến Hoa Hạ, nhân khẩu không biết có đến bao nhiêu tỷ người rồi, thế nhưng người sống chỉ chừng mười tỷ, mà người chết lại nhiều như vậy, tỉ lệ đầu thai lớn như thế thì địa phủ quản lý như thế nào?
Hiện tại xem ra, cũng không phải bất kỳ linh hồn nào cũng có tư cách đi đầu thai, người sau khi chết nếu như không có khả năng đầu thai, cũng không thể chuyển hóa trở thành lệ quỷ, vậy không có khả năng có thể vĩnh viễn tồn tại mà từ từ sẽ hồn phi phách tán, hóa thành một cổ âm khí, không hình không bóng.
- Ông ơi, cố nén bi thương.
Trần Hạo không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể công thức hoá trả lời một câu.
Lão nhân cười cười:
- Không có việc gì, kỳ thực lão già ông cũng đã nhìn thấu nhiều rồi, người sống cả đời, cây cỏ qua một thu, đây là vận mệnh, sau khi ông chết rồi thì còn có thể tồn tại được bao lâu, cũng không thể tồn tại suốt đời được, như thế cũng không có gì để tiếc nuối.
Trần Hạo chần chờ một chút, hỏi:
- Ông ơi, theo con được biết thì người sau khi chết, trừ phi là trong lòng có chấp niệm, bằng không sẽ không thể lưu lại ở nhân gian, lẽ nào lúc đó không có thứ gì tới đón ông?
Lão nhân suy nghĩ một chút, nói:
- Hình như đã từng có, hơn mười năm trước, ông là một công nhân vệ sinh ở Thạch Thành, mùa đông năm ấy lạnh buốt, ông dậy sơm đi dọn rác rưởi trên đường phố, kết quả bệnh tim phát tác, thời tiết sáng sớm lạnh như thế, cũng không có ai đến cứu, ên ông cứ như vậy mà chết đi, nói đến, ông cũng biết thân thể mình không tốt, phỏng chừng sống không được bao lâu, chết thì cũng chết rồi, chẳng qua là lúc đó ông còn có một đứa cháu nhỏ đang ở sơ trung, cha mẹ nó còn đi trước ông, không ai chăm sóc, sau khi ta chết, hình như có thứ gì đến dắt ông, lúc đó ông đang còn lo lắng cho đứa cháu nhỏ nên phản kháng lại, sau đó loại cảm giác này không còn xuất hiện nữa.
Ánh mắt Trần Hạo sáng lên:
- Nói như vậy, ông là do cho người cháu nhỏ ở lại sao? Vậy không biết đứa cháu của ông bây giờ thế nào rồi? Ông có muốn gặp lại người đó hay không?
Nói xong, vẻ mặt Trần Hạo mong đợi nhìn ông lão.
Ông lão cười:
- Lúc đầu còn rất lo lắng,
rất nhớ nó, bất quá về sau đứa cháu đó của ta gặp được quý nhân, được người ta nhận nuôi, ông nhìn nó thi đâu vào trường đại học trọng điểm, mấy năm nay tuy rằng chỉ gặp hai ba lần, thế nhưng nó hiện tại có công việc, có gia đình, sống rất tốt, ông cũng yên tâm rồi.
Trần Hạo há hốc mồm.
Á đù, cứ như vậy thôi sao, thật vất vả lắm mới gặp được một linh hồn có chấp niệm, vậy là tự mình lại có thể buông xuống chấp niệm, đây không phải đang chơi mình sao.
Trần Hạo không cam lòng hỏi thêm vài chuyện, nhưng ông lão vẫn thờ ơ như cũ, tựa hồ như đã thực sự bỏ xuống, hệ thống giúp quỷ là vui cũng chẳng có một chút động tĩnh nào, Trần Hạo lúc này mới hết hy vọng.
Bất kể như thế nào, trừ phi hệ thống giúp quỷ làm vui phát ra nhiệm vụ, bằng không dù cho lão nhân nói không có bỏ xuống thì cũng chẳng thể làm gì được.
- Được rồi, cậu đến chỗ này để làm gì? Chẳng lẽ là nghe nói lão già ta ở đây nên muốn tới thu lão?
Ông lão đột nhiên hỏi, sắc mặt có chút hoảng, đạo sĩ thu phục ma quỷ, đây không phải là chuyện bình thường sao? Trước khi còn sống nghe người khác nói như thế, hiện tại đến phiên mình, cho dù bỏ xuống chấp niệm nhưng ông cũng không muốn bị người ta bắt.
Trần Hạo bĩu môi.
Thu phục quỷ? Rãnh quá không có việc gì làm sao? Lại không chỗ tốt, loại việc làm tốn sức mà chẳng có lợi ích gì này tui còn lâu mới thèm làm, hơn nữa tui vẫn còn chưa biết làm thế nào để thu quỷ đây.
- Ông yên tâm đi, ông là quỷ tốt, cũng không có làm việc ác nào, con thu ông làm gì, ở đây cũng có vấn đề gì, sau này nếu gặp phải vấn đề thì có thể đi tìm con, chỉ cần không trái pháp luật, độ khó không lớn, con cam tâm tình nguyện hỗ trợ.
Trần Hạo cười ha hả truyền đạt thiện ý.
Ông lão cũng thở dài một hơi.
Trần Hạo tiếp tục nói:
- Con đến đây chủ yếu là do nghe đồn lúc trước ở đây có một vụ án phân thây, có một người phụ nữ đã chết ở nơi này nên đến xem, sau khi bị nugời khác giết nhất định sẽ có oán khí, lâu ngày có thể biến thành ác quỷ, đây mới là nhân tố không tốt, ông ở nơi này lâu như thế có biết xảy ra chuyện gì không ạ?
Ông lão nói:
- Lão có biết một chút, bất quá người không phải bị giết ở chỗ này, là người khác mang đến nơi đây, sau đó vứt xuống dưới đường cống này, nữ quỷ đó cũng chưa từng xuất hiện qua.
Không phải bị giết ở nơi này?
Trần Hạo sửng sốt, dường như trong tài liệu cũng có nhắc nhở, dưới cống ngầm này cũng không phải là hiện trường giết người đầu tiên mà là lúc nửa đêm có người mang xác đến nơi đây vứt, Chẳng qua là khi đó cảnh sát Thạch Thành không có điều tra ra được, nữ thi không đầu vì thế không tra ra được thân phận, đầu mối gián đoạn, là mê án chưa được giải quyết.
Nếu không bị giết ở nơi đây thì quỷ hồn sẽ không xuất hiện ở đây? WTF nguyên nhân?
- Được rồi, lão nhớ lúc trước bọn phi tang xác cô gái kia tổng cộng có ba người, hai người trẻ tuổi, còn có một người trung niên, người trung niên kia bên trên cái mũi của hắn có một nốt ruồi đen lớn, rất rõ ràng.
Ông lão còn nói ra một phần đầu mối.
Ánh mắt Trần Hạo sáng lên.
Thân phận những người ném xác có thể tra, đầu mối điều tra này có thể cung cấp cho Chu Cương, từ đầu mối này lại có thể tìm được hiện trường gây án đầu tiên.
- Đúng vậy, đầu mối rất quan trọng, cảm ơn ông.
Trần Hạo vội vàng nói tạ ơn.
Ông lão cười nói:
- Không có việc gì, có thể giúp một tay là được, những tên dám làm ra chuyện phân thây cùng hung cực ác này nhất định không phải hạng người tốt lành gì, người như vậy phải bị luật pháp nghiêm phạt mới được.
Trần Hạo gật đầu nói:
- Ông cứ yên tâm, con với cảnh sát cũng có một ít hợp tác, bảo đảm không buông tha bất kỳ một tên người xấu nào.
Sau đó Trần Hạo lại hỏi vấn đề liên quan tới nửa đêm xuất hiện âm thanh, lãông lão cũng cho hắn một cái đáp án.
Làm cho trái tim nhỏ bé của Trần Hạo có chút chua xót là âm thanh này là do ông lão chống lại những âm sát khí muốn tập kích, thân thể không chịu nổi, âm khí toả ra kết hợp nước ngầm lưu động tạo thành hiện tượng quỷ dị như thế.
Lại nói tiếp, ông lão không muốn hấp thụ âm sát khí, vả lại nơi đây từng có vài lão quỷ hữu của ông nên cũng xem như là ngôi nhà thứ hai. Bất quá nửa năm gần đây, ông lão biết mình khó có thể chống cự lại âm sát khí nên vào buổi tối đều chạy đến nơi khác, bên dưới đường cống ngầm này rất lâu đã không còn âm thanh quỷ dị gì nữa rồi, nhưng những người ở đây đều rời đi cả rồi, cho nên họ khônbiết việc nàyg .
Nghe đến đó, Trần Hạo nhạy bén phát hiện trong này có huyền cơ.