Cúp điện thoại, Trần Hạo gọi một chiếc taxi, nói địa điểm cần đến.
Gần mười phút sau, Trần Hạo xuống xe tại một khu dân cư.
Đây là một khu dân cư cũ kỹ, khá giống với nơi mà Trần Hạo đang thuê phòng trọ, thuộc về nơi chưa được quy hoạch.
Đầu năm nay, việc phát triển thành thị cũng nhìn vào tâm tư của dân chúng.
Những nơi dân cư đông đúc, các loại cửa hàng san sát nhau, giá đất cũng sẽ tăng vọt, sau đó hấp dẫn nhiều người hơn, không ngừng tuần hoàn, càng ngày càng hiện đại hoá.
Mà có nhiều chỗ thoạt nhìn không tồi, lại không có một ai muốn đến, không có nhân khí vậy thì không có giá trị, cho dù ngươi hạ giá thấp thì cũng chẳng ai thèm, chỉ có thể tạm thời để đó chờ lọt vào mắt xanh của mấy đại gia bất động sản mà thôi.
Khu dân cư này thoạt nhìn khá là cũ nát, phòng ốc đều là xây theo phong cách những năm 60-70, không chỉ nhỏ, hơn nữa còn không được bảo trì đầy đủ, vừa mưa một cái là phải lấy đồ để hứng nước mưa dột trong nhà rồi, hiện nay người ở nơi này đa số là người già hoặc những ngoài thuê phòng trọ ở giống như hắn.
Trần Hạo nhìn một chút biển báo chỉ đường một chút liền theo một con đường vào khu vực bên trong.
Mấy phút sau, Trần Hạo dừng chân trước một ngôi nhà cũ nát.
Niên đại của ngôi nhà này hình như còn lâu đời hơn mấy ngôi nhà có lầu ở xung quanh, như là mấy căn nhà ngói cổ xưa ở nông thôn vậy.
Lúc này, giấy niên phong dán trước cửa nhà đã có nhiều dấu tích tàn phá của thời gian, bị gió táp mưa sa làm cho tàn tạ.
Đây chính là địa điểm thứ ba.
Trần Hạo chọn địa điểm này cũng không phải là vì muốn gặp quỷ, mà là do hắn hiếu kỳ.
Nơi này từng xảy ra vụ án rất quỷ dị, tuy không có chết người nhưng mà lại hù điên đến mấy người
Đại khái vào khoảng năm năm trước, chủ nhân ngôi nhà này là một ông lão không vợ không con, chết già trong bệnh viện, sau đó tự nhiên không biết từ đâu ra ba đứa con của ông lão xuất hiện đòi phân chia gia sản này.
Dù sao lúc đó Thạch Thành đang phát triển rất nhanh, thương trường là một mảnh đất màu mỡ, hai đứa con trai và một đứa con gái của ông lão thấy ngôi nhà này lớn như thế, nếu như có thể bán được giá cao thì sẽ có tiền để đầu tư vào những thứ khác, đương nhiên là ai đều không muốn bỏ qua miếng bánh ngọt này.
Cuối cùng vẫn là người anh cả có thủ đoạn nhất, không biết dùng cách gì đem người em trai và đứa em gái kia đuổi ra khỏi nhà, một mình độc bá nơi này.
Nếu như chỉ có như thế thì đây căn bản chỉ là một cố sự về đám con bất hiếu tranh đoạt tài sản mà thôi.
Nhưng khi người anh cả dẫn theo bạn gái của mình vào ở thì không có đi ra ngoài nữa.
Vào ngày thứ ba, người con trai thứ hai không cam lòng thất bại, muốn quay lại làm khó dễ để kiếm chút lợi ích, nhưng khi tiến vào ngôi nhà thì la toáng lên một tiếng, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất báo cảnh sát.
Bởi vì hắn nhìn thấy người anh cả và cô bạn gái kia quần áo xốc xếch, thần tình quỷ dị, đang ở trong đại viện ôm chăn cắn xé, trong miệng còn lẩm bẩm "đói... đói..." Tình huống kia không cần nói cũng biết là đã dọa được vô số người.
Sau đó cảnh sát đến xử lý, chẩn đoán là người anh cả và cô bạn gái kia bị điên rồi, hơn nữa ba ngày không ăn cơm, lúc thấy cảnh sát đến thì thiếu chút nữa xông lên cắn người.
Nhưng vì sao người anh cả và cô bạn gái kia bị điên thì không ai biết, bên trong căn nhà không có dấu vết xô xác, cũng không có bất kỳ dấu vết phá hoại hay trộm cướp nào, trên cơ bản đã loại bỏ nhân tố gây án.
Sau đó người con trai thứ hai và cô em út không có một chút thương hại nào, trái lại còn rất vui mừng, đã không còn anh cả bá đạo, cả ngôi nhà này đều sẽ thuộc về hai người bọn họ.
Thế nhưng vào lúc ban đêm, hai người con kia từ trong ngôi nhà bỏ chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hô toáng lên quỷ... quỷ...
Tình huống này tất nhiên là không ổn rồi, cảnh sát lại đến điều tra, từ trong miệng hai người con biết được sự việc, bọn họ thấy người cha quá cố của mình xuất hiện, còn ép hỏi hai người bọn họ, thậm chí còn muốn kéo theo hai người họ chết cùng. Cuối cùng hai người vì quá sợ hãi nên đã quyết định chạy trốn.
Đáng tiếc đối với loại hiện tượng thần bí này, cảnh sát cũng đành hết cách, sau vài lần điều tra thì không thấy quỷ trong lời hai người kia đâu, chỉ có thể tạm thời niên phong ngôi nhà, tránh cho sự việc ngoài ý muốn.
Sau đó Thạch Thành quy hoạch phát triển cũng không qua tới nơi này, không thấy giá đất tăng vọt, cũng không lấy được khoản tiền bồi thường quy hoạch di dời, hai người con kia không còn dám xuất hiện nữa.
Nói đến, loại vụ án không chút nổi bật thế này lại bị Chu Cương tìm ra, đúng là hắn tốn không ít công sức rồi.
Trần Hạo sở dĩ tới nơi này là vì muốn nhìn một chút, rốt cuộc là cái gì đem người hù dọa đến phát điên.
Nếu nói là quỷ thì có chút không đúng, người mới vừa chết làm sao có năng lực hiện thân ở trước mặt người khác, nếu như có thể thì Liễu Nguyệt Nga cũng không cần đợi mình đến giúp, sớm đã làm thịt xong Vương Hổ rồi.
Càng chưa nói đến hai người lớn đang sống sờ sờ, trong đó còn có một người có kinh nghiệm lăn lộn trong xã hội, là nhân vật hung ác có thể đem em trai và em gái của mình đuổi ra khỏi nhà, người như thế lại bị đọa cho phát điên, trong đây nhất định có điều kỳ lạ.
Nhìn cửa lớn một chút, khóa rồi, không vào được.
Nhìn nhìn không gian bên trong sân nhỏ, các loại khí lưu di chuyển, không có âm khí, không có tà khí, ừm, không đúng, đây là khí gì!
Ánh mắt Trần Hạo ngưng động, tỉ mỉ quan sát.
Đây là một loại khí màu hồng nhạt, rất yếu ớt, từ trong viện tử trôi ra, khí lưu khác một hồi là tán đi, thế nhưng luồng khí đỏ này lại rất cổ quái, làm cho Trần Hạo không cách nào phán đoán ra lai lịch của nó.
Cái này thú vị đây.
Một loại khí mới xuất hiện, nói lên là có chủng loại mới, hiện tại Trần Hạo có pháp khí hộ thân, hoàn toàn không sợ, hắn bắt đầu tìm kiếm biện pháp để đi vào.
Lúc này, Trần Hạo phát hiện bức tường phía đông trong sân nhỏ có một chút hư hại, chỉ cao có hai mét, bên dưới còn có vài tạp vật chồng chất, có thể từ đó để leo vào bên trong.
Nhìn xung quanh thấy không có gì người, Trần Hạo vội vàng từ đống tạp vật trèo qua tường để vào ngôi nhà kia.
Sau khi tiến vào thì thấy trong sân cỏ dại đã mọc thành bụi, quả nhiên là rất lâu không có người nào đến ở.
Loại khí màu đỏ này trong ngôi nhà khắp nơi đều có, bất quá đều là từng sợi mỏng manh, so với đám âm khí dày đặc lúc trước thì không cách nào so sánh được, thậm chí so với hắc khí phát hiện ở Thanh Khê Sơn đều phải yếu ớt hơn.
Vừa đi vừa nhìn, rất nhanh Trần Hạo liền đi tới một bên cạnh một đám khí đỏ.
Trầm ngâm một chút, Trần Hạo đưa tay chạm vào.
Lúc ngón tay tiếp xúc, một loại cảm giác khác thường xông thẳng lên đầu, không phải cảm giác tà ác của tà khí, cũng không phải cảm giác âm lãnh của âm khí, mà là một loại cảm giác yêu dị.
Đúng vậy, chính là yêu dị!
Trong lòng Trần Hạo khẳng định, ánh mắt chớp động như có điều suy nghĩ.
Đúng lúc này, đột nhiên Trần Hạo cảm giác được có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm mình, lập tức xoay người lại, sau đó Trần Hạo nhìn thấy một con mèo.
Đây là một con mèo đen, thân thể mập mạp, mèo mập nằm trên đầu tường, một đôi mắt mèo xanh mượt thẳng tắp nhìn Trần Hạo.
Đôi mắt đối diện làm Trần Hạo cảm giác trước mắt mê muội, ngay cả thân thể đều có chút lảo đảo.
Đúng lúc này, trên cổ tay Trần Hạo truyền đến một tia ấm áp, sau đó cảm giác mê muội biến mất.
Việc này làm Trần Hạo cả kinh thất sắc.
Voãi nồi, trúng chiêu rồi, con mèo này nhất định không bình thường!
Không đợi hắn phản ứng lại, bô lông mèo đen xù lên, méo một tiếng liền xoay người nhảy xuống bên kia tường.
Sắc mặt Trần Hạo hơi đổi, cắn răng một cái liền đuổi theo.
Lúc chạy ra ngoài thì đã không thấy tung tích con mèo đen kia đâu nữa.
Thế nhưng Trần Hạo lại có thể thấy một tia khí màu đỏ nhạt trôi nổi trong không khí.
Quả nhiên là khí đỏ này là do con mèo đen kia tỏa ra, mẹ nó, chẳng lẽ con mèo mập này thành tinh rồi?
Trần Hạo hết hồn, nhưng lại thập phần hưng phấn.
Yêu, đồ chơi này chỉ thấy qua bên trong TV thôi đó, không ngờ tới ở cái thời mạt pháp ngay cả người tu hành còn hiếm thấy như hiện nay lại có thể nhìn thấy một con mèo yêu chân chính?
Không thể để cho nó chạy.
Trong lòng Trần Hạo thầm hô, cấp tốc đuổi theo tia khí đỏ kia.
Đi tới đi lui, rất nhanh Trần Hạo đã chạy đến một khu nhà lầu nhỏ, khí tức màu đỏ mà mèo đen kia dẫn vào bên tron khu vực này.
Đang lúc Trần Hạo muốn đi vào thì bước chân hắn bỗng nhiên dừng lại.
Bên trong tiểu khu, một thiếu nữ bộ dáng 16-17 tuổi, trong lòng ôm một con mèo đen đang từ trong góc đi ra.