Bận rộn hơn nửa ngày, đi đến ba nơi xảy ra những chuyện kỳ quái, mặc dù không có kích phát nhiệm vụ nhưng thu hoạch lại không nhỏ.
Thỏa thuận thành công một nhiệm vụ có thể mang đến một đống tiền lớn. Nhận nuôi một con mèo yêu, còn có hẹn ước với một con ma nước.
Vấn đề ở công trường Thanh Khê Sơn không cần phải gấp, Trần Hạo chỉ mới hợp tác sơ bộ, muốn xem Bạch Như có thể tìm kiếm phật tượng thần tượng có pháp lực hay không, nếu như được thì mọi chuyện tiếp theo sẽ thuận lợi, còn nếu như không được thì đành phải tìm biện pháp khác rồi.
Hiện tại Trần Hạo đang mong đợi quỷ hồn Lý Mộng đến.
Đây là quỷ hồn có khả năng kích phát nhiệm vụ nhất trong cả ba nơi buổi sáng đi thực địa.
So với tiền tài, Trần Hạo càng cần thêm nhiệm vụ, càng cần thêm phần thưởng hơn nữa.
Nếu không chỉ bằng cái thần thông khai quang này thì thực lực của hắn cũng quá cùi bắp rồi.
Sau khi vào phòng trọ, Trần Hạo nằm ở trên giường thả lỏng thân thể, hưởng thụ khoảng thời gian thư giản sau một ngày dài chạy đông chạy tây.
Con mèo đen sau khi tiến vào căn phòng liền đánh giá xung quanh một lượt, nhưng sau khi xem xong, bên trong mắt mèo tràn đầy vẻ thất vọng và khinh bỉ. Sau đó ánh mắt nó nhìn Trần Hạo cũng không đúng, thật giống như đang nói: Cái căn phòng rách của ông còn không bằng đại viện to lớn lúc trước của bổn miêu, lại còn muốn để bổn miêu lăn lộn với ông à?
Bây giờ nhìn thấy Trần Hạo hoàn toàn không để ý tới nó, đang nằm hưởng thụ trên giường, mèo đen càng lúc càng khó chịu.
Là một con mèo yêu ngoài ý muốn mở ra linh trí, tuy rằng trình độ linh trí chỉ tương đương với trẻ con của loài người, thế nhưng mèo đen lại thông minh biết tự ẩn giấu bản thân trong cuộc sống. Nó biết mình và những con mèo bình thường không giống nhau, nếu như thể hiện quá xuất chúng nhất định sẽ đưa đến tai nạn, cho nên sau khi lão chủ nhân của nó chết đi, ngoài việc trừng phạt đứa con bất hiếu kia ra thì nó không có hành động nào khác.
Chỉ là mèo đen không ngờ tới, người chủ thứ hai hết lòng hết dạ yêu thương nó lại bị nó ảnh hưởng.
Đối với lần này, mèo đen vô cùng tự trách, trước đây nó đã muốn rời đi, chỉ là sau khí phát hiện chủ nhân thứ hai càng ngày càng quái gở, càng ngày càng trầm mặc, cảm giác không được tốt, cuối cùng nó không đành lòng rời đi, lại trở về bên cạnh người chủ nhân thứ hai kia, dùng vài loại mánh khóe nhu thuận làm nũng làm cho người chủ nhân thứ hai dần dần vui vẻ, cởi mở hơn với người xung quanh.
Nếu như không phải Trần Hạo đột nhiên xuất hiện, có lẽ mèo đen đã kiên định cùng người chủ nhân này đi đến hết cuộc đời rồi.
Đáng tiếc hết thảy đều bị Trần Hạo phá vỡ.
Mèo đen không trách Trần Hạo, trái lại có chút cảm kích, đặc biệt khi thấy Trần Hạo dùng thủ đoạn thần kỳ trị cho chủ nhân thứ hai của nó, nó biết đã đến lúc nó phải đi.
Chỉ là mèo đèn hoàn toàn không thể nào ngờ được.
Chủ nhân thứ ba của nó lại là một tên rác rưởi như vậy, nơi ở cũng kém đến thế, vừa nhìn đã biết tu hành trong cái bang phái rồi.
Thân là một con mèo yêu, mèo đen đối với ẩm thực hàng ngày cũng có tiêu chuẩn nhất định, người chủ nhân thứ hai đối với nó cũng rất hào phóng, hôm nay xem ra nó càng sống càng đi xuống rồi? Tại saooo!
Meo meo ô!
Một tiếng mèo kêu, mèo đen nhảy lên giường dùng móng vuốt đẩy đẩy Trần Hạo.
Trần Hạo quay đầu nhìn lại, nhếch miệng cười nói:
- Thiếu chút nữa đã quên mày rồi, tiểu tử, sau này mày và tao đều phải sống nương tựa lẫn nhau rồi, ừ, mày yên tâm, tao ăn gì thì mày ăn đấy, đảm bảo sẽ không bạc đãi mày.
Mèo đen trợn tròn mắt.
Ai muốn ăn đồ ăn của ông, tui muốn ăn đồ ăn cao cấp cho mèo mà, tui đếch thèm ăn cơm thừa canh cặn của ông đâu.
Tiếp tục đẩy, mèo đen dùng nhãn thần biểu đạt ý đồ của mình.
Trần Hạo cũng không phải mèo, đương nhiên không hiểu, chỉ là suy đoán nói:
- Chẳng lẽ đang đói bụng? Cũng đúng, cô gái nhỏ kia hình như đã nói phải cho mày ăn, ừm, mèo thường ăn cái gì nhỉ? Thức ăn cho mèo à? Không biết thứ này có đắt không nữa?.
- Thôi, hôm nay đúng lúc buông bán lời một khoảng, đi, anh dẫn mày đi siêu thị mua sắm, muốn ăn cái gì anh đều mua cho chú.
Trần Hạo hăng hái.
Trong mắt mèo đen lóe lên một tia vui mừng, xem ra tên chủ nhân thứ ba này vẫn còn tính người, có thể miễn cưỡng tiếp nhận.
Nhìn thấy mèo đen không đẩy mình nữa, xem ra hắn đoán không sai, quả nhiên là đói bụng rồi, bất quá một con mèo có thể ăn được bao nhiêu, một vạn tệ vẫn đang nằm im trong túi ca đây, nhìn xem ca làm sao thâu tóm cái dạ dày của chú, sau này chú cứ ngoan ngoãn làm công cho anh đi.
Đi đến chiếc xe, Trần Hạo đặt mèo đen vào chiếc giỏ phía trước, sau đó phóng xe chạy như bay đến siêu thị gần nhất.
Bảy tám phút sau, Trần Hạo đi tới một cái siêu thị to lớn.
Nhìn ánh đèn sáng tại cửa vào siêu thị, Trần Hạo ôm lấy mèo mun với vẻ mặt mong đợi nói:
- Tiểu tử, ngày hôm nay ca chuẩn bị xuất huyết nhiều đây, chờ xem, cùng ca lăn lộn khẳng định tốt hơn nhiều so với lưu lạc một mình.
Bước đi vào siêu thị, hỏi thăm một nhân viên phục vụ, Trần Hạo đi tới trước một dãy gian hàng.
Đây là một dãy hàng chuyên kinh doanh thức ăn cho mèo, trên kệ bày ra các loại thức ăn cho mèo đủ loại nhãn hiệu, cái gì Blisk, Moew Moew Love, hay Happy Cats, lần đầu tiên Trần Hạo nhìn thấy có nhiều loại thức ăn cho mèo đến thế.
Vừa nhìn giá cả, có đắt có rẻ, Trần Hạo vừa nhìn vài loại đắt tiền khuông mặt liền đầy hắc tuyến.
Mé nó, đồ ăn cho mèo còn mắt hơn cả đồ ăn cho người, thực sự là không có thiên lý mà.
Trong lòng đang tính toán nên chọn loại nào rẻ rẻ một chút, kết quả Trần Hạo phát hiện tiểu tử kia cư nhiên nhìn cũng không thèm nhìn mấy loại thức ăn đóng hộp cho mèo này, nó đang dùng một loại ánh mắt cổ quái nhìn hắn
Trần Hạo kinh ngạc.
Á đù, chẳng lẽ tiểu tử này không thèm mấy loại thức ăn có sẵn này sao? Không thể nào, lê-vồ khẩu vị mày cũng quá cao rồi. Chẳng lẽ muốn ca mỗi ngày phải làm cá cho mày ăn à? Con mèo mập chết tiệt.
Đang định mặc kệ mèo mun, tùy tiện chọn đại một loại nào đó thì điện thoại vang lên.
Móc điện thoại ra nhìn, là Chu Cương gọi tới, Trần Hạo lúc này mới nhớ Chu Cương hình như muốn mời mình đến nhà ổng để ăn cơm tối.
Sau khi bấm nút trả lời, quả nhiên Chu Cương lại hỏi:
- Hạo Tử, tại sao còn chưa tới? Công việc chưa giải quyết xong sao?
Chuột? Hạo Tử! Đây là tên mới của mình sao?
Trần Hạo lúc này hoàn toàn câm nín.
Dường như sau cuộc điện thoại vào buổi trưa, Chu Cương biểu hiện càng thêm thân cận, xưng hô đều thay đổi.
- Khụ khụ, à ừm Chu ca, em hiện tại tại đang ở siêu thị, tìm vài sản phẩm thức ăn cho mèo.
Trần Hạo trả lời.
- Mua đồ ăn cho mèo? Cậu đi siêu thị làm gì, làm thế là đang đầu độc con mèo của cậu đấy.
Chu Cương kinh ngạc hỏi.
Trần Hạo:
- ...
Đầu độc mèo? Tình huống gì vậy? Đồ ăn cho mèo bán trong siêu thị có vấn đề sao? Không có khả năng mà? Đồ hư còn có thể trưng bày?
Vẻ mặt Trần Hạo đơ đơ.
Lúc này lại nhìn ánh mắt của mèo mun, Trần Hạo đột nhiên có chút hiểu ra.
Tiểu tử này nhất định biết mấy loại thức ăn này, biết trong đây có vấn đề nên sau khi nhìn thấy mới có biểu tình như vậy.
Cmn mất mặt quá, tiểu tử này không phải đang nghĩ mình muốn độc chết nó chứ?!
- Khụ khụ, cái kia, em là lần đầu tiên đi mua đồ ăn cho mèo nên không hiểu nhiều, Chu ca, đồ ăn cho mèo bán trong siêu thị có vấn đề gì không?
Trần Hạo yếu yếu hỏi.
Chu Cương đạo:
- Vấn đề gì không thì khó mà nói được, bất quá chị dâu cậu có một hảo tỷ muội đặc biệt thích nuôi mèo, rất có kinh nghiệm, hiện tại cậu cứ đến đây, chị dâu cậu sẽ truyền thụ cho một vài kinh nghiệm.
Rồi, xem ra không cần phải mua thức ăn cho mèo trong siêu thị nữa, miễn cho ấn tượng tiểu tử kia đối với mình tuột dốc không phanh.
Rời khỏi siêu thị, Trần Hạo gọi chiếc xe đi tới nhà Chu Cương.
Thấy Trần Hạo ôm mèo mun, Chu Cương cười nói:
- Thế nào đột nhiên lại nuôi mèo? Đều tùy thân mang theo, muốn chuyển chức làm ô-sin dọn vệ sinh à?