Cự tuyệt lời mời đi ăn khuya của Chu Cương, lúc trở lại phòng trọ đã là tám chín giờ tối.
Trần Hạo vốn muốn đi tắm, sau đó hảo hảo nghiên cứu Thiên Cương Bộ một chút, bất quá thấy mèo mun đi chỗ để thức ăn cho mèo, dùng móng mèo lay một cái, sau đó dùng ánh mắt thẳng tắp nhìn Trần Hạo.
Thái độ rất rõ ràng, ông không ăn khuya, bổn miêu muốn ăn.
Vẻ mặt Trần Hạo đầy hắc tuyến.
Đúng là hối hận mà, không phải là con mèo yêu sao, sao chỉ biết một chút yêu thuật mê hoặc người rác rưởi như thế, ngay cả ngọc phật mình mang trên người đều có thể dễ dàng phá vỡ, đúng là hoàn toàn không có chỗ dùng mà.
Lúc trước mình bị ma nhập hay sao mà mang nó về nhỉ.
Lại không giúp được gì, chỉ có biết ăn, còn có giá trị bồi dưỡng đặc biệt gì không? Không chừng trước khi có tác dụng thì đã bị mập chết rồi.
Không có lời, đầu tư lỗ voãi nồi!
Meo meo!
Dường như nhìn ra Trần Hạo khó chịu, mèo mun rụt cổ một cái, bên trong mắt mèo đầy ủy khuất, lại không có tức giận.
Chủ nhân rác rưởi, lúc trước còn nói tui đi theo ông sẽ được ăn uống no nê mà? Lúc này mới qua vài ngày liền bắt đầu không nhịn được rồi, ô... thật là nhớ cô chủ nhỏ lúc trước quá đi.
- Voãi, còn giả vờ thương cảm? Đừng làm rộn, mày dù gì cũng là mèo yêu, không phải mèo bình thường, muốn ăn tự mình làm đi, thật đúng là đem bản đại sư như ô-sin mà.
Trần Hạo trái lại vui vẻ nói một câu, sau đó không quan tâm đến nó nữa.
Mèo mun căm tức nhìn Trần Hạo, nếu không phải là biết mình đánh không lại, lúc này khẳng định bổn miêu đã nhào tới cào chết ngươi.
Mắt thấy Trần Hạo muốn đi tắm, một bộ thực sự không quan tâm đến mình. Mèo mun trợn tròn mắt, cũng không thể để bụng đói được, buổi tối không ăn no, sẽ không ngủ được.
Bất đắc dĩ bò dậy, mèo mun thuần thục tha ra cái chén nhỏ, sau đó đem thức ăn mèo đổ ra, ngay cả rót nước đều không làm khó được nó, dễ dàng liền đem bữa ăn khuya chế biến xong. Cùng quá trình lúc trước Trần Hạo chế biến hầu như giống nhau như đúc, sau đó còn đặc biệt dùng móng mèo khuấy lên một chút, cảm giác ăn được rồi mới thuận thế nằm xuống, yên tâm thoải mái bắt đầu hưởng dụng.
Trần Hạo nói không quản, trên thực tế cũng đang âm thầm quan sát, xem xong liền cảm thấy cả người không tốt.
Đù mé, thật đúng là có thể tự mình làm à, tên mập địt khốn kiếp này, rõ ràng có thể tự mình động thủ, lại còn sai lão tử đi làm, lão tử dễ tính quá mà, đồ ăn mua cho mày còn mắt hơn cả đồ ăn tao ăn, như thế mà mày còn bắt ca đi làm ô-sin sao, ha ha, quả nhiên ca quá thiện lương, tật xấu này không thể tiếp tục được nữa.
Cười lạnh một tiếng, Trần Hạo đi vào phòng tắm.
Mèo mun hình như có cảm giác, nghi ngờ nhìn phương hướng phòng tắm một chút, không thấy Trần Hạo, nhất thời không thèm quan tâm, ăn no trước rồi nói, chủ nhân rác rưởi, ta ăn, ăn, ăn cho ông sạc nghiệp luôn.
Năm sáu phút đồng hồ sau, Trần Hạo tắm xong đi ra liền thấy mèo mun đã ăn xong, bò đến một góc đầu giường, nằm co lấy, dường như đã ngủ.
Trần Hạo bĩu môi.
Thật biết hưởng thụ, ăn ngủ, ngủ rồi ăn, sống cứ như heo vậy. Chờ xem, bây giờ chưa dùng tới mày, sau này có việc đều bóc lột tên mập chú, chờ ca hảo hảo chỉnh chú đi.
Thay quần áo xong, Trần Hạo cũng lên giường, ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại, yên lặng chỉnh lý tin tức Thiên Cương Bộ.
Thiên Cương Bộ nghe rất trâu bò, nghe cứ như võ công bí tịch bên trong mấy cuốn tiểu thuyết võ hiệp ấy.
Xem sơ qua một lần, nội dung cũng xác thực kinh người.
Thế nhưng sau khi chỉnh lý xong, trong lòng Trần Hạo giống như rơi xuống vực thẳm.
Thiên Cương Bộ đích thực rất trâu bò, thế nhưng nó chỉ trâu bò khi có đạo hạnh mà thôi, bởi vì đây là một môn bộ pháp dùng đạo hạnh khống chế, đạo hạnh càng sâu, Thiên Cương Bộ càng lợi hại, cái gì mà Nhất Vĩ Độ Giang, võ nghệ cao cường, thậm chí Lăng Không Hư Độ mấy trăm mét nều có thể dễ dàng thực hiện.
Thế nhưng không có đạo hạnh? Vậy thì xin lỗi, tắm xong đi ngủ rồi nằm mơ đi.
Thiên Cương Bộ, đại danh Thiên Cương Cửu Bộ, là một môn thần thông đạo môn càng về sau càng cao thâm.
Ba bước đầu tiên làm cơ sở, cho dù không có đạo hạnh cũng có thể thi triển, thế nhưng ba bước này cũng không có siêu việt phạm vi loài người, một bước cao lắm chỉ đi được 2-3 mét mà thôi, gián tiếp na di, thiên biến vạn hóa, ẩn chứa tinh diệu. Nhưng dù vậy, muốn muốn thi triển ra ba bước đầu của Thiên Cương Bộ cũng cần khí lực rất lớn, bằng không khó mà phát huy uy năng của bộ pháp này.
Thân thể Trần Hạo hiện nay không có vấn đề, cũng không có bệnh lâu năm mà giấu gì, thế nhưng nếu nói thân thể của hắn cường tráng khỏe mạnh…xin lỗi nghe hư cấu vkl, đời này cho dù là lúc hắn học đại học có thời gian và siêng năng nhất, khi nổi hứng muốn rèn luyện thân thể bằng cách chạy bộ thì thời gian kiên trì cũng không quá 1 tháng, bây giờ thân thể chỉ bằng 1/2 hai chữ "khỏe mạnh" mà thôi, khí trời hơi có chút thay đổi liền dễ dàng bị cảm mạo.
Trần Hạo sau khi kiểm điểm thể trạng mình thì kết luận ngay cả ba bước đầu của Thiên Cương Bộ hắn cũng khó mà đi được, càng chưa nói ba bước sau còn liên quan đến đạo hạnh, dùng đạo hạnh khống chế, một khi thi triển chính là 5-6 mét, phi thân lên cây, xoay người bay lên không đều là việc vô cùng bình thường. Về phần ba bước cuối, căn cứ vào trong tin tức thì cần đạo hạnh trăm năm trở lên, Trần Hạo cảm thấy đừng nói trong khoảng thời gian ngắn, cho dù mấy năm sau cũng chỉ có thể đi ngủ nằm mơ đến mà thôi.
Làm đại sư khó khăn quá đi! Tui cật lực biểu tình vì sao cái hệ thống của tui không có trí năng, kế hoạch trong khoảng thời gian ngắn tu thành thần công, sau đó kiếm một đống tiền, ở biệt thự villa, đều đã triệt để tan vỡ cả rồi.
Một chậu nước lạnh tạt thẳng vào lòng, Trần Hạo tâm tình kích động trong nháy mắt không còn sót lại chút gì.
Thiên hạ này, sẽ không bao giờ có chuyện tốt nào mà một bước lên trời, cho dù mình có được hệ thống thì cũng phải từng bước bước đi, ăn một ngụm làm sao có thể mập lên được.
Ok, vậy thì bắt đầu từ ba bước cơ bản đi.
Mặc dù chỉ là đơn giản là ba bước, thế nhưng mỗi một bước đều ẩn chứa mười hai loại biến hóa, ba bước chính là ba mươi sáu loại, bên trong tương hỗ, cũng có thể trao đổi lẫn nhau, ba mươi sáu loại biến hóa kết hợp diễn biến vô cùng, càng làm xuất hiện thêm nhiều loại biến hóa.
Cũng may là có hệ thống truyền thụ, tinh túy môn đạo bên trong đều hết sức chi tiết cặn kẽ không gì bằng, không cần phải mày mò rèn luyện gì, chỉ cần thông thạo yếu quyết, sau đó rèn luyên thân thể cho thật tốt thì đã có thể dễ dàng thi triển rồi.
Đây cũng là phúc lợi của hệ thống sao? Dù sao người bình thường muốn học cái này, dù cho nghiên cứu bộ pháp biến hóa cũng không phải trong thời gian ngắn có thể làm được, càng chưa nói vừa học vừa luyện, cho dù thiên phú xuất chúng, ba bước đầu tiên cũng phải mất mấy năm mới có thể luyện được.
Nói cách khác, dựa theo trình tự chính quy, thời gian người bình thường tu luyện môn thần thông Thiên Cương Bộ này đều khiến cho Trần Hạo tuyệt vọng, hắn có thể trực tiếp hiểu thông, chỉ thiếu khí lực và đạo hạnh, đã là con đường tắt siêu cấp rồi.
Thôi kệ nó, đêm nay nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai lại nghĩ cách rèn luyện thân thể, đậu xanh, thần thông đến tay rồi mà không có năng lực để thi triên, đây không phải cầm chén vàng đi xin cơm sao? CMN không thể như thế được!
Trong lòng Trần Hạo yên lặng lên kế hoạch.
Sau đó, hắn nằm ở trên giường suy nghĩ kế sách, một bên lấy điện thoại di động ra, đột nhiên ánh mắt sáng lên.
Có người người gửi lì xì!
Vội vàng mở ra, cũng là một người tên Thỏ Con Ngoan Ngoãn (Tiểu Thố Tử Quai Quai) gửi tới, tổng cộng năm vạn!
Phía sau còn có vài đoạn ngữ âm, sau khi nghe, Trần Hạo lúc này mới nhớ tới, Thỏ Con Ngoan Ngoãn không phải là người chị trong hai chị em đi cùng với Vi Tú Hồng đến hay sao, chắc đây chính là thù lao cô ấy nói, thật không hổ là đại gia lái BMW, xuất thủ vô cùng hào phóng.
Bất quá, muốn mời mình đi làm khách là cái vẹo gì? Thế nào, nhìn thấy ca đại phát thần uy, có thể câu thông âm dương, liền động tâm tư đối với ca? Nằm mơ đi, ca lúc này không có hứng thú.
Trần Hạo lười quan tâm, lại nhìn một chút, phát hiện còn có một nick Kiếm Hào Chi Tâm muốn kết bạn với mình, mấy cái nick không biết lai lịch này, Trần Hạo đều không hề quan tâm chút nào, trực tiếp bấm từ chối.
Để điện thoại di động xuống, Trần Hạo chuẩn bị đi ngủ.
Bị Thiên Cương Bộ kích thích nên không ngủ được, lăn qua lăn lại vài lần, Trần Hạo đưa tay túm mèo mun ôm vào lòng.
- Méo mèo méo (miêu ngữ: WTF)!
Hắc Miêu chấn kinh, bộ lông xù lên.
- Gọi cái trym gì, ăn của ca uống của ca, cho ca ôm ngủ một chút sẽ chết à? Nằm im.
Trần Hạo mắng một câu, sau đó liền coi mèo mun là gối ôm, cảm giác ôm con mèo mập này vô cùng đã.