Vài ngày không gặp, công trường thay đổi có chút không nhận ra được.
Mấy công cụ máy móc ngổn ngang lúc trước đã được dọn dẹp sạch sẽ, thay vào đó là những bố trí đến cả Trần Hạo đều xem không hiểu.
Bên ngoài một cái hố lớn vừa mới được đào lên, hơn mười mặt kính lớn được xếp thành hình vòng tròn chiết xạ ánh mặt trời, chiếu vào trên cửa đá vết máu loang lổ trong hầm mộ, mơ hồ còn có thể ngửi thấy một mùi máu tươi gay mũi.
Ngoài ra còn có mấy hàng đèn dưa hấu lớn to lớn, Trần Hạo nhìn có chút quen mắt, hình như là là các loại đèn laser gì đó dùng để chiếu sáng vào ban đêm.
Khoan hãy nói những bố trí xem không hiểu này, Trần Hạo phát hiện khí Âm Sát lưu lại bên ngoài đều biến mất vô tung vô ảnh, hiển nhiên bố trí quả thật hữu dụng, thể hiện trình độ chuyên nghiệp của Long đại sư.
Đứng ở bên trên nhìn vào cánh cửa mộ ở dưới huyệt.
Dù cái tên Long Môn nghe ngầu lòi vô cùng, thế nhưng kì thực có tiếng mà không có miếng, toàn bộ cửa đá bất quá cao hơn một thước, bề ngoài điêu khắc đồ án hình rồng, nhưng quanh năm chôn ở dưới đất, sớm đã bị hơi nước và Âm Sát ăn mòn, mốc meo có mùi, thấy không rõ ràng.
Biện pháp phong bế Long Môn làm không tồi, ban ngày không còn âm sát khí thẩm thấu ra nữa, nhưng lại không cách nào nhận biết tình huống bên trong.
Đi vòng vo một hồi, Trần Hạo không có thu hoạch gì, không thể làm gì khác hơn là quay lại bên cạnh Bạch Như, hỏi sự tình thần tượng.
Không phải là Trần Hạo muốn hỏi, mà bởi vì Âm Dương Nhãn của hắn xem một vòng, nhưng không phát hiện lực lượng tín ngưỡng tồn tại.
Thần tượng trên núi lúc trước hắn lần đầu tiên thấy, bên trong còn sót lại lực lượng tín ngưỡng đều sáng chói rõ ràng như bóng đèn.
Bạch Như vội vàng chạy đến chỗ đậu xe, lấy một món đồ dùng vải bọc lại ra.
Xốc vải đỏ lên, một cái tượng điêu khắc bằng gỗ Quan Công cao không quá một thước, trừng mắt cầm đao vuốt râu xuất hiện trước mặt Trần Hạo, nhưng hắn nhìn có chút trợn mắt hốc mồm.
Bạch Như đắc ý nói:
- Đây là tôi tốn mấy trăm vạn mới từ trong tay một ông lão mua về, tìm chuyên gia giám định, chất liệu hắc đàn mộc trăm năm, tác phẩm điêu khắc trứ danh, đến nay đã có gần 300 năm lịch sử, chất lượng tuyệt hảo, giống như đúc, đại sư thấy thế nào?
Tui thấy không được tốt lắm, đù mé, thế giới của người có tiền mình thật đúng là không thể hiểu, bản đại sư nói cô tìm tượng thần phật, cô liền đi mua đồ cổ về?
Chưa nói đến vấn đề lớn hay nhỏ.
Quan Công này thoạt nhìn dọa người, thế nhưng tín ngưỡng lực trên người lại yếu ớt đến đáng thương? Đồ chơi này có tác dụng thế đéo nào?
Trần Hạo lặng lẽ không nói.
Bạch Như đang đắc ý cũng đã dần thu lại, có chút nơm nớp lo sợ hỏi:
- Đại sư, anh đừng nói với tôi đây là hàng giả nhé.
Trần Hạo tức giận:
- Có phải hàng giả hay không thì tôi không phải chuyên gia, không dám kết luận. Thế nhưng tôi muốn hỏi cô một câu, lúc trước có phải tôi nói với cô cần tượng thần phật có tín đồ cúng bái, quanh năm hương khói không dứt đúng không?
Bạch Như yếu yếu gật đầu.
Trần Hạo cười nhạt:
- Vậy cô nói cho tôi nghe một chút, thần tượng Quan Công này đến từ đạo quán nào, mối ngày có bao nhiêu tín đồ đến thăm viếng cung phụng?
Hểh! !
Bạch Như nghẹn lời.
Theo cô được biết, thần tượng Quan Công này đến từ một cái Miếu Quan Đế có từ lâu, nhưng lúc trước bị người ta xem như trân bảo giấu đi, có người nói trước kiếp hạo kiếp, Miếu Quan Đế nhang đèn rất thịnh, nói vậy thì pho tượng Quan Công này hẳn rất có linh tính mới đúng.
Nhưng lúc này nhìn biểu tình của Trần Hạo, hình như cũng không có giống như cô nghĩ.
- Đại, đại sư, lẽ nào thần tượng này vô dụng sao? Vậy làm sao bây giờ, thứ này khó lắm mới mua được, tại sao lại có thể như vậy?
Bạch Như sốt ruột gần như muốn phát khóc rồi.
Trần Hạo biểu hiện không chắc chắn làm cô không yên tâm, ký thác một phần hy vọng vào thần tượng, đột nhiên bùm một cái thần tượng cũng không còn đáng tin cậy, đã như thế còn tranh cái beep gì nữa đây.
Trần Hạo thở dài nói:
- Nếu như nói hoàn toàn vô dụng thì cũng không đúng, pho tượng này trước đây cũng hấp thu được không ít nhang đèn, thần tượng này chất liệu trân quý, nên không thể chịu được trăm năm thế nhân cúng bái như tượng thần phật làm từ bùn đất, tích lũy không nhiều lắm, lại bị người ta đối đãi như di vật văn hoá trân quý, hôm nay tín ngưỡng lực đã tán đi phần lớn, hiệu quả cũng không mạnh, nếu dùng để hộ thần thì còn được, còn nếu như muốn trấn áp hung vật, khửa khửa khửa.
Bạch Như trợn tròn mắt sợ ngây người, tiêu phí đại giới thật lớn mới lấy được thần tượng, cư nhiên lại cùng một loại với ngọc phật mà Trần Hạo bán cho mình? Đây không phải bị lừa rồi sao!
Phải biết rằng ngọc phật mà Trần Hạo bán chỉ có một vạn thôi, giá tiền pho tượng này đắt mấy trăm lần, mình đã làm gì nên tội chứ!
- Đại sư, nếu như lúc này tôi chạy đi tìm tượng thần phật bằng bùn đất được cung phụng lâu năm vậy thì con kịp không?
Bạch Như chung quy không phải người thường, cực lực đè xuống tâm tình bất an, hỏi Trần Hạo.
Trần Hạo lắc đầu nói:
- Nếu như cô là vì tranh địa vị, việc này đã không cần thiết nữa rồi, chờ Long đại sư đến, chúng ta sẽ tiến vào bên trong mộ địa dò xét, Long huyệt không có xuất hiện hung vật, như thế Tiết Xông thắng chắc rồi, còn nếu như xuất hiện hung thần, nếu như may mắn gặp phải hung vật không mạnh, chúng ta có thể giải quyết, còn nếu như hung vật quá mạnh thì chúng ta cũng chỉ có thể lui ra, đến lúc đó cô lại đi tìm tượng thần phật cũng không muộn, bất quá nếu như sự tình đến mức đó thì tượng thần phật không thể tìm loại thông thường nữa,... ít nhất ... phải là tượng thần cung phụng trong Chân Vũ Điện Võ Đang hoặc là tượng phật cung phụng trong Thiếu Lâm Tự mới được, hiện nay những chùa miếu bình thường đã không còn bao nhiêu tín đồ thành kính nữa rồi, ngay cả hòa thượng đạo sĩ chùa miểu đều là giả, những người đi bái thần phật đều mang theo những mục đích mưu lợi cá nhân, bị người như thế cung phụng thì tượng thần phật làm sao có linh tính được.
Bạch Như tuyệt vọng.
Nổ lực một phen lúc trước đều đã trôi theo dòng nước, mình đã chậm hơn Tiết Xông không chỉ một bước, cơ hội lật bàn hầu như là không có.
Ba!
Một sự phẫn nộ mãnh liệt từ trong lòng bạo phát, Bạch Như rầm một cái ném tượng thần xuống đất. Sau đó ngồi xổm xuống ôm đầu, mơ hồ truyền ra tiếng khóc đè nén.
Trần Hạo nhìn mà đau lòng.
Đậu má, món đồ mấy chục triệu lại ném đi như vậy, cho dù cô không quan tâm đến tiền nhưng lại không sợ bất kính với thần linh hay sao, không sợ bị Quan Nhị Gia giáng tội sao!
Vội vàng nhặt thần tượng lên kiểm tra một chút, may quá không xảy ra vấn đề gì.
Bất quá Trần Hạo đột nhiên cả kinh, phát hiện thần tượng có điểm không đúng.
Mặc dù không có bao nhiêu lực lượng tín ngưỡng, thế nhưng thần tượng Quan Công này dường như ẩn chứa một tia linh tính, điều này không bình thường.
Tượng thần phật bùn đất bình thường, cho dù tích lũy vô số đlực lượng tín ngưỡng, nhưng như thế pho tượng đó chỉ giống như một cục pin mà thôi, cho dù được nạp nhiều điện hơn nữa thì cũng không thể thay đổi bản chất.
Quan Công này lại bất đồng, một tia linh tính này thoáng cái đã làm tượng gỗ Quan Công khác với những tượng thần phật làm bằng bùn đất kia.
Trần Hạo tỉ mỉ quan sát, như có điều suy nghĩ.
- Được rồi, đừng khóc nữa, tượng Quan Công cô mua cũng không phải là vô dụng, bất quá vật này không phải là dùng để trấn áp, à, đừng có nóng, đến lúc vào mộ rồi lại nói, có thể pho tượng này sẽ giúp cô lật lại thế cờ.
Trần Hạo mở miệng nói.
Bạch Như nhất thời đứng dậy, hai mắt đẫm lệ mông lung không thể tin nhìn Trần Hạo.
- Có thật vậy không? Anh không có gạt tôi chứ?
Trần Hạo lạnh nhạt nói:
- Tin hay không tùy cô, dù sao cũng phải xuống dưới một phen, xem tình huống bên trong như thế nào, có cần phải dùng đến pho tượng này không.
Bạch Như cắn răng nói:
- Được, tôi sẽ cùng đại sư đi xuống mộ huyệt, đến lúc đó tôi mang theo thần tượng bên người, tùy thời nghe theo đại sư an bài.
Trần Hạo nhất thời ghé mắt.
Đúng là một người phụ nữ hung ác, vì thượng vị, ngay cả mạng nhỏ của mình đều không thèm quan tâm.
Đặc biệt lại là lá ngọc cành vàng con nhà giàu, bản đại sư cho cô một chữ, Phục.