Sau khi lên xe, sắc mặt Chu Cương có chút không tốt.
Tuy rằng là bằng hữu của mình, lúc trước khi đến đã dặn đi dặn lại nhiều lần thế nhưng vẫn ăn nói lung tung, đi nói mấy chuyện khác người làm cho hắn rất khó chịu.
Vì để có được mối quan hệ tốt với Trần Hạo, Chu Cương đã bỏ ra rất nhiều công sức, hắn cũng không muốn xảy ra việc gì ngoài ý muốn phá vỡ mỗi quan hệ tốt đẹp này.
Vương Chấn cũng không phải đầu đất, chỉ là quá kích động, nhịn không được sự hiếu kỳ của bản thân.
Nhìn thấy Chu Cương giận thật, hắn vội vàng xin lỗi, tư thái hạ rất thấp.
Nhìn ra được giao tình Vương Chấn cùng Chu Cương xác thực không cạn, nói chuyện cũng không có che che giấu giấu.
Trần Hạo không muốn bởi vì hắn mà gây ảnh hưởng đến mối quan hệ khác của Chu Cương nên liền giảng hòa, cuối cùng đem lo lắng trong lòng Chu Cương bỏ xuống.
Nói chuyện phiếm một phen, Trần Hạo biết sơ một phần lai lịch của Vương Chấn.
Có chút kinh ngạc, cha của Vương Chấn tại Thạch Thành coi như là một đại gia, làm sinh ý vật liệu xây dựng, tài sản bạc tỷ, mà Vương Chấn chính là thiếu gia con nhà giàu trong miệng người khác.
Chỉ bất quá anh chị em của Vương Chấn tổng cộng có ba người, hắn đứng hàng thứ hai, phía trên có đại ca xuất sắc, đã bắt đầu trợ giúp cha xử lý sinh ý, tiểu muội phía dưới cũng cực kỳ ưu tú, hiện nay đang ở học thạc sĩ. Chỉ có hắn khi còn bé nghịch ngợm gây sự, trưởng thành phong lưu ngỗ ngược, tốt nghiệp đại học không bao lâu thì bị cha chú trong nhà ép đi kết hôn, nhưng cuộc hôn nhân này lại thuộc về thông gia thương nghiệp, tình cảm vợ chồng cũng chẳng mặn nồng gì, sau khi sinh một đứa con trai để ứng phó thì ở trong nhà tình cảm cũng nhạt như nước ốc.
Cùng Chu Cương kết giao cũng là ngoài ý muốn, bởi vì ngày thường ăn chơi xa hoa làm cho người khác chướng mắt, bị kẻ gian hãm hại, thiếu chút nữa bị cuốn vào một cái sự kiện giấu độc, là Chu Cương phá giải hiểm án, trả lại sự trong sạch cho hắn, sau đó hai người liền tốt lên, ngoại trừ bản tính háo sắc ra, tính cách Vương Chấn rộng rãi không câu nệ tiểu tiết, cũng coi như là một người tốt, khá hợp với tính cách Chu Cương, hàng ngày cùng nhau duy trì mối quan hệ tốt.
Lần này biết được Trần Hạo chính là Trần đại sư, Vương Chấn cực kỳ hưng phấn, truyền thuyết Trần đại sư hấp hối không sợ chết, triệu hoán Quan Đế Quan Nhị Gia, một đao chém giết xà cốt, bên trong Thạch Thành đều lan truyền ra khắp nơi rồi.
Chỉ là Trần Hạo thường ngày tu hành, ẩn dật trốn tránh, không có Chu Cương dẫn đi giới thiệu thì hắn cũng không dám tự mình đến chào hỏi. Hiện tại có cơ hội, hắn liền bộc lộ ra mơ ước lúc còn nhỏ của mình, chính là có thể trở thành đại hiệp ngự kiếm phi hành, hành hiệp trượng nghĩa.
Đáng tiếc Trần Hạo vừa mới bắt đầu đã cho hắn một xô nước lạnh, triệt để phá tan giấc mộng của hắn.
Sau khi nói chuyện, ấn tượng Trần Hạo đối với Vương Chấn cũng không tồi.
Một người có tiền lại có thể cùng trò chuyện vui vẻ như thế cũng xem như khác thường rồi
- Trần đại sư, lúc đó ngài thực sự triệu hồi ra Quan Đế chém tà linh sao?
Trong lúc đang buôn dưa đến cao trào, Vương Chấn nhịn không được hỏi.
Trần Hạo cười nói:
- Kỳ thực cũng không có mơ hồ như lời đồn đâu, nếu nói Quan Đế, cũng chỉ là một món thần vật có linh tính, em chỉ dùng pháp môn nhỏ làm một cái lời dẫn, để cho thần vật bạo phát uy năng, lúc đó không ít người thấy, thần vật này chỉ kiên trì vài giây liền hỏng mất, cũng không phải là em thực sự lợi hại như vậy.
Vương Chấn sợ hãi nói:
- Đây cũng rất giỏi rồi, tôi trước đây cũng quen biết không ít đại sư, chỉ là ngoài miệng nói lợi hại, trên thực tế một chút bản lĩnh cũng không có, còn đã bị lừa gạt không ít lần đấy, lần này quen biết được đại sư, thực sự là tam sinh hữu hạnh, có thể nói khoác cả đời.
Chu Cương tức giận:
- Hạo Tử cũng không phải là đại sư trong miệng cậu nói, hơn nữa cũng không thích nổi bật như vậy, cậu nói khoác thì có thể, đừng có mà bại lộ thân phận Hạo Tử đấy.
Vương Chấn cười hắc hắc nói:
- Đây là nhất định, xa rời thế tục, đạo môn cực cao, đây mới là đại sư, còn nếu như ai cũng biết thì đâu còn là đại sư gì nữa?
Trần Hạo:
- ...
- Ui, con mèo này của đại sư này nhìn cũng rất lợi hại à? Ánh mắt quá có thần, tựa như có trí khôn! Sẽ không phải là mèo yêu chứ??
Vương Chấn vừa nhìn về phía mèo mun, vẻ mặt kinh ngạc.
Mèo mun liếc mắt nhìn hắn, khinh thường nghiêng đầu sang chỗ khác.
Lại thêm một tên nhân loại ngu xuẩn.
Trần Hạo:
- ...
Tui có thể nói cho ông biết, ông đã đoán đúng rồi đó.
Gần mười phút sau, xe dừng hẳn, ba người một mèo xuống xe.
Nơi này là một cái bãi tha ma, thi cốt Triệu Nguyên và Phiền Đang đã được an táng ở chỗ này.
Sắc trời mờ tối, gió mát hiu hiu.
Nguyên bản Vương Chấn luôn hoạt bát lanh mồm lanh miệng, lúc này cũng thu liễm lại rất nhiều, có chút sợ hãi bất an.
Trước khi tới Chu Cương đã nói, đây là tới gặp quỷ.
Tuy rằng thời điểm trước biểu hiện rất dũng cảm, khí thế rất lớn.
Thế nhưng hiện tại thật đến nơi này, tim Vương Chấn vẫn còn đang đập mạnh thình thịch.
Sống hơn 30 năm, đây là lần đầu tiên gặp quỷ, thực sự là không nói ra được cảm giác thế nào.
- Hạo Tử, bên này.
Chu Cương dẫn đường, ba người một mèo rất nhanh đi tới một nấm mồ bên rừng cây.
Không đợi Trần Hạo mở miệng, một đạo lưu quang vụt hiện lên, hóa thành Triệu Nguyên.
- Trần đại sư, chu đội trưởng, đã lâu không gặp.
Triệu Nguyên đưa tay hành lễ, tư thái thư sinh mười phần.
- Quỷ... Quỷ...
Vương Chấn hoàn toàn chưa kịp chuẩn bị tốt, chỉ thấy từ trong hư không bỗng nhiên lộ ra một khuông mặt trắng bệch, người mặc cổ trang, lúc này bị sợ đến cúc hoa căng thẳng, cả người rét run, nói năng lắp ba lắp bắp.
Chu Cương tức giận:
- Chấn ca, anh không phải nói không sợ sao?
Vương Chấn khóc không ra nước mắt.
Tui nhất thời cao hứng chém gió thôi mà, tại sao anh lại có thể cho là thật chứ.
Trần Hạo cười nói:
- Được rồi, Triệu Nguyên cũng không phải ác quỷ, không có gì phải sợ.
Nói xong, Trần Hạo nhìn về phía Triệu Nguyên, tiếp tục nói:
- Tới đây là để báo cho anh một tin tức tốt, đã tìm được phần mộ của mẫu thân anh rồi.
- Thực sự?
Nhãn tình Triệu Nguyên sáng lên, kích động hỏi.
Trần Hạo đạo:
- Cái gì mà thật hay không, lẽ nào anh nghĩ tôi ăn ở không rảnh rỗi đến đây trêu chọc anh à?
Biểu tình Triệu Nguyên cứng đờ, có chút xấu hổ, bất quá càng nhiều hơn là hài lòng.
Chấp niệm hơn một trăm năm rồi, hắn tưởng niệm không biết bao lâu, cuối cùng đã có thể gặp được.
- Bất quá tình huống có chút đặc thù, chúng ta tìm được trong quá trình Triệu gia di chuyển, Triệu gia có xây ba cái bãi tha ma để mai táng tộc nhân, trải qua hơn một trăm năm, Triệu gia đã tứ phân ngũ liệt, không có xử lý ổn thỏa, hiện tại bãi tha ma cơ bản không phân rõ ai là ai nữa rồi, cho nên anh đi cúng tế, chỉ có thể cùng nhau cúng tế, tôi không có cách nào giúp anh xác định tỉ mỉ.
Trần Hạo tiếp tục nói.
Triệu Nguyên sửng sốt, sau đó cười khổ nói:
- Có thể tìm tới bãi tha ma là tôi đã thỏa mãn rồi, cảm ơn đại sư, cảm ơn chu đội trưởng, đại ân đại đức không thể báo đáp.
Trần Hạo hài lòng gật đầu, không làm khó hắn là được, dù sao đạo hạnh là thứ hắn vô cùng cần lúc này.
Sau đó Chu Cương đem địa chỉ ba cái bãi tha ma điều tra được báo cho Triệu Nguyên biết.
Sau khi Triệu Nguyên nhớ kỹ, lần nữa hướng về phía Trần Hạo cùng Chu Cương thật sâu thi lễ, sau đó thân ảnh biến mất không thấy đâu.
Hiển nhiên, Triệu Nguyên đã vô cùng nóng lòng muốn đi tế bái.
Tuy rằng đường có chút xa, thế nhưng đối với một lão quỷ trăm năm mà nói, một chút khoảng cách ấy không tính là gì.
- Chuyện nơi đây đã giải quyết xong, chúng ta về thôi.
Vương Chấn còn đang quan sát một bên, nghe vậy có chút há hốc mồm.
Thế là xong rồi à.
Toàn bộ quá trình đâu khác gì một cuộc nói chuyện phiếm chém gió bình thường đâu? Giữa người và quỷ cứ như vậy nói chuyện với nhau à?
Đột nhiên, Vương Chấn không sợ nữa, trong lòng còn có chút thất vọng.
Trước khi hắn tới còn ảo tưởng suy nghĩ một chút, có lẽ sẽ xuất hiện tình tiết người quỷ đại chiến giống như trong phim, thế nhưng xem ra là hắn nghĩ nhiều rồi.
Chờ lúc trở lại xe, sau một lúc lâu Chu Cương lái xe trở về, Vương Chấn lúc này mới thở dài nói:
- Thì ra ma quỷ lúc đầu là có hình dạng thế này, vậy dường như cũng không có gì phải sợ nữa.
Chu Cương nghe vậy liền cười.
Vừa rồi không biết là tên nào thiếu chút nữa tè ra quần, đang định trêu chọc một câu, đột nhiên Trần Hạo mở miệng.
- Dừng xe!!!
Kétttt...
Chu Cương theo bản năng xe thắng gấp, còn đang muốn hỏi, liền thấy ánh mắt Trần Hạo ngưng trọng nhìn về phía trước.