Chứng cứ đã có, tội phạm cũng trốn không thoát, lần này hành động chớp nhoáng có thể nói hoàn mỹ thu quân. Về pần hành động bắt Vương Hổ lần này mang đến ảnh hưởng gì, vậy thì không liên quan đến Trần Hạo nữa.
Sau khi tạm biệt Chu Cương, Trần Hạo bắt đầu kiểm tra phần thưởng nhiệm vụ lần này.
Khai Quang.
Dùng lý giải của Trần Hạo, thứ này chính chính là thủ đoạn để mấy lão đại sư dùng để đi lừa gạt tín đồ. Nhưng khi sau khi Trần Hạo tiếp nhận phần thưởng, lúc này mới phát hiện Khai quang không phải là một thủ đoạn lừa gạt gì, mà là một môn thần thông chân chính diệu dụng vô cùng.
Toàn bộ quá trình khi quang nói phức tạp thì phức tạp, nhưng nói đơn giản lại vô cùng đơn giản. Phức tạp bởi vì khai quang có chứa nhiều miêu tả, nếu dùng vào những vật khác nhau thì hiểu quả mang lại sẽ khác nhau.
Mà đơn giản là bởi vì thi triển ra thần thông Khai Quang rất trực tiếp, không cần phải chuẩn bị nghi thức hay đồ vật rườm rà gì, có thể thấy nó vô cùng thuận tiện.
Chỉ bất quá là để thi triển ra thần thông thì cần phải có đạo hạnh để hỗ trợ.
Tự biết mình ngay cả một chút đạo hạnh cũng không có, Trần Hạo liền hạn hán lời.
Đáng tiếc hệ thống giúp quỷ làm vui cũng không giống như những hệ thống khác trong tiểu thuyết có linh trí, bằng không hắn thật muốn quăng một câu ĐMM để bộc lộ tâm tình lúc này của hắn.
Đương nhiên, Trần Hạo vẫn chưa có hoàn toàn tuyệt vọng.
Tiếp nhận thần thông Khai Quang cũng không phải nhất định phải có đạo hạnh hỗ trợ, nếu dùng ý niệm tinh thuần của bản thân vẫn có thể thi triển, nhưng nếu sử dụng như thế thì sẽ gây tổn thương cho cơ thể, được không bù đủ mất.
Đương nhiên, đối với người không có đạo hạnh như Trần Hạo thì dường như không có con đường thứ ba để hắn lựa chọn.
Bắt đầu sắp xếp lại thông tin liên quan đến thần thông Khai Quang trong đầu.
Một lúc lâu sau, Trần Hạo thở ra một hơi, ánh mắt miên mang bất định.
Sau khi hoàn toàn hấp thu những tin tức liên quan đến thần thông Khai Quang, Trần Hạo đánh giá một chút, dùng thân thể chính mình hiện nay tối đa chỉ có thể Khai Quang được ba món đồ nhỏ, nếu nhiều hơn thì xác xuất cơ hồ là 0, còn có khả năng nguy hiểm đến tính mạng.
Không chỉ có như vậy, sau mỗi lần khai quang đều phải cần một khoảng thời gian nghỉ ngơi, nếu không sẽ ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng đối với thân thể.
Sự đả kích này làm Trần Hạo muốn nổi khùng.
Vốn cho là đạt được thần thông liền có thể bán sỉ lẻ hàng loạt linh vật khai quang, sau đó đại phát phát tài, cưới vợ xinh đẹp giàu có, đi lên con đường vẻ vang của đời người.
Haizz, hiện tại cách mạng chưa thành công, đồng chí cần phải nỗ lực hơn nữa!
Uh, bất quá ba cái linh vật khai quang cũng không ít rồi, dù sao cũng là hàng thật, so với đồ chơi đại sư giả làm ra đến lừa gạt người thì linh vật khai quang này tuyệt đối là vô giá, tùy tùy tiện tiện bán một cái cũng có thể không lo về vấn đề tiền sinh hoạt nữa rồi.
Nghĩ như vậy, tâm tình Trần Hạo lập xoay 180 độ.
Để cho anh mày ngẫm lại một chút, khai quang thứ gì là tốt nhất đây, lần đầu tiên cũng không thể quá tùy tiện được.
Yên lặng suy tư trong chốc lát, Trần Hạo hé miệng cười, hắn đã có chủ ý.
Lâu lâu mới được hào phóng bắt xe taxi đi một lần, Trần Hạo đi tới một cửa hàng bán đồ ở trên phố.
Một giờ về sau, Trần Hạo trở về phòng trọ của mình.
Cố áp chế hưng phấn trong lòng, Trần Hạo từ bên trong túi lấy ra một khối ngọc Phật, một chuỗi Phật châu đeo tay, một thanh đồng tiền kiếm hồng tuyến dài nửa thước.
Đây là thu hoạch của Trần Hạo sau khi dạo một vòng cửa hàng.
Ngọc Phật sáu mươi sáu, vòng tay Phật châu tám mươi lăm, kiếm đồng tiền mắc nhất, đến tận một trăm hai. Bất quá kiếm đồng tiền, đồng tiền đều là thật, chỉ bất quá mấy đồng tiền này thuộc về nhà Thanh, không đáng bao nhiêu cả. Trần Hạo cũng biết mình không có thiên phú, sau này cần phải dựa vào hệ thống giúp quỷ làm vui, cho nên mới mua cái thanh kiếm đồng tiền này để phòng bất cứ tình huống nào.
Những thứ này cũng không làm hắn tốn bao nhiêu, tuy rằng cộng lại cũng bất quá hơn hai trăm tệ, nhưng lại làm cho Trần Hạo nhớ tới mình vô duyên vô cớ lại bị lừa mất 3000 tệ.
Mẹ nó, càng nghĩ càng đau lòng, tốt nhất là đừng để anh gặp lại tụi bây, nếu không đừng hỏi vì sao nước biển lại mặn.
Lờ đi những bực bội trong lòng, Trần Hạo cầm ngọc Phật lên chuẩn bị khai quang cho nó.
Ba món này đều là do Trần Hạo lựa chọn kỹ lưỡng.
Ngọc Phật dùng để đưa cho con gái của Chu Cương,
Dù sao cũng là chuyện mình đã đáp ứng, hơn nữa giao hảo cùng Chu Cương đối với mình có nhiều chỗ tốt hơn, đáng giá để đầu tư.
Mà chuổi Phật châu và kiếm đồng tiền là để cho Trần Hạo tự mình dùng.
Lần đầu tiên làm nhiệm vụ là do gặp may, gặp được Liễu Nguyệt Nga dễ bị lừa.
Lần thứ hai cũng không thể toàn bằng vận khí, nếu không có một chút thực lực tì làm sao có thể chế phục được quỷ? Hơn nữa, nếu gặp vài vài tên ác quỷ, lệ quỷ không nói đạo lý thì làm sao bây giờ? Cho nên nếu muốn bình an làm nhiệm vụ, bản thân trước hết phải "cứng", sau đó mới có vốn liếng để đối mặt trực tiếp được.
Pháp thuật và những thứ khác có lúc mất linh, nhưng nếu chế tạo được hai kiện pháp khí thì lúc nào cũng có thể sử dụng được.
Thu lại cảm cú, tâm tĩnh như nước, Trần Hạo cầm ngọc Phật trong tay, yên lặng niệm pháp quyết khai quang.
- Thiên thanh địa linh, nghe lệnh của ta, mở.
Theo khẩu quyết tụng ra, Trần Hạo trong nháy mắt cảm giác được tinh thần hăn hái của mình bị hút đi như thủy triều, tiến vào ngọc Phật trong tay.
Mọi thứ diễn ra cứ như là ảo giác, Trần Hạo phát hiện ngọc phật trong tay hiện lên ánh sáng màu trắng, nhìn kỹ lại thì ánh sáng đã không còn, bất quá cảm giác ngọc phật không giống như lúc trước, thật giống như phát sinh biến hóa về chất, nắm trong tay đều khiến người ta có một loại cảm giác an toàn mơ hồ.
Khửa khửa khửa, thành công rồi!
Trần Hạo đại hỉ, bất quá rất nhanh hắn liền biến sắc, cảm giác cảnh vật trước mắt có chút nhạt nhòa, đầu cũng có chút chóng mặt.
Đây là cảm giác tinh thần bị tiêu hao sao? Đậu móa nó khó chịu quá.
Trần Hạo âm thầm chửi thề một câu, vội vàng ngồi xếp bằng xuống, bình tâm tĩnh khí.
Hắn không có pháp môn tu hành, chỉ có thể dựa vào thân thể lấy cứng đối cứng.
Sau một lúc lâu, cảm giác chóng mặt tán đi, chỉ là trên người luôn cảm giác có chút trầm trọng, dường như cảm thấy rất mệt mỏi rã rời.
Trần Hạo thở dài một tiếng, xem ra chính mình vẫn còn quá lạc quan, cái gọi là ba lần khai quang có thể là cực hạn của mình. Nếu muốn làm thế thì thân thể cũng không hề dễ chịu gì.
Uhm, xem ra chỉ có thể bỏ qua một lần, một cái đưa cho cô bé, một cái khác tự mình sử dụng. Nhưng, chọn cái nào mới tốt đây?
Ánh mắt Trần Hạo rơi vào Phật châu và kiếm đồng tiền. Phật châu có thể hộ thân, bảo hộ bình an, kiếm đồng tiền có thể gây tổn thương cho quỷ, cứng rắn như thép.
Ây da, một con gà con như mình có thể lao lên chém chém giết giết sao? Có thể hộ thân là tốt rồi, dù sao cũng là giúp quỷ chứ không phải đi giết quỷ.
Nghĩ như vậy, Trần Hạo liền lựa chọn Phật châu.
Sau khi nghỉ ngơi lần nữa, Trần Hạo cảm giác thân thể khá hơn một chút, liền cầm lên Phật châu lên. Lần nữa yên lặng niệm tụng pháp quyết khai quang.
- Thiên thanh địa linh, nghe lệnh của ta, mở.
Cảm giác tinh thần lần nữa bị hút đi lại xuất hiện, lần này Trần Hạo nhìn chằm chằm vào phật châu trong tay, thấy rõ ràng hạt phật châu bằng gỗ đào trong nháy mắt phát ra ánh sáng màu trắng, nhưng chỉ xuất hiện trong thoáng chốc rồi biến mất, sau đó phật châu phát ra khí tức không giống như trước.
Giống như một vật chết đột nhiên được ban cho sinh mệnh vậy.
Trong lòng Trần Hạo sợ hãi than, đây là tầng một Pháp Quang của thần thông Khai Quang sao? Á đù, anh vẫn chưa có đạo hạnh đâu đấy, nếu như có đạo hạnh, trực tiếp dùng đạo hạnh khai quang, linh quang khẳng định sẽ càng mạnh, nếu như đạo hạnh đủ gia trì hai tầng linh quang, cho dù là miếng gỗ bình thường cũng có thể trở thành cực phẩm pháp khí đó!
Đang lúc nghĩ ngợi, đột nhiên Trần Hạo cảm giác rất mệt, quá mệt mỏi, sau đó ngã xuống trên giường bất tỉnh nhân sự.
Không biết qua bao lâu, điện thoại di động của Trần Hạo đột nhiên vang lên, đáng tiếc Trần Hạo hôn mê, căn bản không nghe được, sau đó chuông điện thoại di động cũng ngừng lại.