Đang mổ sung sướng, đột nhiên động tác gà trống dừng lại, cứng ngắc xoay người nhìn về phía mèo mun sau lưng không biết xuất hiện từ lúc nào.
Mèo mun híp mắt, ý vị không rõ nhìn gà trống.
Gà trống đầu co rụt lại, trơn tru dời đi thân thể.
Trong mắt mèo mun lóe lên một tia khinh thường, sau đó đi đến chỗ tượng thần, quan sát tỉ mỉ địa phương gà trống mổ.
Mặt ngoài nhìn không ra cái gì, bất quá cái này gà trống lại hưng phấn như vậy, khẳng định có đồ tốt.
Ánh mắt mèo mun lấp lóe, nâng móng vuốt lên.
Hưu!
Móng nhọn bắn ra, sau đó vù vù mấy lần lên tượng thần, lập tức mảnh gỗ bay tán loạn, lộ ra một cái động lớn. Sau một khắc, một tia quang mang xanh đậm lộ ra.
Mèo mun nguyên bản có chút hưng phấn, nhưng sau khi nhìn đến quang mang xanh đậm, lại một mặt căm ghét lui về phía sau mấy bước, sau đó hằm hằm nhìn gà trống.
Gà trống đồng dạng thấy được quang mang xanh đậm, trong mắt có tham lam và tuyệt vọng, bị mèo mun trừng một cái, lập tức ủy khuất nằm xuống, một mặt vô tội.
Mèo mun khinh bỉ nhìn thoáng qua gà trống, quay người đi ra.
Gà trống sửng sốt, sau đó cuồng hỉ, không chút nghĩ ngợi, một cái bay nhào lên, trực tiếp đem quang mang xanh đậm bên trong tượng thần mổ ra, sau đó hơi ngửa đầu, ừng ực... Rồi... Khanh khách... Lạc, kẹp lại.
Quá tham lam, gà trống lại quên, cổ của nó không có lớn như vậy, mà bản thể quang mang xanh đậm mặc dù rất nhỏ, nhưng lại vượt qua độ rông của cái cổ gà ngốc.
Mèo mun phát giác được động tác phía sau, lập tức mừng rỡ, cũng không đi, nằm xuống, hứng khởi xem kịch.
Nhưng vừa nhìn thấy hai giây, mèo đen vèo bò lên, toàn thân lông tóc xù lên, trong mắt hung quang đại thịnh, gắt gao nhìn tượng thần, trong cổ họng phát ra ô ô gầm nhẹ.
Chỉ thấy phía dưới tượng thần kia, một đạo hắc ảnh xông ra, chậm rãi quấn quanh tượng thần, lộ ra một hư ảnh đại xà như thật như ảo.
- Không tốt! Yêu hồn ra!
Lúc này, Trương Tuyền đang nói chuyện cảm giác được dị thường trong miếu, thần sắc đại biến.
Yêu hồn?
Trần Hạo nhìn một cái, cũng là hít một hơi lãnh khí.
Con rắn lớn voãi beep! Nhìn qua chỉ nhỏ hơn con ở trong mộ cung Thanh Khê Sơn một chút xíu.
Mé nó, gần nhà mình lại nhốt thứ đáng sợ hư thế?
- Bồ tát Quán tự tại khi hành Bát nhã ba la mật đa sâu xa soi thấy năm uẩn đều không, vượt qua mọi khổ ách. Xá Lợi Tử! Sắc chẳng khác không, không chẳng khác sắc; sắc tức là không, không tức là sắc; thọ, tưởng, hành, thức đều là như vậy.
Xá Lợi Tử! Tướng không của mọi pháp, không sinh không diệt, không dơ không sạch, không thêm không bớt. Cho nên, trong không, không sắc, không thọ, tưởng, hành, thức; không mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý; không sắc, thanh, hương, vị, xúc, pháp; không nhãn giới cho đến không ý thức giới; không vô minh cũng không vô minh hết; cho đến không già chết, cũng không già chết hết; không khổ, tập, diệt, đạo; không trí cũng không đắc.
Bởi không sở đắc, Bồ tát nương Bát nhã ba la mật đa, nên tâm không mắc ngại; vì không mắc ngại nên không sợ hãi, xa lìa mộng tưởng điên đảo, rốt ráo niết bàn. Chư Phật ba đời nương Bát nhã ba la mật đa nên chứng a nậu đa la tam miệu tam bồ đề.
Nên biết Bát nhã ba la mật đa là chú thần lớn, là chú minh lớn, là chú vô thượng, là chú không gì sánh bằng, trừ hết mọi khổ ách, chắc thật vì không dối.
Nên nói chú Bát nhã ba la mật đa, nên nói chú rằng: Yết đế, Yết đế, Ba la Yết đế, Ba la tăng Yết đế, Bồ đề, Tát bà ha.
Trống rỗng, thanh âm niệm kinh vang lên, mang theo một loại thiền vị, một loại tường hòa, một loại chấn động thẩm thấu. Chính là Trương Tuyền phát hiện yêu hồn, hai tay hợp lại, dáng vẻ trang nghiêm bắt đầu tụng kinh.
Thế nhưng là niệm đến một nửa, thanh âm im bặt.
Bởi vì, theo hắn tụng kinh, cổ gà trống phát ra lam quang.
Nhìn thấy một màn này, Trương Tuyền trợn tròn mắt.
Tê!
Nhận niệm kinh kích thích, đại xà tựa hồ nhớ ra cái gì đó, đột nhiên tà khí cuồn cuộn, nhe răng trợn mắt, lưỡi rắn phun ra nuốt vào, biểu lộ hung ác.
Đặc biệt là cổ gà trống phát sáng, lập tức hấp dẫn đại xà chú ý, hai mắt xanh biếc ác độc nhìn chăm chú, thân thể chậm rãi hoạt động, tựa hồ đang chuẩn bị công kích.
Không được!
Trần Hạo nghe trái tim mình nhảy một cái, vội vàng bay vút qua, đồng thời móc lấy ra hai tấm trừ tà phù, sau đó trong miệng nói ra:
- Ông cố, vào trong xe con mang đến một cái bao nhỏ.
Trần lão gia giờ phút này hoàn toàn mất hết thần thái lão địa chủ, kém chút bị đại xà kinh khủng kia dọa đái ra quần, nghe vậy theo bản năng liền biến mất không thấy gì nữa.
Đi!
Tới gần miếu điện, cổ tay Trần Hạo rung lên, một tấm Trừ Tà Phù được kích hoạt lập tức bay ra, hóa thành một đoàn linh quang xung kích.
Phịch một tiếng, linh quang đánh trúng đại xà, đánh tan không ít hắc khí.
Đại xà bị đau, cũng không tiếp tục do dự, trực tiếp nhào xuống, há miệng cắn về phía gà trống.
Gà trống ngay tại trên mặt đất giãy dụa, mắt trợn trắng, hoàn toàn không cách nào để ý tới cái miệng như chậu máu đang cắn tới.
- Tiểu Hắc, ngăn cản nó!
Trần Hạo muốn rách cả mí mắt, gầm thét lên tiếng.
Mèo mun đã sớm vận sức chờ phát động, nghe vậy không chút do dự gào thét xung kích.
Oa ô!
Một tiếng gầm nhẹ, thân thể bành trướng, quang mang vàng nhạt bao trùm thân thể, trực tiếp nhào vào trên thân đại xà, vuốt mèo điên cuồng cáo cấu!
Mèo mun công kích so với Trừ Tà Phù còn muốn lợi hại hơn, yêu hồn đại xà bị cào bắt đầu xuất hiện nhiều thương tích kinh khủng, thế mà không cách nào khép lại.
Đại xà phẫn nộ, thân thể nhạy bén lắc một cái, liền đem mèo mun hất bay.
Sau đó... Tiếp tục nhào về phía gà trống, nhìn thái độ này của nó, chính là quyết tuyệt với cừu nhân.
Trần Hạo giật mình, lần nữa kích phát một tấm Trừ Tà Phù.
Thế nhưng uy lực Trừ Tà Phù đối với yêu hồn đẳng cấp này, tổn thương quá yếu, yêu hồn đại xà không quan tâm, cắn một cái vào gà trống.
Nó là yêu hồn chi thể, không có khả năng nuốt gà trống, nhưng trong miệng yêu hồn đại xà lại có một cỗ thôn phệ mãnh liệt sức không ngừng hấp thu sinh cơ gà trống.
Gà trống hai mắt trắng dã, thân thể co quắp. Loáng thoáng một cái bóng mờ từ trên thân hiện ra một nửa.
Đúng lúc này, đột nhiên cổ gà trống phát ra lam quang mãnh liệt.
Lam quang này trực tiếp xuyên thấu đầu rắn yêu hồn đại xà, thủng trăm ngàn lỗ, đầu rắn trực tiếp hư hóa không thấy.
Thân thể yêu hồn đại xà lập tức điên cuồng vặn vẹo, giãy dụa rời khỏi gà trống, mà sau đó chỗ cái đầu bị nổ hắc khí lan tràn, chậm rãi sinh trưởng, thế mà tự khôi phục khép lại!
Oa ô!
Mèo mun lần nữa nhào tới, lần này nó không có cào, mà là há mồm liền cắn, sau đó cuồng hút.
Trong chốc lát, một cỗ hắc khí bị nó thôn phệ.
Hắc khí vào bụng, phần bụng mèo mun cũng sáng lên một đoàn kim hoàng.
Mèo mun lúc đầu phẫn nộ, thấy thế lại cuồng hỉ.
Ồ, cái đồ chơi này vậy mà càng ăn ngon hơn!
Lập tức mèo mun không buông ra, vuốt mèo bén nhọn gắt gao kẹp yêu hồn đại xà lại, trong miệng không ngừng thôn phệ.
Yêu hồn đại xà bị đau, thân thể hô một cái biến mất không thấy gì nữa.
- Muốn chạy! Nào có dễ dàng như vậy!
Trần Hạo lúc này vừa vặn tiếp nhận cái túi mà Trần lão gia lấy tới, trực tiếp móc ra đồng tiền kiếm và bát quái đồng, hừ lạnh một tiếng, bước chân dừng lại, thân ảnh đằng không bay lên cao ba mét, mượn nhờ mặt tường, thân ảnh xoay chuyển một cái, đồng tiền kiếm trong tay hung hăng chém xuống.
Ông!
Đồng tiền kiếm bộc phát hồng quang, trực tiếp hư không kéo ra khỏi một đường màu đỏ hơn một mét.
Sau một khắc, yêu hồn đại xà trống rỗng hiển hiện, thống khổ vặn vẹo thân thể.
Oa ô!
Nhìn thấy yêu hồn đại xà hiện thân, mèo mun cũng hưng phấn xung kích tới.
Bất quá động tác Trần Hạo càng nhanh, một chiêu công kích hữu hiệu, thời điểm rơi xuống đất, tay trái lắc một cái, bát quái đồng bay ra, đập vào trên thân yêu hồn đại xà.
Ông!
Bát quái bộc phát linh quang, yêu hồn đại xà bị trực tiếp đánh bay.
Mèo mun vồ hụt một cái, u oán nhìn thoáng qua Trần Hạo, sau đó tiếp tục bổ nhào qua, truy kích yêu hồn đại xà.
Trần Hạo không có truy, mà là trợn mắt hốc mồm nhìn đồng tiền kiếm, khóc không ra nước mắt.
Chỉ thấy đồng tiền kiếm đã bị phế, thân kiếm biến mất, dây đỏ đứt gãy, thật giống như bị ăn mòn, chỉ còn lại một cái chuôi kiếm, linh quang hoàn toàn không có, trở thành phế phẩm!
Sau đó hắn nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn lại.
Quả nhiên, bát quái đồng cũng bị phế đi, hảo hảo bát quái lại biến thành một cục đồng nát!
Trần Hạo hít một hơi lãnh khí.
Đù mé, mới có chém một cái mà hai cái pháp khí đều bị phế! Yêu hồn này có độc à!