Vu Kiện vạn phần khẩn trương, không khỏi cào cào bàn tay, rốt cục cũng xuất hiện rồi sao?
Một bên, trái tim Hàn Khả Tâm phanh phanh đập mạnh, giống như cô gái trẻ sắp đi ra mắt, nhất thời trong đầu tràn ngập loạn thất bát tao những câu hỏi kỳ quái, hắn thật sự muốn xuất hiện trong màn ảnh? Chẳng lẽ hắn không sợ bại lộ? A, đúng, hắn đeo mặt nạ, thế nhưng hình thể thì sao? Có cao hay không? Béo hay gầy? Có đẹp trai hay không? Tính cách? À, dạng người có trí tuệ như hắn sẽ chọn phong cách mặt nạ nào?. . .
Kết quả tại thời khắc này, tất cả mọi người đều chăm chú quan sát màn hình, một cái nháy mắt cũng không có.
Cùng lúc, bên trong phòng livestream vang lên giọng nói lạnh lùng trầm khàn của Nhà Thiết Kế Tử Vong.
"Xin chào, tôi là Nhà Thiết Kế Tử Vong!"
"Hi vọng các anh còn nhớ rõ quy tắc trò chơi, tự tiện lấy chìa khoá ra, sẽ phải tiếp nhận xử phạt ngay lập tức, ha ha. . ."
Ánh mắt Dương Triếp băng lãnh nhìn bốn người bọn họ thông qua mặt nạ, sàn nhà chảy đầy máu tươi tanh hôi cùng một đống ruột trơn nhẵn bóng loáng.
Bốn người nghe xong, thân thể chấn động.
Chuyện này bọn họ đã sớm quên mất.
Lewis hít sâu, hướng đôi mắt về phía Dương Triếp, nhìn thấy một tia trêu tức bên trong cái mặt nạ kinh khủng. Chẳng biết tại sao, tuy biết rất rõ đây chẳng qua là một cái mặt nạ, nhưng trong lòng hắn vẫn nảy sinh sự sợ hãi to lớn, thậm chí nếu nhìn kỹ, tim sẽ đập rộn ràng, hô hấp nặng nề, cảm giác như đang trông thấy quỷ.
"Fu*k!"
Lewis hét lớn, coi như lấy lại chút khí thế cho bản thân, sau đó hừ lạnh đáp: "Mày muốn làm gì? Giết chúng tao? Mày chỉ là một thằng biến thái hèn hạ!"
Vừa nói xong, Pida, Stan Lee, David Martin, toàn bộ nhìn về phía Dương Triếp, cặp mắt tràn đầy e ngại cùng kinh hãi, cùng với đó là khát vọng sống mãnh liệt.
Dương Triếp cười lạnh: "Các anh xác thực đáng chết, nhưng trò chơi tử vong không phải là trò chơi giết người, người tiến vào Phòng Livestream Tử Vong, đều sẽ có hi vọng sống sót, tuy nhiến, có thể thành công rời đi cũng không nhiều lắm! Còn nhớ rõ ba cô gái trẻ kia không? Các anh tàn nhẫn tra tấn nạn nhân, dùng việc móc ruột khiến họ chậm rãi chết trong tuyệt vọng cùng thống khổ. Hiện tại, trừng phạt mà tôi dành cho các anh chính là. . ."
Cộp,
Cộp,
Cộp. . .
Dương Triếp từng bước từng bước đi đến, màn ảnh cũng theo đó rút ngắn, nhưng từ đầu đến cuối không lộ ra bóng dáng của hắn.
"Anh muốn làm gì? Đừng tới đây, đừng giết tôi!"
"Cầu xin anh bỏ qua cho tôi, cho tôi một cơ hội làm người tốt."
"Tôi sai rồi, tôi là súc sinh, tôi không bằng heo chó, van cầu anh, cho tôi một con đường sống, van cầu anh. . ."
"Ô ô ô, xin lỗi, xin lỗi, tôi về sau không dám nữa, cầu xin anh tha cho tôi, tặng anh tất cả tiền bạc."
Bốn người bị dọa lệ rơi đầy mặt, cầu khẩn, van xin, sám hối.
Ánh mắt Dương Triếp vạn phần lạnh lùng, Phòng Livestream Tử Vong, không tin tưởng nước mắt, không tin tưởng bất luận sám hối của kẻ nào, hết thảy, đều chuẩn bị đi gặp quỷ đi.
Dương Triếp thần sắc băng lãnh cầm theo đồ tể phán đao, thân ảnh chậm rãi tiến vào phụ cận của bốn người, tuyệt vọng vô biên khiến bọn họ thậm chí có loại cảm giác ngạt thở.
Dương Triếp hừ lạnh, nâng đồ tể dao dựa tới, móc vào tay cầm cái hộp cứu thương duy nhất, sau đó kéo về phía mình.
"Đây chính là trừng phạt của các anh!"
Bốn người kinh ngạc, bọn họ bây giờ đã vô cùng suy yếu, không có hộp cứu thương sẽ không thể khâu vết mổ lại, không khâu vết mổ lại thì chỉ có thể chờ chết!
Mày fu*k dạy bọn tao phẫu thuật!
Giờ lại thu hồi dụng cụ của bọn tao!
Nhất thời, trong đầu óc bọn họ nhớ tới ba cô gái trẻ kia.
Toàn thân đẫm máu, co quắp trên mặt đất, thống khổ rên rỉ, từng giây chờ đợi tử vong phủ xuống.
Nhìn thấy sợ hãi cùng tuyệt vọng chậm rãi lan tràn trong mắt bọn họ, Dương Triếp một mặt lạnh lùng cùng trêu tức.
"Game over!"
Nói xong, Dương Triếp kiên quyết quay người rời đi, sau lưng lập tức vang lên tiếng cầu khẩn yếu ớt của bốn người.
"Không, đừng đi! Cầu xin anh đừng đi!"
"Tôi không muốn chết, trả hòm thuốc cho tôi, a a a. . ."
"Cứu mạng, có ai không, cứu cứu tôi. . ."
Bốn người một bên hô hào, một bên đem từng khúc ruột lung tung nhét vào bụng.
"Tao không thể chết ở chỗ này, tao phải sống, tao muốn nữ nhân. . ." Lewis giãy dụa đứng lên, kết quả thân thể vừa động, tức trượt một tiếng, cả người té mạnh trên mặt đất, ruột non bên trong lại chảy ra.
Pida hấp hối, mí mắt dựng thẳng, hai bàn tay không ngừng hướng bụng nhét ruột, mặc kệ là của mình hay không, liên tục nhét, hung hăng nhét, bên trong miệng trầm thấp la hét, cũng chẳng biết là đang nói cái gì.
Nhưng lúc này, ánh mắt Stan Lee đờ đẫn nhìn về đại tràng dưới thân, lẩm bẩm: "Ruột non đâu? Ruột non của tao đâu?" Lời vừa dứt liền hung hăng nắm chặt đại tràng kéo mạnh.
Hoa!
Ruột nhét về bụng Pida bị lôi ra toàn bộ, rơi lả tả trên sàn nhà.
"Ruột của tao! Trả lại ruột cho tao!" Pida ngã nhào xuống đất, điên cuồng ôm lấy từng đoạn ruột trắng hồng.
Thân thể Stan Lee vô cùng suy yếu, vô lực ngã trên vũng máu, trong tay nắm chặt đại tràng.
"Đây là ruột của tao, của tao, của tao. . ."
Giờ phút này, David Martin đã nhét toàn bộ ruột về, bàn tay lớn cố gắng che vết thương lại, thế nhưng tốc độ máu chảy ra ngoài quá nhanh, căn bản không dừng lại được.
"Phải chết sao? Lần này phải chết thật sao?" David Martin lầm bầm, sau đó hắn nhìn sang phía điện thoại.
"1, 2, 0. . ."
"Tít tít. . ."
"Xin chào, đây là bệnh viện."
"Cứu mạng. . ." David Martin vừa dứt lời, bàn tay trượt khỏi bụng, một đống ruột non nhão nhẹt lại lòi ra; đầu chầm chậm hạ thấp, sau đó dập bộp xuống mặt đất.
Lại nhìn ba người còn lại, xốc xếch nằm trên sàn nhà không nhúc nhích, chung quanh trải đầy máu tươi cùng ruột trắng. Ba người bọn họ cũng giống như David Martin, lấy tư thế quỳ xuống tạo thành chỉnh thể, khung cảnh tựa như một bức tranh sám hối bám đầy huyết tính.
Tại thời khắc này, toàn bộ khu vực bình luận của phòng livestream bùng nổ.
"Game over."
"Game over + 1"
"Game over + 2"
Nhìn thấy trên màn hình hiện đầy chữ "Game over", Dương Triếp lộ ra một tia tiếu dung tà mị.
"Cảm ơn mọi người đã theo dõi Livestream Tử Vong, chúng ta kỳ sau gặp lại!"
Dứt lời, chính giữa màn hình của phòng livestream bỗng nhiên xuất hiện một cái mặt nạ, chính là chiếc mặt nạ quỷ bí kinh dị của Đồ Tể Dao Dựa.
...
Lời editor: Ác mộng đầu tiên mà ta còn nhớ là về một cảnh nôn ra ruột (hồi đó ta mới 5 tuổi thì phải), cho nên lúc edit vụ án này ta cũng thấy hơi bị tâm lý, ài...mất một tuần mới hoàn thành được...