Dương Triếp từ nhà trọ Đông Thịnh đi ra, kết quả đụng phải Tô Hề. Mấy hôm không gặp, tiểu nha đầu càng ngày càng xinh đẹp, trong tay cầm một hộp cơm dễ thương.
"Hì hì, anh muốn đi ra ngoài ăn phải không? Em mang cho anh, lần này nhất định có thể ăn được!"
Dương Triếp xạm mặt lại, cô dùng chính là ba chữ "có thể ăn", hắn không dám tưởng tượng.
"Cặp sách của em đâu?"
"Đại ca, hôm nay là thứ bảy!"
Biểu cảm Dương Triếp khẽ ngưng trệ: "À, hồ đồ rồi, em đưa hộp cơm đây, tôi chuẩn bị đi làm giờ."
"Anh tìm được việc?"
"Bảo vệ ở Phong Cảnh Thủy Ngạn."
"Thật hay giả? Là Phong Cảnh Thủy Ngạn trên đường Phú Hải? Gia đình em cũng có một căn hộ ở đấy. Tuy nhiên trị an bên kia không tốt lắm, nhiều lưu manh, nên cũng thường xuyên ít đến."
Dương Triếp mỉm cười đáp: "Trị an hiện tại rất tốt." Nói xong, phất phất tay, nhanh chân rời đi.
"Hì hì. . ." Sắc mặt Tô Hề xán lạn, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Giao ban lúc tám giờ, Dương Triếp đến chậm mười lăm phút.
Tôn Kiêu tươi cười rạng rỡ, chào đón: "Dương ca, sau này buổi sáng anh cứ ngủ thêm chút, dù sao tôi về nhà cũng không có việc gì, anh chín giờ hẵng đến!"
Tôn Kiêu là một tên láu cá, trải qua chuyện tối hôm qua, hắn có phản ứng như vậy Dương Triếp cũng không cảm thấy kỳ quái.
"Được, anh về đi!" Dương Triếp thản nhiên nói.
"Tốt, Dương ca, có chuyện gì cứ gọi điện cho tôi, nhất định sẽ nhanh chóng bắt máy."
Một động tác này để Tôn Kiêu kích động không thôi, trong lòng thầm than thở. Giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí tức đại ca, quá bá khí!
Sau khi Tôn Kiêu rời đi, Dương Triếp mở hộp thức ăn ra. Cơm, trứng ốp lếp, thịt bò kho tương, bề ngoài nhìn có vẻ rất không tệ.
"Mình cũng chưa mua cơm, hi vọng lần này ăn được!" Dương Triếp dùng đũa, kẹp lấy một khối thịt bò, thả vào trong miệng.
"Ừm, không tệ lắm! Có tiến bộ!"
Ăn uống no say, nằm ngửa trên ghế, nghe âm nhạc, đọc tiểu thuyết, mười phần hài lòng.
Đúng lúc này, cộc cộc cộc, một cô gái cao gầy dáng người vô cùng tốt, mặc váy trắng đi giày cao gót, tiến tới trước cửa sổ phòng an ninh, mang theo làn gió thơm mát tươi mới.
"Dương ca, tối hôm trước thật sự cám ơn anh."
Dương Triếp ngẩng đầu nhìn lên, là cô gái trẻ bị đùa giỡn tối hôm qua, Trầm Tinh Di.
"Không phải tôi giúp cô, tôi chỉ thực hiện chức trách của mình, cô nên cảm thấy may mắn vì đã kịp bước vào địa bàn của tôi, trừ cái đó ra, gì cũng đừng nghĩ tới." Dương Triếp nói xong, cúi đầu tiếp tục xem tiểu thuyết.
Trầm Tinh Di khẽ cắn môi đỏ, ngón tay quấn quýt, đỏ mặt hỏi: "Đêm nay sau khi tan tầm, tôi có thể mời anh ăn cơm không?
"Cảm ơn, phiền nhớ rõ câu nói sau cùng của tôi!"
"A? Câu nói sau cùng?" Trầm Tinh Di có chút mộng, nhịp tim hiện tại rất nhanh, tinh thần khẩn trương, đầu óc không ngừng chuyển động tỉ mỉ nghĩ lại, câu nói kia liền xuất hiện, "trừ cái đó ra, gì cũng đừng nghĩ tới!" A, nguyên lai hắn đã nói cho mình biết đáp án! Ô ô ô. . .
Trầm Tinh Di có chút xấu hổ, có chút thương tâm, đỏ mặt hô lên một tiếng, chạy về chung cư.
Màn đêm buông xuống, gió khuya mang theo một tia mát mẻ. . .
Tôn Kiêu hẳn là tám giờ giao ban, nhưng bảy rưỡi đã đến.
"Dương ca, anh về trước đi."
Dương Triếp đưa điếu thuốc cho hắn: "Được, tôi về đây."
Tôn Kiêu hai tay nhận lấy, ánh mắt nhìn theo thân ảnh Dương Triếp rời đi, đặt thuốc lá lên mũi hít một hơi thật sâu, sau đó ngậm vào miệng bắt đầu hút.
"Cảm ơn!"
Thuốc lá của đại ca, tuyệt vời!
Dưới bóng đêm, Dương Triếp nhẹ nhàng bước chân, hắn cảm giác có đồ vật gì đó không ngừng thôi động bên trong thân thể, huyết dịch phảng phất như muốn sôi trào, rất cần được phóng thích.
Ấn mở hệ thống, mua hai tấm "thẻ truy tung định vị".
Kiếm Châu, núi hoang.
Từng ánh đèn loé lên trên núi, giống như đang tô điểm cho bức màn đêm đen đặc.
Gà trong lồng đã ngủ thiếp đi.
Tướng tá từng con lớn lên mập mạp.
"Hắc hắc, hiện tại nhìn hình thể béo tốt của lô hàng, tôi vui đến mất ngủ." Nam nhân mặt tròn biểu lộ hưng phấn nói.
Người đàn ông râu ria nhếch miệng cười to: "Cái này gọi là bội thu! Dựa vào hai bàn tay cùng mồ hôi vất vả làm ra, thú vui của nghề nông!"
"Đúng vậy, có điều mấy ngày nay sản lượng hơi ít, hay là xuất lồng trước? Vạn nhất lũ gà bị đói?"
"Mấy cái kia không đủ?"
"Chính xác, hai đứa mới tới vẫn chưa sản xuất ra!"
"Vậy lại bắt thêm mấy nữ tử mập mạp, không thể khiến những bảo bối của chúng ta bị đói bụng được! Đi thôi!"
Hai người bước ra từ bên trong chuồng gà. Khói trắng lan tràn khắp viện, tên xăm mình đang ngồi chồm hổm hút thuốc trên mặt đất.
"Lão Hồ, đi thôi!"
"Tới đây!" Tên xăm mình vứt đầu thuốc, tiến vào phòng bếp.
Đồ ăn đêm nay vẫn như cũ vô cùng phong phú, tên xăm mình bưng lên, người đàn ông râu ria cùng nam nhân mặt tròn nghe mùi thơm liền đi theo, ba người cười cười tiến đến một gian phòng khác.
Xa xa, từ trong phòng truyền đến tiếng kêu của nữ tử.
"A, cút ngay, không được qua đây, đừng cắn tôi. . ."
"Ô ô ô, cứu mạng, a. . ."
Oa dát!
Cửa phòng bật mở.
Nháy mắt, có một đoàn ruồi nhanh chóng bay khỏi, lại nhìn hai cô gái ngồi bên trong thùng lớn, trên mặt cũng bám đầy ruồi, mảnh mảnh đen kịt.
"Ai nha, làm sao, sao lại nhiều ruồi như vậy, đi đi đi." Người đàn ông râu ria chạy đến vung tay phất phất, ong ong ong, hơn trăm con ruồi lập tức giải tán, có bay mất, có thuận theo khe hở giữa cổ và nắp gỗ chui vào bên trong thùng lớn. Khuôn mặt các cô gái đều đã lau qua bơ và mật ong, phía trên lít nha lít nhít từng điểm đen, tất cả đều là những chỗ bị ruồi đậu.
"Ô ô ô, các anh mau thả tôi ra, tôi thấy khó chịu, thật buồn nôn, tôi muốn về nhà. . ."
"Van cầu các anh, tôi đưa tất cả tài sản cho các anh, cam đoan sẽ không báo cảnh sát, làm ơn thả tôi ra có được không?"
Nam nhân mặt tròn bỉ ổi cười: "Mỹ nữ, chúng tôi kiếm tiền đều dựa trên sức lao động của bản thân, tôi rất thích quá trình kiếm tiền, yên tâm đi, không giết các cô đâu!
"Đừng nói nữa, đều đói bụng lắm rồi, nào nào nào, tối nay lại làm món ngon cho các cô! Coi như muốn về nhà, cũng phải ăn no đã rồi mới có khí lực, đúng không?" Tên xăm mình nói.
Hai cô gái không có sức chống cự đối với mỹ thực, hơn nữa cũng rất đói bụng, một trận ăn như hổ đói.
Nhìn tướng ăn mạnh mẽ kia, con mắt mấy người xung quanh đều cười thành một đường.
Sau khi ăn xong, tên xăm mình dùng bàn chải bôi thêm một lớp bơ cùng mật ong lên mặt hai cô gái.
"Anh, anh. . . Làm ơn đừng dùng thứ này, sẽ dụ nhiều ruồi tới, tôi sợ. . ."
"Ruồi có gì đâu mà sợ, chúng nó cũng không ăn thịt người! Quét nhiều một chút, rất tốt cho da! Các cô không muốn đẹp hơn sao?" Tên xăm mình vô cùng chăm chú đáp.
Ngay khi ba nam nhân sắp bước ra khỏi phòng, chỉ nghe "phốc vị, soạt" một tiếng, thanh âm truyền đến từ trong thùng lớn, có người đại tiện.
"A. . . Anh. . . Tôi. . . Tôi vừa đi đại tiện. . . Có thể dọn dẹp một chút không. . ."
Mấy người làm như không nghe thấy, nhếch miệng cười khà khà. Tại thời điểm bọn họ rời đi, một đoàn ruồi tiếp tục nhào xuống, bò ngổn ngang trên mặt các cô gái.