Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Hồ Thiêm Tôn, cư dân mạng vui sướng đến phát điên. Giãy dụa hơn nửa ngày, kết quả chỉ tranh thủ được hai mươi giây thời gian!
Hai mươi giây rất nhanh trôi qua.
Vị!
Tất cả ánh đèn phụt tắt, cả căn phòng tối đen như mực, tuy nhiên, đồ sắt trên người bọn Đổng Hạo cũng theo đó mở ra.
Thanh âm biến đổi trầm thấp của Dương Triếp lần nữa vang lên:
"Chúc mừng các anh thành công vượt qua ván đầu tiên. Nhưng trừ Hồ Thiêm Tôn tranh thủ được hai mươi giây, những người khác đã khiến cửa ải thứ hai trở nên gian nan, nguy hiểm hơn bởi sự ngu xuẩn và nhu nhược của mình."
"Căn phòng hiện tại tối đen như mực. Tại bốn góc tường phân biệt đặt bốn cái đèn pin loại nhỏ, phía trên đều có in một con số. Đó cũng chính là điểm mấu chốt cho ván thứ ba trò chơi. Mỗi người các anh cần đạt được một con số rồi rời khỏi căn phòng."
"Tuy nhiên, xin hãy lưu ý, ở đây lắp rất nhiều bẫy, tất cả đều có khả năng lấy mạng các anh!"
"Mặt khác, quy tắc kết thúc ván chơi - không thể mượn nhờ bất kỳ loại công cụ nào, vẻn vẹn chỉ có thể dùng thân thể mò mẫn tiến lên, phạm quy, loại!"
"Các anh có mười lăm phút, thời gian kết thúc, kẻ nào không thể ra khỏi gian phòng, bùm, vòng kim loại trên cổ sẽ nổ tung. Ván này đồng thời khảo nghiệm trí lực, thể lực, sức phán đoán cùng vận khí. Sống hay chết, tự bản thân quyết định!"
Dứt lời, thanh âm tích tích vang lên, bốn người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên trần nhà xuất hiện một cái máy bấm giờ lấp lóe ánh sáng yếu ớt màu đỏ.
"CMN! Phòng tối như vậy mà không cho dùng công cụ, hắn rõ ràng muốn chúng ta chết!"
"Đồ sát nhân biến thái, mày không phải muốn giết chúng tao sao? Đến, mau qua đây!"
Lúc này, Hồ Thiêm Tôn bật cười ha hả.
"Lão Hồ, đến lúc nào rồi? Anh còn cười?"
Hồ Thiêm Tôn nhếch miệng nói: "Chẳng phải hắn đã sớm bảo rồi sao, tên trò chơi này gọi là Trò Chơi Giết Người, hỏi vấn đề ngu xuẩn đấy làm gì? Nếu vừa rồi các anh cũng xuống sớm hai mươi giây, chúng ta liền có thể tìm những con số trong điều kiện có ánh sáng!"
"Lão Hồ, anh đang trách chúng tôi sao?" Nghiêm Tiểu Kiệt lạnh lùng hỏi.
Tiếng cười của Hồ Thiêm Tôn tiếp tục vang lên giữa bóng đêm mù mịt. Thanh âm điên dại khiến người nghe lạnh cóng, giống như bị bệnh tâm thần.
"Tôi không trách các anh, chỉ là muốn nhắc nhở một chút, ván này đừng ngu xuẩn như vậy nữa, ha ha ha. . ."
Mấy trăm ngàn người xem vốn đang chăm chú quan sát phòng livestream đen kịt âm trầm, đột nhiên nghe thấy tiếng cười man rợn kia, thân thể không khỏi run lên.
"CMN! Tiếng cười của tên họ Hồ thật quá dọa người! Nổi hết cả da gà!"
"Điệu cười ma quỷ, đột nhiên nhớ tới câu, thà nghe quỷ khóc còn hơn nghe quỷ tiếu!"
"Tâm lý hắn đã triệt để biến thái, nhân cách hoàn toàn sụp đổ! Loại người đáng sợ nhất!"
"Lầu trên có vẻ rất hiểu biết, học ngành tâm lý à?"
"Tôi là lái xe taxi, lão tài xế."
Bên kia, Tổ trọng án số 0.
Câu nói của Hồ Thiêm Tôn khiến lông mày Hàn Khả Tâm nhíu chặt.
Vu Kiện ở bên cạnh nhìn thấy thần sắc đối phương, liền đứng dậy đi lấy một ly cà phê cho cô.
Chờ thời điểm hắn trở về, biểu cảm trên mặt Hàn Khả Tâm đã giãn ra.
"Hình như tôi hiểu được bí mật của trò chơi này rồi!"
"Là cái gì?" Vu Kiện bèn hỏi, trong mắt bắn ra quang mang, biểu cảm chờ mong.
Những người khác cũng nhao nhao quay đầu nhìn lại, ánh mắt tò mò: "Có bí mật thật à?!"
"Không chỉ có bí mật, mà còn là đại bí mật!" Hàn Khả Tâm đáp.
Lâm Cửu Nguyệt cũng bị kích thích, làm nũng xà tới: "Ai nha chị Khả Tâm, đừng vòng vo nữa, mau nói đi, rốt cuộc là cái gì?"
"Đơn giản thôi, câu nói đầu tiên sai, toàn bộ giả thiết thất bại!"
Hàn Khả Tâm nói xong, thấy mọi người hình như càng mù mờ hơn liền nhanh chóng giải thích: "Câu nói vừa rồi của Hồ Thiêm Tôn đã nhắc nhở tôi, ngay từ khi bắt đầu Nhà Thiết Kế Tử Vong có bảo rằng, trò chơi này tên gọi là Trò Chơi Giết Người, những lời này không đúng!"
"Không đúng? Sai ở chỗ nào?"
"Chị Khả Tâm, em không hiểu!"
"Có sơ hở gì sao?"
Đám người vẫn tiếp tục mộng bức. Vu Kiện cũng lâm vào suy nghĩ thật sâu, đầu óc toàn là dấu chấm hỏi. Hắn vẫn chưa hiểu đến tột cùng sai ở chỗ nào!
Hàn Khả Tâm tiếp tục cẩn thận giải đáp: "Ngay từ đầu Nhà Thiết Kế Tử Vong đã từng đề cập việc bốn người bọn chúng đều từng xem qua những lần Livestream Tử Vong trước. Thật ra vào những lần đó, hắn từng nói một câu!"
"Tôi biết rồi, hắn nói, trò chơi tử vong không phải là trò chơi giết người!" Vu Kiện đột nhiên mở miệng kêu lên. . . . .
"Đúng! Chính nó! Cho nên trong lần livestream này, ngay từ câu đầu tiên đã sai rồi!" Thời điểm Hàn Khả Tâm giải thích đến đây, tâm tình bỗng trở nên vô cùng kích động. Cô đã từng nghĩ tới, mỗi một câu nói, mỗi một từ ngữ mà Nhà Thiết Kế Tử Vong dùng đều sẽ mang hàm nghĩa thâm tàng, nhưng tuyệt đối không ngờ lần này đối phương lại chơi như vậy.
Vô luận là trí thông minh hay năng lực tư duy logic.
Một lần nữa bỏ xa cô!
Phục Cường còn chưa hiểu rõ:
"Khụ khụ, tôi có thể hỏi một câu được không, sau đó thì sao?"
Vu Kiện xạm mặt đáp: "Danh tự của trò chơi này không phải là Trò Chơi Giết Người, mà nên là Trò Chơi Nhất Định Phải Phạm Quy!"
"Chính xác! Tôi vẫn luôn suy nghĩ vì sao Nhà Thiết Kế Tử Vong không khóa chân đám tội phạm lại trong ván đầu tiên? Nhất định phải có mục đích gì đó. Và mục đích chính là để bọn chúng có thể phạm quy! Nhưng do sợ bị loại nên từ đầu đến cuối, mục tiêu livestream vẫn nghiêm chỉnh tuân thủ quy tắc trò chơi. Nếu tiếp tục nghiêm chỉnh tuân thủ quy tắc, cái trò chơi này sẽ biến thành Trò Chơi Giết Người thực sự. Theo tôi suy đoán, "bị loại" trong miệng Nhà Thiết Kế Tử Vong không có nghĩa là chết, mà là một loại trừng phạt nào đó. Loại trừng phạt này chắc chắn sẽ không nghiêm trọng như tình huống hiện tại của bọn chúng!
"Trời! Nếu thật vậy, Nhà Thiết Kế Tử Vong cũng quá trâu bò rồi! Dạng trò chơi gì cũng nghĩ ra được?"
"Nói chứ, lợi hại nhất chính là chị Khả Tâm của chúng ta. Một ngày nào đó, chị nhất định sẽ bắt được Nhà Thiết Kế Tử Vong!"