Ngoại giới loạn thành một bầy, truyền thông càng như ong vỡ tổ xông đến Cục thành phố.
Dù sao buổi họp báo vừa mới mở được hai ngày, tuyên bố với bên ngoài Trịnh Hồng Oánh tự sát, bây giờ lại trở thành mưu sát. Lượng tin tức cũng quá lớn rồi! Truyền thông sao có khả năng buông tha một đại tin tức như vậy.
Thời điểm bên ngoài điên cuồng, bên trong livestream, bốn người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, có tức giận, có kiềm chế.
"Hiện tại làm sao đây? Mấy người nói gì đi, tôi không muốn chết, ô ô ô. . ." Phạm Lệ Lệ khóc nức lên.
Trên mặt Chu Nghi cũng viết đầy sợ hãi. Hắn chật vật nuốt nước miếng một cái, con mắt bắn về phía cái bệ cách đó không xa. Phía trên đặt một hòm thủy tinh, chìa khoá nằm bên trong, tiến lên lấy quả thật dễ như trở bàn tay.
"Tôi không quan tâm hôm nay các người sống hay chết, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không chết!" Chu Nghi nói xong liền chuẩn bị đi lấy chìa khoá.
"Chu ca, tạm thời đừng nhúc nhích, chẳng phải tên kia đã nói đừng làm theo bản năng rồi sao? Hắn đang ám chỉ chúng ta không được lấy chìa khoá?" Chu Long Bằng suy nghĩ lát rồi nói.
Hàn Cẩm Đông đáp: "Anh bị ngu à, không lấy chìa khoá thì đi chết sao? Anh muốn chết nhưng tôi muốn sống! Lão tử còn rất nhiều chuyện chưa làm! Tôi không thể chết!"
"Mấy người nhìn đi! Có lẽ chúng ta có thể phá hỏng cái máy này!" Chu Long Bằng nói.
Ba người nhìn sang, quan sát thấy trục lăn cách mặt đất khoảng mười cm, bên cạnh phân biệt đặt bốn thiết bị nhỏ tinh xảo. Phía trong những thiết bị này đều có lưỡi dao lam chuyên chế bằng thép, nhìn khá giống dao gọt bút chì cỡ đại. Trái ngược với tốc độ xoay khủng bố của những thanh thép bên ngoài trục gặt, các lưỡi dao lam chuyển động không quá nhanh, nhưng chúng lại vô cùng sắc bén. Đầu kia của thiết bị gọt bút được lắp một rãnh trượt nối với bát nhựa nhỏ. Bát nhựa được đặt cố định trên một cây gậy, mà đầu kia của gậy lại treo một viên bi sắt. Tổng thể giống như hệ thống bập bênh. Bi sắt khá nặng, bị trọng lực kéo chạm xuống đất. Để ý kĩ có thể thấy, bi sắt đang đè lên hai đầu dây điện, đem toàn bộ mạch điện của máy gặt nối liền.
"Nếu viên bi sắt được nâng lên, nói không chừng mạch điện sẽ cắt?" Phạm Lệ Lệ suy nghĩ.
"Ha ha, cắt điện? Sau đó thì sao? Làm vậy có thể cởi dây trói trên cổ à?"
"Với lại, ý tứ của tên kia rất rõ ràng, muốn đem viên bi sắt nâng lên, nhất định phải đổ vào cái bát nhựa kia một thứ gì đó? Mấy người cảm thấy sẽ là cái gì?" Chu Nghi lạnh lùng hừ một tiếng.
"Mẹ, dạng thiết kế này, sẽ không phải muốn chúng ta đem đầu ngón tay luồn vào trong thiết bị gọt, sau đó dùng máu tươi thịt nhão đổ đầy cái bát kia chứ?"
Chu Nghi lộ ra một tia không kiên nhẫn, đáp: "Tôi không quan tâm các người nghĩ thế nào, dù sao tôi nhất định không đem ngón tay mình cho vào! Nếu như có ai nguyện ý thay tôi hi sinh một ngón tay, tôi sẽ không phản đối!"
Phạm Lệ Lệ, Chu Long Bằng, Hàn Cẩm Đông đều im lặng. Chỉ nhìn thôi đã thấy đau tay rồi. Nếu cho tay vào thật...Không được, đau chết mất!
Đảo mắt hai phút đồng hồ trôi qua, Chu Nghi chẳng giữ nổi bình tĩnh nữa. Hắn không có ý định ngồi chờ chết. Trong bốn người, hắn là lão đại, với lại hắn so với tất cả mọi người đều cường tráng hơn. Hắn có thể nhẹ nhàng chạy tới lấy chìa khoá. Đã như vậy, vì sao không lên trước? Sống chết của ba người kia liên quan gì đến mình?
Chu Nghi đang suy nghĩ, Hàn Cẩm Đông một bên đã làm ra hành động.
Chân vừa bước, máy bấm giờ sáu mươi giây lập tức tích tắc vang lên.
Như là âm thanh đòi mạng, thần kinh ba người còn lại trong nháy mắt bị kéo căng.
"Tao CMN!"
Mắt Chu Nghi đỏ lên. Mình không có động thủ, Hàn Cẩm Đông vậy mà động thủ trước. Lúc đối phương tiến lên, hắn bị kéo về sau một bước.
Gió lạnh từ phía trục gặt thổi vào người doạ Chu Nghi giật mình, xém tí tiểu ra quần.
Lập tức, Chu Nghi dùng sức vọt mạnh về phía trước. Dây trên người Hàn Cẩm Đông bị mãnh liệt kéo lại, bịch một tiếng, trực tiếp ngã xuống đất.
Phạm Lệ Lệ cùng Chu Long Bằng thấy thế cũng đồng loạt hướng về phía hòm thủy tinh, chạy.
Trong lúc nhất thời, khoảng cách giữa Hàn Cẩm Đông với cái máy gặt biến thành ngắn nhất, sau lưng ầm ầm vang lên tiếng trục lăn.
"CMN! Chết tiệt!"
Hàn Cẩm Đông tranh thủ thời gian bò dậy, tiếp tục xông về phía trước.
Bốn người hướng bốn phương hướng khác nhau, bắt đầu so đấu lực lượng.
Chu Nghi khoẻ nhất, vượt lên dẫn đầu: "CMN, muốn hại chết lão tử, xem ai chết trước!"
"A! Tôi liều mạng với các người!" Chu Long Bằng kêu to, mạnh mẽ xông lên, nhưng lực kéo sau lưng quá lớn, cứ thế hoàn toàn đứng bất động.
Người đầu tiên chạm đến hộp thuỷ tinh là Chu Nghi. Nhìn thấy trong nháy mắt có thể lấy được chìa khoá, một cảm giác thắng lợi, cuồng hỉ, xông thẳng lên đầu hắn.
"Lũ ngu xuẩn, muốn cùng lão tử đối chiến?"
Chu Nghi lập tức đem bàn tay thò vào hộp thủy tinh. Nhưng một khắc khi chạm tới chiếc chìa khoá, ngón tay chợt có cảm giác như bị điện giật, tê rần. Tiếp đó từ đáy hộp bỗng nhiên bắn ra một cánh tay gắp thú nhồi bông bằng sắt, phía trên đính rất nhiều gai nhọn sắc bén. Thiết bị kia trực tiếp chộp vào bàn tay Chu Nghi, gai nhọn nháy mắt đâm thủng da thịt hắn.
"A!"
Chu Nghi kêu thảm như heo làm thịt, muốn rút tay về nhưng chẳng thể. Những cái gai sắt gắt gao cắm vào da thịt, nếu dùng sức, chỉ sợ bàn tay sẽ bị lột một tầng da!
"CMN, a a a, tay của tao!"
Nhìn đến đây, cư dân mạng vui cười.
"Ha ha ha, quả nhiên có bẫy rập, có thể an tâm rồi!"
"Thằng nhãi này kêu thật khó nghe, còn có năm mươi giây, hắc hắc, trò hay bắt đầu rồi đây! Sao đột nhiên thấy hưng phấn thế nhỉ?"
"Nói không phải chứ, tôi vừa mở một chai bia, chuẩn bị cạn chén! Có ai muốn sang nhậu cùng không?"