Ngũ quan trên mặt Chu Long Bằng vặn vẹo, dữ tợn khủng bố, cuối cùng là chết không nhắm mắt. Hai con ngươi hoàn toàn sung huyết, như bị bệnh đau mắt, hung ác nhìn chằm chằm bọn Chu Nghi.
"Anh đừng có nhìn tôi, tôi không làm gì cả, là Nhà Thiết Kế Tử Vong!"
"Anh nếu trên trời có linh, nhất định phải phù hộ bọn tôi còn sống ra ngoài, tôi nhất định sẽ vì anh mà đốt thật nhiều, thật nhiều tiền!"
"Đúng vậy, oan có đầu nợ có chủ, mày nếu thấy oan thì đi lấy mạng Nhà Thiết Kế Tử Vong đi."
Ba người nói nhỏ, khuôn mặt sợ hãi, thậm chí quên hết cả đau đớn trên tay.
Thấy vậy, Dương Triếp mặt không đổi sắc, lắc đầu. Hiện tại mới biết sợ? Lúc trước đẩy Trịnh Hồng Oánh xuống lầu sao không sợ? Đầu của Trịnh Hồng Oánh bị dập nát, óc trắng cùng huyết dịch lẫn lộn cùng một chỗ; gương mặt xinh đẹp cũng bị té chia năm xẻ bảy. Sự kinh khủng chẳng kém cạnh gì so với thảm trạng của Chu Long Bằng.
"Đúng không? Nếu như người chết có hồn phách, các người cảm thấy Chu Long Bằng sẽ phù hộ các người sao? Cậu ta lúc đầu không cần phải chết, nhưng lại bị các người bỏ rơi. Cho nên cậu ta nhất định sẽ tới lấy mạng, Trịnh Hồng Oánh cũng sẽ tới lấy mạng. Nói không chừng là đang đứng sau lưng các người đấy. . ."
"A! Anh đừng làm tôi sợ!" Phạm Lệ Lệ hét lớn, quay người nhìn về sau lưng.
"Làm gì có quỷ. Nếu quả thật có quỷ, mày cũng không sống nổi. Mày cũng là kẻ giết người!" Chu Nghi trấn định nói, nhưng phía sau vẫn cảm thấy một trận rét run, giống như thật sự có thứ gì đó.
Hàn Cẩm Đông đáp: "Đừng nhiều lời với anh ta, mau đi tìm con số, còn có bảy phút nữa lựu đạn trên trần sẽ nổ tung!"
Chu Nghi đi đến phía trước cái bệ đặt hộp thuỷ tinh, nói: "Con số thứ nhất tôi tìm được rồi, ngay trên bệ, các người xem!"
Hai người nhìn sang, phía trên quả nhiên có một con số. Bọn họ vậy mà không chú ý đến.
"6"
Phía trên ba cái bệ còn lại cũng là 6.
"Xem ra con số thứ nhất là số 6, số thứ hai đâu? Mọi người chia nhau ra tìm!" Chu Nghi nói.
Thế là cả ba tiến hành lục soát toàn bộ phòng học.
"Chu ca, em tìm được rồi." Phạm Lệ Lệ bỗng nhiên kêu lên.
Chu Nghi cùng Hàn Cẩm Đông lập tức tiến tới, nhìn theo phương hướng ngón tay Phạm Lệ Lệ chỉ. Hệ thống bập bênh, chỗ viên bi sắt đè lên giống như có một con số, lộ ra một phần, nhưng muốn nhìn rõ nhất định phải nâng viên sắt lên.
"Mẹ! Đảo đi đảo lại vẫn chạy không thoát vụ gọt ngón tay!" Hàn Cẩm Đông mắng.
Phạm Lệ Lệ ô ô khóc lớn: "Tay của tôi hiện tại rất đau, tôi sắp thành tàn phế rồi, ô ô ô, đừng gọt ngón tay tôi. . ."
"Các người bị ngốc à, Chu Long Bằng chết rồi, trong gian phòng này khắp nơi đều là huyết nhục của hắn. Tùy tiện nhặt mấy khối thịt nhét vào không được sao!" Chu Nghi lạnh lùng nói.
"Chu ca, vẫn là anh thông minh, em lập tức đi nhặt!" Phạm Lệ Lệ ngừng khóc.
Rất nhanh, Phạm Lệ Lệ nhặt được mấy khối thịt và xương cốt của Chu Long Bằng. Sau đó ba người đem những khối thịt này nhét vào hệ thống dao lam bên trong. Thật giống như cối xay thịt, chi chi chi, từng khối thịt thuận lợi trượt qua rãnh, rơi vào trong bát nhựa. Chỉ trong chốc lát cái bát đã chứa đầy thịt người. Cây gậy cũng bắt đầu động, bát nhỏ chìm xuống, viên sắt được nâng lên. Nguồn điện quả nhiên bị cắt, máy móc ngừng lại.
"8"
Nhìn đến đây, người xem không thể bình tĩnh.
"Dựa vào! Sao đơn giản vậy!"
"Bảo bảo không vui, muốn xem bọn họ bị gọt tay cơ!"
"Thằng nhóc Chu Nghi đúng là có chút khôn vặt, phá giải thiết kế ở cửa này của streamer! Tuy nhiên phế đi một tay cũng coi như tạm chấp nhận."
"Sao tôi cứ cảm thấy có điều gì là lạ, nhưng lại không nói ra được là lạ ở chỗ nào? Ai, tiếp tục xem vậy."
Ba người Chu Nghi đem hai con số 6, 8 từ trái qua phải nhập lên khoá ở vòng cổ.
Két két. . .
Cửa phòng học bỗng nhiên bật mở. Ba người liếc nhìn nhau, sau đó nhanh chóng xông vào.
Kết quả bọn họ phát hiện mình cũng không có chạy ra ngoài, mà là chạy tới một phòng học khác.
Tương tự như phòng học trước, mấy cái bàn lớn được xếp thành đống ở góc hẻo lánh, lựu đạn thì đặt trên trần. Tuy nhiên ở giữa phòng học này có bốn cái bàn, phía trên đặt một vài dùng cụ, bao gồm một cái kìm, đinh gim, bật lửa, dao gọt trái cây, chậu nhựa, bàn chải thép dạng trục lăn.
Trên bục giảng có một màn hình LCD rất lớn, đang chiếu hình ảnh của những bông tuyết, phát ra âm thanh xì xì tạp nham.
Thời điểm ba người không hẹn mà cùng nhìn về phía màn hình, hình ảnh bỗng lóe lên, bông tuyết biến mất, thay vào đó là tên của ba người bọn họ, đỏ thẫm như máu, nổi bật trên nền đen, tản mạn khí tức tử vong.
"Hoan nghênh đến với Phòng Học Chết Chóc, đầu tiên, xin chúc mừng các người đã tìm được hai con số, thành công một nửa. Tiếp theo hãy cùng tham gia một trò chơi vô cùng quen thuộc. Đại bộ phận các người đều thường xuyên thực hiện với bạn học rồi. Tuy nhiên hôm nay streamer hơi thăng cấp lên một chút, không có máu tươi không vui nha. Nào, lại đây ôn tập một chút."
Vừa mới nói xong, màn hình lại lóe lên.
"Đá lưỡi!"
"Học tiếng chó sủa!"
"Nhổ móng tay!"
"Cắm đinh gim!"
"Giật tóc!"
"Bạt tai!
"Uống nước tiểu, ăn phân!"
"Lột y phục, viết chữ lên người!"
Ba người nhìn thoáng qua tám hạng mục, xác thực đều cảm thấy quen thuộc. Mấy hành động như bắt sủa tiếng chó, bạt tai, bắt uống nước tiểu ăn phân, lột y phục viết chữ, bọn Chu Nghi đều đã từng bức bách những bạn học khác làm qua, thậm chí không chỉ một lần. Đều là những thủ đoạn trừng phạt thường dùng.
"Tám loại trừng phạt, nguyên bản mỗi người ngẫu nhiên hai cái. Hiện tại Chu Long Bằng chết rồi, hai hạng mục còn lại ngẫu nhiên được phân phối cho ba người. Nội dung trừng phạt sẽ lần lượt được hiển thị trên màn hình, cùng với tên của người thực hiện nó. Người không bị chỉ định hoàn toàn có thể thay người bị chỉ định nhận trực phạt. Chỉ cần tám hạng mục đều hoàn thành, con số thứ ba sẽ hiện ra. Sau đó tôi sẽ nói cho các người biết manh mối về con số thứ tư, thành công tìm ra liền có thể rời đi. Tôi đề nghị, mỗi cái trừng phạt tốt nhất đừng vượt quá hai phút đồng hồ."
"Hiện tại chúng ta liền bắt đầu!"
Vừa nói xong, tích tích tích tích. . .
Hai mươi phút bắt đầu đếm ngược.
Cùng lúc đó, màn hình lóe lên, trừng phạt thứ nhất xuất hiện.