"Đằng sau chỗ ngồi của ông có một thiết bị thu dây. Đường kính tơ thép trên cổ là 0.254 OD, cường độ 2150MPa, sức kéo 6000 Newton. Nhân tiện nói thêm, xương cổ người bình thường có khả năng tiếp nhận được khoảng 900 Newton. Nói cách khác, dưới một tốc độ nhất định, cái vòng thép kia có thể chém bay đầu người."
Chém đầu!
Nghe đến hai chữ này, cả người Nhậm Thạch Lâm đều run rẩy.
Người xem livestream cũng vô cùng khiếp sợ.
Cắt đầu một người đang sống sờ sờ.
Cảnh tượng đó sẽ kinh khủng như thế nào?
"Streamer định làm thật à? Vậy quá mức máu me rồi."
"Thánh mẫu lầu trên cút đi, sao lúc nghe hung thủ giết người không cảm thấy máu me?"
"Có thể dùng cực hình xử tử bực này, để tôi xem streamer lợi hại hay chỉ được cái miệng to!"
Thời khắc hiện tại, hắn đã mong chờ từ rất lâu rồi.
Có lẽ con người hắn, vẫn luôn ưa thích loại cảm giác giết chóc.
Cửa kính phía trước xuất hiện một hàng số. Nhậm Thạch Lâm mờ mịt, nhìn kĩ lại mới thấy đây là đồng hồ đếm ngược từ mười phút, lúc này đã trôi qua ba mươi giây.
"Thời gian còn chín phút hai mươi giây. Ông có thể gọi điện nhờ bạn bè giúp đỡ, cũng có thể chạy đến sở cảnh sát gần nhất cầu cứu. Hành động chạy trốn vừa rồi của ông đã phí mất một phút đồng hồ. Thiết bị mỗi giây thu 0.08mm. Với tốc độ này, tám phút nữa, động mạch của ông sẽ bị đè ép. Phút thứ mười, yết hầu cắt đứt. Sau khi đếm ngược kết thúc, tốc độ thu dây tăng lên thành 20 mét mỗi giây, biết điều đó nghĩa là gì không? Nếu mở app Douyu, vào Phòng Livestream Tử Vong, ông có thể nhìn thấy hình ảnh đầu mình bị chém bay!"
"Mặt khác, thiết bị thu dây được kết nối với hệ thống xe. Từ giờ trở đi, nếu tốc độ ô tô vượt quá 30 km/h, cứ mỗi 1 km, dây sẽ thu thêm 0.01mm."
"Khuyên ông không nên cố gắng cắt dây làm gì, trong thiết bị thu dây có trang bị một quả bom cỡ nhỏ. Dây đứt, bom nổ."
"Oanh!"
"Đầu ông sẽ trong nháy mắt trở thành thịt vụt."
Nghe đến đây, người xem phát sóng đều mở to mắt nhìn.
"Tên streamer này ghê gớm thiệt! Cơ quan thiết kế quá tinh vi!"
"Lợi hại, mấy phút đồng hồ tiếp theo chỉ sợ tên họ Nhậm sẽ rất đau đớn? Streamer quả thật biến thái, trước khi giết người còn khủng bố tâm lý người ta."
"Lần này thú vị rồi. Nếu tôi là gã, chắc chắn sẽ báo cảnh sát trước, tốc độ chạy của mấy vị đó là nhanh nhất, không chừng còn cứu kịp gã."
"Tầng trên nghĩ đơn giản thế. Streamer có thể thiết kế ra cơ quan tinh xảo như vậy, lẽ nào chưa từng căn nhắc tới điểm đó? Tuy rằng khả năng này có thời gian ngắn nhất nhưng tôi dám khẳng định, streamer đã tính toán kỹ càng. Cho dù cảnh sát có đến kịp cũng là đến sát thời gian. Đến khi ấy, cảnh sát sẽ được tận mắt chứng kiến Nhậm Thạch Lâm bị chém đầu, chậc chậc, một mũi tên trúng hai con chim nha!"
"CMN! Phân tích của lầu trên không tồi, đã giết Nhậm Thạch Lâm, lại còn tát thẳng vào mặt cảnh sát. Nếu thật sự như vậy thì tên streamer này đúng là trâu bò lật trời."
"Đúng đúng đúng, streamer không phải vừa mới nói sao, tên sát nhân vừa rồi còn tự cho là thông minh, tự lãng phí mất một phút đồng hồ. Lần này hắn chết chắc rồi."
Người xem vô cùng phấn chấn, mắt mở lớn nhìn xem Nhậm Thạch Lâm sẽ lựa chọn thế nào.
Thời khắc này, nội tâm Nhậm Thạch Lâm vô cùng lộn xộn.
Livestream?
Livestream Tử Vong?
Hắn thật sự đang được phát sóng trực tiếp?
Nhưng ý nghĩa đó chỉ vụt qua trong thoáng chốc, giây sau, Nhâm Thạch Lâm vẫn quả quyết quay đầu xe, sau đó gọi 110.
"Đồng chí cảnh sát, tôi là tổng giám đốc Đế Hoa Nhậm Thạch Lâm, tôi bị bắt cóc, hiện tại tôi đang được phát sóng trực tiếp trên Phòng Livestream Tử Vong. Trên cổ tôi có một thiết bị thu dây gắn bom, mau đến cứu mạng..."
Nói xong câu cuối, cả người hắn sụp xuống tay lái.
Ở đời, tội phạm có cả ngàn cả vạn, vì sao lại chọn hắn?
Một cỗ oán hận ngập trời dấy lên trong lòng Nhậm Thạch Lâm.
"Đừng kích động, từ từ nói rõ sự việc. Ngài đang ở đâu? Ai bắt cóc ngài? Nếu bị bắt cóc làm sao ngài gọi được cho cảnh sát?"
Nhân viên cảnh sát không chút hoang mang hỏi lại, còn Nhậm Thạch Lâm thì sắp phát điên đến nơi.
"CMN tôi không đùa giỡn! Tôi chỉ còn tám phút trước khi bị chém đầu! Các anh lập tức đến mau đi. Tôi ở ngay đường Tân Hải, lái chiếc xe màu đen, biển số AL6666, nhanh tới cứu tôi..."
Hai phút sau, hai chiếc xe cảnh sát từ tổng cục vội vàng xuất phát. Cùng lúc đó, đồn cảnh sát Lăng Vân nhận được chỉ thị từ tổng cục, cũng xuất động hai chiếc xe khác. Đây là đồn cảnh sát gần nhất với vị trí của Nhậm Thạch Lâm.
Hiện tại tuy là giờ cao điểm, nhưng bốn chiếc xe một đường bật còi vẫn lao đi với tốc độ cao, liên tiếp xông qua mấy cái đèn đỏ, hướng thẳng đến vị trí Nhậm Thạch Lâm.
"Đội trưởng, đã tìm được phòng livestream, anh xem." Cảnh sát mạng Tiểu Lý nói xong liền xoay màn hình máy tính lại.
Đội trưởng đội cảnh sát hình sự Cục thành phố tên là Vu Kiện. Sau khi tiếp lấy máy tính, anh ta không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Trên màn hình là cảnh tượng Nhậm Thạch Lâm đầu đầy mồ hôi, tơ thép trên cổ đã áp sát vào da.
"Livestream giết người. Tên này đúng là coi trời bằng vung! Hắn cho rằng hắn là ai. Lập tức liên hệ với kênh phát sóng, gỡ bỏ livestream!"
Tiểu Lý lắc đầu đáp:
"Em vừa mới thử qua, cái phòng livestream này giống như một loại virus, chỉ sợ không tắt được. Trừ phi phong bế toàn bộ phòng livestream trên server của Douyu, cho dù vậy, cũng không nhất thiết có thể triệt để gỡ bỏ phòng phát sóng! Một khi thất bại, người xem từ phòng khác sẽ tự động di chuyển sang xem Livestream Tử Vong, ảnh hưởng càng lớn."
Vu Kiện nghe xong có chút choáng váng. Đánh sập livestream không được, không đánh sập cũng chẳng xong. Vấn đề là ảnh hưởng của Livestream Tử Vong thật sự quá lớn. Khi cần quyết đoán thì phải quyết đoán, bằng không tình hình sẽ trở nên hỗn loạn.
Phải đánh sập!
"Gọi điện thoại cho bên quản lý, phong bế toàn bộ server. Nếu như không được thì khởi động lại server."
"Vâng!"
Bên này, Nhậm Thạch Lâm dùng di động của mình tìm được phòng livestream. Hình ảnh hắn hiện tại hoàn toàn là dáng vẻ kinh sợ, như một thằng hề, vô cùng chật vật. Nhưng giờ hắn cũng không có tâm tư để ý. Tơ thép đã bắt đầu ép sát vào động mạch cổ, cảm giác khó thở dần dần xuất hiện.
Giây phút sinh tử, âm thanh máy móc nho nhỏ bên tai lại trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, chi chi chi, tựa như là âm thanh chuyển động của bánh răng.
"Mình phải chết thật sao? Thật sự sẽ chết sao? Làm ơn, ai đó cứu tôi với!"
Nhậm Thạch Lâm nhìn ra ngoài cửa xe, đèn điện hai bên đường chiếu sáng rực rỡ, nhưng hắn thấy, mình như đang chạy về phía hắc ám vô biên.