Sau nửa đêm, Trung tâm Tài Chính thiếu đi mấy phần huyên náo.
Chỉ còn lại một số cô gái trẻ dáng vẻ cao gầy, mặt hoa da phấn, ra ra vào vào.
Không cần phải nói cũng biết, những cô gái này đều làm việc trên khách sạn.
Theo lời của Vương Nhất Chu, thức ăn nhanh 800, qua đêm 5000.
Dương Triếp nhớ trước kia ở quê nhà, thức ăn nhanh chỉ cần một trăm khối, qua đêm bảy tám trăm mà thôi. Không thể không nói, tại thành phố lớn như Thượng Hải, với mức thu nhập làm bảo vệ của hắn, dù chỉ là thoả mãn nhu cầu cũng mười phần gian nan.
Thở dài một tiếng, lúc này điện thoại di động vang lên, màn hình hiện ra hai đầu tin tức mới.
"Gia đình của bốn học sinh bị hại treo thưởng truy nã ngàn vạn!"
"Cảnh sát nhắc nhở: Nhà Thiết Kế Tử Vong sẽ còn gây án. Mục tiêu thu được Giấy Thông Báo Tử Vong cần kịp thời liên lạc với bên phía cảnh sát."
Sau khi xem xong, khóe miệng Dương Triếp kéo lên một nụ cười lạnh.
Hắn đã ngửi được hương vị của con mồi tiếp theo.
"Muốn mình chui đầu vào rọ? Vậy thì chúng ta cùng so chiêu đi."
Dương Triếp vỗ tay, mở ra giao diện hệ thống, trực tiếp ấn mở hạng mục Tràng Cảnh. Dưới một lần tìm kiếm, ánh mắt Dương Triếp rơi vào cái tên "Final Destination".
Final Destination (Điểm Đến Cuối Cùng): Biết trước tất cả hành vi, cử động của mục tiêu trong tương lai gần. Dựa vào việc sàng lọc những khả năng có thể xảy ra mà lựa chọn chi tiết thích hợp, góp phần hoàn thành quá trình tử vong. Độ khó hệ số cao cấp.
Dương Triếp cười lạnh. Nếu sử dụng tràng cảnh này, đối với cảnh sát mà nói chỉ sợ sẽ mang đến một sự đả kích vô cùng to lớn!
Thế nhưng, thứ hắn muốn không phải chính là hiệu quả sao?
Giây sau.
Biểu cảm vô cùng phách lối nở rộ trên khuôn mặt Dương Triếp.
. . .
Thành phố Thượng Hải, trong một ngôi biệt thự tư nhân thuộc khu phố Phổ Đông, có mấy người đàn ông đang thở ra từng trận khói trắng, sắc mặt vô cùng nặng nề. Cả gian phòng khách lớn đều bị bao phủ bởi khói thuốc lá. Bên trong gạt tàn đổ đầy tro.
"Hắc Tử ca, Chu Nghi, Phạm Lệ Lệ bọn họ đều đã chết. Nhà Thiết Kế Tử Vong có hay không sẽ tìm đến chúng ta?" Một thanh niên tóc vàng gương mặt sợ hãi, dập tắt đầu thuốc, nhìn về phía người đàn ông đối diện hỏi.
Hắc Tử ca ở đối diện tuổi tác không lớn, chừng ba mươi. Làn da có hơi đen, nhưng cả người nhìn qua mười phần cường tráng, ánh mắt cũng rất sắc bén. Giờ phút này, chỉ thấy hắn đang cầm trong tay một điếu thuốc, nhãn thần hơi khép, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn qua tất cả mọi người trong phòng, cảm giác như một loại lãnh sát.
"Mày sợ?"
Hắc Tử ca lạnh lùng đáp, dư quang bắn về phía Tóc Vàng.
Thân thể Tóc Vàng khẽ run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Hắn chợt nhớ tới tháng trước, thời điểm cảnh sát đột kích kiểm tra, một đứa đàn em có chút sợ hãi, Hắc Tử ca cũng hỏi những lời giống như thế này. Đàn em nhẹ gật đầu, một giây sau bị Hắc Tử ca trực tiếp cắt đứt yết hầu.
Theo lời của Hắc Tử, loại người đó sớm muộn gì cũng bán đứng anh em.
Về sau, thi thể người kia bị vứt xuống sông.
"Em không sợ! Em chỉ là lo cho Hắc Tử ca!"
Hắc Tử ca trầm mặc ba khắc, sau đó hừ lạnh trả lời: "Nhà Thiết Kế Tử Vong? Một thằng nhát gan trốn ở phía sau màn mà thôi, tao Trần Mông là một đời kiêu hùng, hắn nếu dám tới, tao liền để hắn có đi không có về!"
"Hắc Tử ca nói rất đúng, sợ gì hắn! Nhưng cảnh sát đã lập án điều tra bọn Chu Nghi lần nữa, em sợ chúng ta sẽ bị bại lộ, hay là tránh trước mấy ngày?"
"Có phải mày đánh giá quá cao lũ cảnh sát rồi không? Bọn chúng bây giờ bị Nhà Thiết Kế Tử Vong làm cho sứt đầu mẻ trán, đâu còn dư tinh lực mà tra ra chúng ta. Mày cứ ở đó chờ xem, chắc chắn sẽ không có kết quả gì. Cùng lắm, cảnh sát chỉ tra một chút xem bọn Chu Nghi có giết nữ sinh kia và bắt nạt bạn học hay không thôi."
Trần Mông khẽ mỉm cười, nói tiếp: "Hiện tại, việc cấp bách của cảnh sát là tìm lại danh dự, hừ, đám ngu xuẩn!"
"Cái này, đã mất đi đầu ra của bọn Chu Nghi, chúng ta có nên bắt đầu tìm kiếm đầu ra mới?"
"Tạm thời không cần nóng vội. Khoảng thời gian gần nhất cứ trọng điểm đẩy mạnh cung ứng Lam Băng. Đồ chơi kia lợi nhuận cao, độc tính mạnh, nghiện nhanh, một lần thành nghiện. Cố gắng tập trung đẩy mạnh lượng tiêu thụ, nhất là đối với đám học sinh trung học vô tri vô giác lại nhiều tiền, biết chưa?" Trần Mông lạnh lùng nói.
"Đúng đúng. . ."
Đám người xung quanh gật gật đầu đồng ý.
Bỗng nhiên, tích tích, ong ong, tiếng điện thoại di động vang lên, liên miên không dứt.
"Di động của mày cũng kêu à?"
"Đúng vậy, mày cũng thế? Điện thoại di động của chúng ta giống như đồng thời kêu lên, hay là 10086?"
(10086: China Mobile - công ty viễn thông của Trung Quốc, ý ở đây là đang hỏi có phải tin nhắn rác không)
Mọi người cười ha ha, nhao nhao lấy điện thoại ra xem, Trần Mông cũng nhấn mở điện thoại.
Nhưng giây sau.
Biểu tình của tất cả mọi người đều trở nên lặng ngắt.
Giấy Thông Báo Tử Vong!
"Mày. . . mày nhận được cái gì?"
"Mày nhận được cái gì?"
"Tao. . . Giấy Thông Báo Tử Vong . . ."
"Tao cũng thế!"
"Tao cũng thế!"
"CMN! Chúng ta thế mà bị để mắt tới!"
"Có phải là trò đùa quái đản của ai không? Chẳng phải nói, Giấy Thông Báo Tử Vong là một tấm thẻ sao? Thế quái nào lại biến thành tin nhắn rồi?"
"Đúng vậy, nhất định là giả, nhất định là có người trêu chọc chúng ta!"
"Nếu biết là ai, lão tử giết nó!"
Mọi người tiếp tục tự an ủi, nhưng tâm tình không giấu nổi sự sợ hãi, vô cùng bất định.
Trần Mông một mực không nói gì, sắc mặt âm trầm, lạnh lùng như băng, sau đó đặt điện thoại di động lên bàn.
Chỉ thấy bên trên hiện lên một tin nhắn ngắn gọn nhưng mười phần bắt mắt.