Chương 92: Tôi không tin không có bẫy rập, anh để cho tôi nghĩ lại
Tổ trọng án số 0.
Hàn Khả Tâm quét mắt một vòng, nói: "Là Lý Khai Sơn, xem ra cửa ải này thuộc loại trò chơi giải cứu!"
"Vậy có nghĩa Hoàng đội trưởng sẽ an toàn!"
Vu Kiện lắc đầu: "Khó mà nói trước, cứ nghe quy tắc trò chơi đã!"
Lập tức, thanh âm như quỷ ngữ của Dương Triếp vang vọng trong phòng livestream, như cũ âm trầm và lạnh lẽo.
"Lý Khai Sơn, vụ án lột mặt đầu đường là do anh làm!"
Thời điểm này, Lý Khai Sơn vừa mới thích ứng được ánh sáng trong phòng, nhìn một loạt đạo cụ chung quanh, biểu cảm không sợ, lạnh lùng đáp: "Tao không giết cô ta, làm sao có thể dẫn mày tới giết tao. Không giết mày, làm sao có thể báo thù cho cái chết của Học Nhân! Chỉ tiếc tao không thể một quyền đấm chết mày!"
Vừa mới nói xong, mấy trăm ngàn người xem lập tức biết hắn là ai, hung thủ vụ án lột mặt. Hắn chính là kẻ giết chết cô gái vô tội kia.
"CMN! Hoá ra là tên rác rưởi này! Xin streamer dùng hình giết chết hắn!"
"Mẹ nó, đơn giản là táng tận thiên lương, hôm nay nhất định phải xử tử!"
"Tôi thấy hắn chết trăm lần cũng không đủ. Một cô gái tốt bụng, xinh đẹp, mới hai mươi mấy tuổi như thế, tức chết tôi rồi, a a..."
"Thật xin lỗi streamer, tôi là bạn của người bị hại, trước đó đã hiểu lầm anh. Tôi hướng anh xin lỗi, đồng thời khẩn cầu anh giết chết cặn bã!"
". . ."
Sự thật tiết lộ lập tức đưa tới toàn dân phẫn nộ, người người kêu giết.
Biểu cảm Dương Triếp lạnh lùng. Giết người, không phải mục đích ban đầu của hắn. Hắn chỉ muốn cùng những tên tội phạm chơi một trò chơi, về phần có thể sống sót hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào bọn họ.
"Thân thủ của anh rất khá, cộng thêm thần lực bẩm sinh, nếu tôi đoán không sai, sau khi lột da mặt, anh hẳn là dùng tay không chèn bể đầu cô gái đó!"
"Tinh tinh tinh, có mắt nhìn đấy. Đầu cô ta rất giòn, dễ dàng đập bể. Nếu như đổi lại là mày, tao cũng có thể nhẹ nhàng ép nát, móc ra con mắt của mày!"
Nghe xong những ngôn từ dương dương, tự đắc kia, cư dân mạng tức giận không thôi, ngay cả Hoàng Bắc Khoa ngơ ngác đứng ở một bên cũng tức đến phát run. Loại tàn bạo này, không thể không khiến người khác giận sôi. Nếu như bản thân không làm cảnh sát, chỉ sợ hắn cũng sẽ mắng một câu, mẹ nó đi chết đi!
Nhưng kinh hãi nhất chính là Tần Lãnh. Làm một pháp y, hắn biết rõ, tự thân ép bể đầu người cơ hồ là chuyện bất khả thi.
"Tên này vậy mà có thể ép bể xương sọ, rốt cuộc là ai, quá kinh khủng!"
Lâm Cửu Nguyệt bĩu môi nói: "Nhà Thiết Kế Tử Vong không phải đã nói rồi sao, người có thần lực trời sinh!"
". . ." Tần Lãnh xạm mặt, cùng những người không hiểu biết giao lưu, thật sự quá vô vị.
Dương Triếp lạnh lùng đáp: "Có đúng không? Tôi ngược lại rất chờ mong, trừ phi hôm nay anh còn có thể ra ngoài! Hiện tại, tôi muốn cùng anh chơi một trò chơi! Danh tự của nó là Gọi Cảnh Sát Tới! Vị bên cạnh anh, đội trưởng Tổ trọng án số 0 Hoàng Bắc Khoa. Hắn vừa mới dựa vào sự dũng cảm của bản thân thành công thoát hiểm. Hiện tại, hắn sẽ là người giải cứu anh!"
"Hoàng đội trưởng, chẳng phải các người vẫn muốn mục tiêu livestream sống sót sao? Hiện tại tôi cho anh một cơ hội, anh cứu được hắn, hắn chính là của các người."
"Như anh thấy, lúc này Lý Khai Sơn đang bị cố định bên trên bàn thép. Cách lồng ngực hắn ba mét có một tấm sắt, trên tấm sắt phân bố mười lăm ống thép sắc bén. Nguồn điện kết nối trong năm phút đồng hồ, những ống thép sẽ chạm đến ngực của Lý Khai Sơn, xuyên thấu thân thể và nội tạng của hắn."
"Tuy nhiên, trước lúc hắn tử vong, anh vẫn có cơ hội cứu lấy hắn. Biện pháp duy nhất của trò chơi này là đi đến cái máy ở đối diện, nâng tay cầm lên, nguồn điện bị cắt đứt, tấm sắt gắn ống nhọn sẽ ngừng hạ xuống. Có điều, khi tay cầm được nâng lên, thiết bị trên đầu Lý Khai Sơn sẽ từ hai bên duỗi ra lưỡi dao, cắt vào da mặt của hắn. Anh nâng càng cao, lưỡi dao duỗi ra càng dài, cho đến khi cắt đứt toàn bộ tấm da mặt."
"Thời gian cung cấp điện cho trang bị là mười phút. Sau mười phút, nguồn điện tự động cắt đứt, khóa sắt mở ra, trò chơi kết thúc. Nhưng tôi phải nhắc nhở anh, nhớ kỹ lời tôi nói, đừng để thời gian lừa gạt, cửa ải này sẽ không đơn giản như trò chơi thứ nhất đâu."
"Hiện tại, chúng ta bắt đầu!"
Răng rắc!
Nguồn điện kết nối, tấm sắt treo ở phía trên vang lên tiếng ong ong, sau đó bắt đầu chầm chậm hạ xuống từng chút. Nhìn thấy những cây ống thép sắc bén như đao, lại kết hợp với âm nhạc tiêu điều xung quanh, Lý Khai Sơn không dám tưởng tượng đến hình ảnh kia. Lúc đầu hắn vẫn chưa cảm thấy quá khủng bố, cùng lắm thì chết, chớp mắt là xong. Nhưng sau khi nghe kỹ quy tắc trò chơi, hắn sợ hãi.
"Đồ biến thái! Có giỏi thì một đao giết chết tao đi!"
Dương Triếp cười lạnh, lười nhác trả lời. Hắn hiện tại chỉ muốn lẳng lặng quan sát trò chơi máu tanh tiếp theo.
Tuy nhiên, người xem nhịn không được, bình luận phát ra như mưa.
"Ha ha ha, một đao giết người, nghĩ hay lắm, nhưng mà streamer thích chậm rãi chơi chết mày!"
"Đừng cứu hắn, tuyệt đối đừng cứu hắn, người này đáng chết, anh cảnh sát cứ im lặng nhìn hắn chết là được!"
"Đúng, anh nha nếu dám cứu hắn, liền không xứng làm đại trượng phu!"
"Là đàn ông, anh cứ ngồi nghỉ ngơi ở một bên năm phút đồng hồ đi. Mặt khác, có đại thần nào tới phân tích chút? Tôi nghe không hiểu!"
"Rất đơn giản, Nhà Thiết Kế Tử Vong thiết kế cho mạch điện chạy trong mười phút đồng hồ. Dưới tình huống điện mở, tấm sắt cần năm phút để hạ xuống, đâm chết tên rác rưởi kia. Cho nên chỉ cần Hoàng Bắc Khoa kiên trì giữ tay cầm trong năm phút, Lý Khai Sơn có thể được cứu. Đương nhiên, những thiết bị này đều liên thông với nhau. Nếu tay cầm được nâng lên, bên kia sẽ xuất hiện lưỡi dao cắt chém da mặt của Lý Khai Sơn."
"Anh nói kiểu này tôi đã hiểu! Cắt bỏ da mặt của hắn, sau đó để hắn chết! Hoàn mỹ!"
"Hoàn mỹ + 1 "
Giờ khắc này, Hoàng Bắc Khoa đã hiểu quy tắc trò chơi.
Kiên trì nâng và giữ tay cầm trong năm phút đồng hồ, đơn giản vậy sao?
Hiển nhiên không phải, Nhà Thiết Kế Tử Vong đã nói qua, trò chơi này sẽ không đơn giản, vậy có nghĩa trong này có bẫy!
CMN!
Lại là bẫy!
Ăn thua thiệt một lần, Hoàng Bắc Khoa bắt đầu trở nên cẩn thận từng li từng tí.
Năm phút đồng hồ, còn thời gian, hắn muốn nghĩ kỹ một chút!
Nhưng ở bên cạnh, Lý Khai Sơn gấp gáp.
"CMN! Anh là cảnh sát! Anh mẹ nó muốn nhìn tôi chết à?"
Mặt Hoàng Bắc Khoa lập tức xạm lại, tên kia hiện tại biết sợ? Lúc giết người sao không sợ? Sao không cảm thấy khủng bố?