Trên con đường lớn của Thừa Đức phường, Tô Tín mặc y phục của Thanh Trúc bang đi về phía tổng đường của Thanh Trúc bang.
Sờ lên chiếc mặt nạ da người trên mặt mình, Tô Tín cảm thấy thứ này cũng thật kỳ diệu, mang nó xong nếu chỉ nhìn vào mặt thì đến cậu cũng không nhận ra bản thân mình nữa.
Mặt na da người này là cậu lấy được từ trên người tên hái hoa tặc đó, không ngờ lại có tác dụng nhanh như vậy.
Lần này cậu dịch dung đến địa bàn Thanh Trúc bang, hiển nhiên là muốn gây ra chút chuyện.
Thanh Trúc bang và Phi Ưng bang không khai chiến được sao? Được thôi, cậu sẽ thêm lửa vào vậy.
Thường Ninh phủ có tam bang tứ hội, tổng có bảy thế lực lớn, trong đó ba bang là yếu nhất.
Có điều trong ba bang này, Phi Ưng bang và Giang Dương bang chỉ mới được xây dựng mấy mươi năm nay mà thôi, còn Thanh Trúc bang từ thời nhà Ngụy đến nay đã truyền đến ba đời, hơn nữa lúc Thanh Trúc bang vừa mới lập ra, vẫn là đệ nhất đại bang phái của Thường Ninh phủ.
Nhưng đáng tiếc, người đời sau ngày càng yếu kém dần, đến đời Ngụy Phong thì thậm chí hắn còn đánh không lại hai phó bang chủ, thực sự là phế vật vô cùng.
Vốn là đệ nhất đại bang phái ngày xưa, giờ đây tuy Thanh Trúc bang đã sa sút, nhưng thế lực cần có vẫn có được, ít nhất tổng đường này được xây dựng rất khí thế, cả con đường này đều là nơi tổng đường được xây dựng.
Đến trước cổng tổng đường, Tô Tín xách theo một chiếc hộp đựng đầy đá đến chắp tay nói với bang chúng canh gác cổng:
- Huynh đệ, ta là thuộc hạ của Trần lão đại, lão đại sai ta mang chút đồ cho bang chủ, phiền huynh đi báo giúp một tiếng.
Trần lão đại là một trong ba đại đầu mục ủng hộ cho Ngụy Phong, sau khi Đới Xung chết, chính hắn đã tiếp quản vị trí Đới Xung trấn thủ Vĩnh Lạc phường.
Có điều thực lực của vị Trần lão đại này kém hơn rất nhiều so với Đới Xung, thế nên hắn bị một đại đầu mục khác thuộc phe phó bang chủ Mã Thanh Nguyên chèn ép rất lợi hại, vốn hai người có thể chia đều Vĩnh Lạc phường ra, nhưng giờ những hai phần ba đã thuộc về người ta.
Nhưng Trần lão đại cũng có một sở trường, đó chính là rất giỏi nịnh hót, hắn thường tặng một số đồ quý hiếm kỳ lạ cho Ngụy Phong, khiến Ngụy Phong vui vẻ nên càng coi trọng hắn hơn.
Trần lão đại sai người đến đây rất nhiều lần, bang chúng gác cổng đó cũng chẳng hề chú ý rằng có đổi người mang đồ đến hay không bởi Thanh Trúc bang hơn bảy nghìn người, không quen biết nhau cũng rất bình thường.
- Bang chủ đang ở Xuân Hương lầu uống rượu, hay là ngươi để đồ ở đây đi, đợi bang chủ về ta sẽ giao lại cho người ấy.
Không có ở đây sao? Tô Tín cười thầm một tiếng, không có càng tốt, động thủ ở tổng đường có chút nguy hiểm, nhưng ở nơi ầm ĩ ồn ào như thanh lâu thì càng dễ tẩu thoát hơn.
- Vậy thì thôi vậy, thứ này hơi bí mật riêng tư, Trần lão đại căn dặn nhất định phải giao tận tay cho bang chủ, ta vẫn nên đến Xuân Hương lầu một chuyến vậy.
Tên bang chúng gác cổng đó bỗng lộ ra ánh mắt ta hiểu.
Ngụy Phong ham mê nữ sắc, chuyện này cả Thanh Trúc bang đều biết, vì vậy nên Trần lão đại thường mang đến cho Ngụy Phong một số thứ dâm kỹ tinh xảo, những thứ như vậy đương nhiên không tiện để người khác nhìn thấy được.
Tô Tín quay người đi vào một con ngõ nhỏ, tiện tay vứt chiếc hộp đi, lột y phục Thanh Trúc bang ra, để lộ bộ y phục gấm vóc bên trong, rồi lấy thêm một chiếc quạt nữa, bỗng chốc cậu đã biến thành một công tử bột phong độ thanh thoát.
Đi khỏi con ngõ Tô Tín liền đến góc đường, một đám phu kiệu đang khiêng đủ các loại kiệu chờ người đến thuê.
Tô Tín ném ra một miếng bạc vụn, một tên phu kiệu sáng mắt lên liền nhặt lấy, cung kính hỏi:
- Công tử muốn đi đâu ạ?
- Xuân Hương lầu.
Thanh lâu là chốn không thể thiếu của các thành thị, có điều Xuân Hương lầu ở Thừa Đức phường thua xa rất nhiều so với Túy Nguyệt lâu ở Khoái Hoạt Lâm của cậu, trang hoàng thua kém, phục vụ càng kém hơn.
Vừa bước vào thấy ngay màu trang hoàng đỏ chót diêm dúa tầm thường khiến Tô Tín cảm thấy rất dung tục.
Theo sau là một tú bà hơn năm mươi tuổi, thân hình béo mập vừa nháy mắt vừa cười khúc khích nói:
- Mời công tử vào!
Cảnh này càng khiến Tô Tín câm nín không biết nói gì hơn.
Như ông chủ Lưu ở Túy Nguyệt lâu, dù là trang hoàng hay phục vụ, ông ta cũng đi theo phong cách mang vẻ thanh tao.
Còn ở Xuân Hương lầu lại là các chiêu trò cũ rích chán ngấy: Mụ tú bà cười chèo kéo khách, các cô nương thì thi nhau ùa ra lả lơi đón khách, cũng chẳng trách đường đường là một bang chủ như Ngụy Phong cũng chơi đến hết sức.
- Bà đi chỗ khác đi, tự ta đi được.
Tô Tín ném thẳng cho tú bà này một đĩnh bạc, rơi ngay vào trước người.
Tú bà đón lấy nhìn qua rồi quay người đi ngay, khách hàng là thượng đế, đạo lý này bà ta cũng hiểu được.
Chỉ cần đưa tiền, đừng nói là đuổi bà ta đi, dù có bắt bà ta đi tiếp khách lại như xưa kia bà ta cũng vui lòng.
Ở lầu hai của Xuân Hương lầu, Tô Tín dùng nội lực tập trung vào tai mình, khả năng nghe bỗng tăng lên gấp bội, căn phòng vốn cách âm không tốt nên tiếng động âm thanh vang lên rõ ràng như đang ở bên tai Tô Tín vậy.
Loại bỏ đi những tạp âm kia, Tô Tín cầm chiếc quạt gấp đang ẩn giấu con dao găm, đi thẳng về hướng một căn phòng phía trong cùng.
Lúc này trong căn phòng đó, một thanh niên khoảng ba mươi tuổi đang ôm một cô nương, uống từng ngụm rượu giải sầu, mấy tên bang chúng Thanh Trúc bang vừa rót rượu vừa nhỏ nhẹ khuyên can an ủi.
Người này chính là bang chủ Ngụy Phong của Thanh Trúc bang hiện tại, đương nhiên giờ hắn sống chẳng được oai phong là bao.
Trong lòng Ngụy Phong vô cùng buồn phiền, tuy bản thân hắn đã trở thành bang chủ, nhưng lại sống không được bằng những ngày tháng xưa kia khi còn làm công tử con của bang chủ.
Ngụy Phong lúc đó đúng là uy phong lẫm liệt, có cha hắn chống lưng nên trên dưới Thanh Trúc bang có ai dám chọc giận hắn?
Trận đại chiến giữa Tranh Trúc bang và Phi Ưng bang lúc trước chính là vì Ngụy Phong hắn cùng con trai bang chủ Phi Ưng bang Sa Phi Ưng là Sa Nguyên Đông ghen ghét nhau ở thanh lâu, sau cùng đánh nhau gây ra.
Lúc đó Ngụy Phong hắn chẳng màng đó là Sa Nguyên Đông hay là con trai của Sa Phi Ưng, hắn vẫn quyết đánh không đổi ý!
Còn bây giờ thì sao? Bản thân bị Phi Ưng bang tát một cái nhưng cuối cùng lại chỉ có thể ngồi đây uống rượu giải sầu.
- Phát bực! Đừng để ta tìm được cơ hội, nếu không đợi ta nắm giữ được Thanh Trúc bang, việc đầu tiên ta làm chính là giải quyết hai tên khốn đó!
Những bang chúng bên cạnh vội rót rượu cho hắn, khuôn mặt cũng cười tâng bốc:
- Đúng thế, sớm muộn gì cũng sẽ cho hai tên rùa rụt đầu đó biết sự lợi hại của bang chủ người!
“Kít” một tiếng, cánh cửa căn phòng bị đẩy ra, Tô Tín bước vào.
Ngụy Phong liền nhíu mày:
- Ai cho ngươi vào đây? Mau cút ra cho ta! Còn biết phép tắc hay không?
- Ngươi chính là Ngụy Phong?
Tô Tín nhẹ giọng hỏi, ánh mắt quét qua căn phòng một lượt.
Ngoài Ngụy Phong và cô gái thanh lâu đang ở trong lòng hắn, trong phòng chỉ còn có năm tên bang chúng, có điều chúng đều là một lũ phế vật nhãi nhép, không có ai là quá mạnh cả.
Hoặc Ngụy Phong cho rằng hắn đang ở địa bàn Thanh Trúc bang, nên sẽ chẳng có ai dám ra tay với hắn, vì vậy khi ra ngoài chơi chỉ dẫn theo mấy tên theo đuôi.
- To gan! Tên của bang chủ bọn ta là thứ ngươi có thể tùy tiện gọi hay sao?
Một tên bang chúng liền đứng ra quát tháo.
Tô Tín không thèm để ý đến hắn, vừa tiến lên phía trước vừa nói:
- Hôm nay ta đến chỉ muốn nói với ngươi một chuyện, kẻ phạm đến Phi Ưng bang ta, tội không thể tha!
Lúc chữ cuối cùng vừa thốt ra, chiếc quạt gấp trong tay Tô Tín cũng liền rách nát, để lộ con dao găm đâm về hướng Ngụy Phong!
- Có thích khách!
Năm tên bang chúng kinh sợ kêu lên một tiếng, nhưng chẳng có một ai xông ra ngăn cản Tô Tín, tất cả đều kêu la hãi hùng trốn ra đằng sau.
Sự hoảng sợ lướt qua trong ánh mắt của Ngụy Phong, nhưng thực ra hắn cũng là võ sĩ, hơn nữa nội lực tu luyện cũng không yếu hơn Tô Tín, cũng đã đả thông được ba mươi sáu huyệt vị, đạt đến hậu thiên sơ kỳ.
Nhưng đáng tiếc từ nhỏ đến lớn Ngụy Phong chẳng có kinh nghiệm chém giết sống chết lần nào, chuyện xảy ra đột ngột khiến hắn đã sớm quên đi chuyện bản thân hắn cũng biết võ công.
Tô Tín nhíu mày, cậu không ngờ rằng Ngụy Phong lại phế vật như vậy, bị dọa cho sợ đến nỗi chẳng biết đường trốn.
Cậu vốn không có ý định giết Ngụy Phong thật, nhưng nếu để lộ ý đồ quá rõ ràng, cũng sẽ dễ bị người khác nhìn thấu.
May mà tên Ngụy Phong này còn chưa ngốc cực độ.
Khi con dao đó gần đâm vào người, Ngụy Phong bỗng kéo cô nương thanh lâu đó đến trước người mình, muốn dùng nàng ta ra đỡ thay.
Tô Tín cố ý chếch đi một chút khiến con dao xuyên ra bờ vai cô nương thanh lâu đó đâm thẳng vào cánh tay của Ngụy Phong.
Một đòn không trúng nên Tô Tín liền lùi người lại, chưa đợi đến khi Ngụy Phong kịp phản ứng lại, cậu liền nhảy xuống dưới qua chiếc cửa sổ ở lầu hai.
- Bang chủ, người không sao chứ?
Nhìn thấy Tô Tín bỏ chạy, mấy tên theo đuôi mới đến gần hỏi han ân cần.
- Cút! Đám phế vật các ngươi cút hết cho ta! Vừa rối trốn đi đâu hết hả?
Ngụy Phong đẩy cô nương thanh lâu đã đỡ thay một đao cho hắn đang ở trong lòng sang một bên, bắt đầu quát mắng mấy tên bang chúng đó.
Bọn họ hổ thẹn cười nhăn nhó, không ai dám nói lại mà chỉ nghe Ngụy Phong trách mắng.
Tô Tín gây ra động tĩnh lớn như vậy, người của Thanh Trúc bang sớm đã bị kinh động đến, chưa đầy nửa khắc sau Mã Thanh Nguyên và Trần Hồng đã đến Xuân Hương lầu.
- Bang chủ, người xảy ra chuyện gì vậy?
Mã Thanh Nguyên giả vờ quan tâm hỏi.
- Xảy ra chuyện gì? Lão tử đây suýt chút nữa đã bị thích khách Phi Ưng bang lấy mạng đấy! Ngang nhiên đến tổng đường Thanh Trúc bang thích sát ta, Phi Ưng bang chúng sắp tát mặt ta sưng vù lên rồi đây, các ngươi còn muốn nhẫn nhịn hả?
Ngụy Phong nổi giận quát.
- Trong chuyện này có hiểu lầm gì chăng?
Trần Hồng nói.
Thân hình ông ta nhỏ bé, tướng mạo nho nhã, không giống như võ sĩ mà giống với sư gia hơn.
Và thực tế trước kia ông ta chuyên bày mưu tính kế cho bang chủ của Thanh Trúc bang, chuyện chém giết đều giao cho Mã Thanh Nguyên làm.
Vì vậy khi nghe chuyện này, phản ứng đầu tiên của ông ta đó là có người hãm hại, dù sao trước nay Phi Ưng bang cũng rất biết kiềm chế, ông ta không tin rằng Phi Ưng bang bỗng nhiên muốn gây chuyện, phái người đi thích sát Ngụy Phong.
- Hiểu lầm? Chính miệng tên thích khách đó nói hắn là người của Phi Ưng bang, còn có hiểu lầm gì ở đây được chứ?
Ngụy Phong đỏ mắt trừng hai người:
- Nếu các ngươi không đánh Phi Ưng bang, vậy ta đi! Cái ghế bang chủ này ta nhường cho các ngươi đấy! Lão tử không làm nữa!
Trần Hồng vội kéo lấy cánh tay của Ngụy Phong:
- Bang chủ bớt giận, ta đâu nói không đánh, giờ ta đi phát lệnh khai chiến toàn diện với Phi Ưng bang, nhất định khiến bọn họ phải nói rõ chuyện này với chúng ta!
- Hừ!
Có được câu trả lời khiến Ngụy Phong hài lòng, hắn mới ôm cánh tay dẫn người rời đi.
Đợi đến khi Ngụy Phong đã dẫn người đi, sắc mặt Mã Thanh Nguyên bỗng chùng xuống:
- Trần Hồng, ông đang làm cái gì vậy? Giờ mà khai chiến, chẳng tốt chút nào với chúng ta cả!
Trần Hồng thở dài nói:
- Giờ xảy ra chuyện lớn như vậy, không khai chiến thì có thể làm gì chứ? Đến bang chủ của mình cũng bị thích sát, nếu chúng ta còn nhẫn nhịn nữa, dù những đại đầu mục đó sẽ nghe chúng ta, nhưng bang chúng thuộc hạ cũng sẽ không nghe đâu.
- Chuyện này không giống như của Phi Ưng bang làm, ta cảm thấy có người đang muốn khiêu khích từ bên trong, thậm chí có khả năng là tên tiểu tử Ngụy Phong tự tìm người làm! Chính là để gây nên cuộc bang chiến, cơ hội tốt đoạt quyền của chúng ta.
- Tên tiểu tử này cũng mưu mô vậy sao?
Mã Thanh Nguyên không tin, ông ta nhìn Ngụy Phong trưởng thành từ bé, tên công tử bột này chỉ biết ham chơi chứ chẳng có đầu óc suy tính.
Trần Hồng cười thâm sâu:
- Con người ta bị dồn ép quá mức thì chuyện gì chẳng làm được? Có điều hắn muốn đoạt quyền chúng ta thì vẫn còn non kém lắm, chẳng phải hắn muốn đánh sao? Vậy ta để hắn đánh một trận thoải mái, đợi đến lúc thuộc hạ hắn chiến đấu chết hết cả, hắn sẽ phải ngoan ngoãn làm một con rối bang chủ mà thôi!